Đại Đạo Độc Hành

Chương 574: Diêu gia lão điếm lạc cân cước!



Trảm Hải chân nhân nói: “Kể từ hôm nay ngươi chính là đại biểu của Hỗn Nguyên tông chúng ta ở nơi này, vinh dự của Hỗn Nguyên tông giao hết cho ngươi! Nhất định đừng để người khác mần thịt, ra sao thì cũng phải chờ chúng ta trở lại.

Lạc Ly lập tức trợn mắt. Mình vừa tới đây thì đã trở thành người đại biểu của Hỗn Nguyên tông ở nơi này.

Bên kia cắt đứt thông tin, năm người bọn họ đã lập nhóm thám hiểm, nguyên cả Trọng Huyền tông chỉ có mỗi một mình Lạc Ly. Hắn lắc lắc đầu!

“Diêu Gia lão điếm, Ngô chưởng quầy!”

Lạc Ly mở thư giới thiệu của Xích Lĩnh chân nhân ra, vừa mở ra nhìn thì không khỏi lắc đầu lần nữa. Trên thư cũng là Diêu Gia lão điếm, Ngô chưởng quầy. Cả hai người đều đề cử cùng một người.

Lạc Ly không nóng lòng đi tới Diêu Gia lão điếm mà đi chậm tản bộ trong phường thị, quan sát phong cảnh ở nơi này.

Nơi này đúng là náo nhiệt. Tiệm linh thạch Đường gia, quán pháp khí Ôn Lĩnh, tiệm linh đan Bách Chung, quán rượu Trương Gia, quán bùa chú Tử Vi, xưởng Pháp Giáp….

Những cửa hàng như thế có ở khắp nơi. Thế nhưng chúng nó chỉ nằm ở vị trí thứ yếu ở hai bên đường. Cái nhiều nhất ở chỗ này là cửa hàng bán pháp khí, pháp bảo, thần kiếm.

Cửa hàng như thế chiếm nguyên đường chính, có chừng mấy trăm tiệm trong khu phố này. Có cửa hàng có phong cách cổ xưa, có phong cách xa hoa, có thanh lịch hào phóng. Thế nhưng chúng đều có chung một đặc điểm, trên chiêu bài cửa tiệm đều có một chữ Huyền nho nhỏ, đại biểu cho sản nghiệp của Trọng Huyền tông!

Lạc Ly rất buồn bực, đều là sản nghiệp chung của tông môn, cần gì phải chia ra nhiều cửa hàng như thế? Hình như còn có cạnh tranh với nhau nữa. Như thế này là sao nhỉ?

Lạc Ly đi tiếp, trên đường lớn có rất nhiều sạp la. Bọn họ buôn bán mỹ thực ở nơi này, hơn nữa còn sử dụng Tị Trần phù để mỹ thực không bị dính bụi.

Đi suốt đoạn đường, nơi này quả nhiên có rất nhiều mỹ thực, như bánh bao hoa mai của Vương Lâu Sơn, bánh thịt của Tào bà bà, linh trà Lý Tứ, lẩu thịt, bánh bao thịt cá, đầu cá đông lạnh với lê, đầu dê mật, trái cây đường, da heo quay, cánh gà chiên giòn,…

Những mỹ thực này đều chứa đựng linh khí, đều là chuẩn bị cho người tu tiên.

Lạc Ly ăn suốt đoạn đường, gặp cái gì thì mua cái đó, ăn mãi không đã!

Phần lớn những người bán hàng này đều là tu sĩ, thế nhưng cũng có không ít phàm nhân. Bọn họ đeo một món pháp khí bảo vệ trên miệng, bày hàng ở nơi này.

Mặc dù có pháp khí đó ngăn cản bụi bậm ở nơi này, lại thêm đan dược tránh bụi thế nhưng Lạc Ly có thể cảm nhận được những phàm nhân này chỉ có thể sống thêm hai mươi năm nữa mà thôi. Bọn họ hoàn toàn là dùng mạng kiếm tiền.

Sau khi mua một phần củ cải giòn cay, chủ quán nghe Lạc Ly hỏi thì mỉm cười, nói:

“Tiên sư đại nhân, ngươi không hiểu được bi ai của phàm nhân chúng ta. Chúng ta không thể tu tiên, đời người thất thập cổ lai hy, cũng chỉ sống được năm sáu mươi năm. Dù sao thì chúng ta cũng phải chết!

Ở nơi này kiếm được rất nhiều linh thạch nên nhân lúc bệnh tình chưa nặng mà đấu tranh thêm mười năm. Đến khi chúng ta rời khỏi nơi này thì có thể trở lại quê nhà hưởng thụ phú quý vô tận… chỉ sống bớt mười mấy năm thì có thể hưởng thụ vinh hoa, tạo phúc cho con cháu. Không còn chuyện nào tốt hơn nữa rồi!

Đại nhân, chúng ta phải dùng tiền mới mua được danh ngạch vào thành, mới có cơ hội tới lượt ta!”

Lạc Ly gật đầu, thì ra là như thế, nhân sinh chính là như vậy sao!

Vòng trái quẹo phải, hắn đi vào Diêu Gia lão điếm.

Khách điếm này hầu như chiếm cứ cả con đường, phòng óc cao lớn, vách tường trắng sáng như tuyết, trước cửa còn có sai vặt phụ trách chăm sóc linh thú, mặt đất trải thảm đỏ, hết sức phồn hoa!

Đi vào trong. Bên trong sử dụng pháp thuật không gian để đại đường rộng lên nghìn trường. Ngoài nơi nghỉ ngơi miễn phí ra thì còn có tửu quán, trà lâu, vô cùng xa hoa!

Kết giới to lớn ngăn chặn toàn bộ tro bụi ở ngoài khách sạn. Trước cửa có sáu gã hộ vệ, ngay ngắn cẩn thận, tỏa ra khí tức cường đại đứng ở đó bảo vệ, bất ngờ nhất là những người đó đều là Kim Đan chân nhân. Lợi hại hơn nữa là chiến giáp trên người bọn họ đều là pháp bảo Lục giai. Trang phục cùng đạo cụ trên người cũng có giá trị ngàn vạn linh thạch!

Trên khách sạn còn treo một bảng hiệu thật lớn: “Diêu Gia lão điếm”.

Bốn chữ lớn rồng bay phượng múa, khí thế tràn trề khắp cả bầu trời, thể hiện khí phách phô thiên cái địa. Ở bên dưới còn có một hàng chữ nhỏ, là chữ ký của người đề biển, không ngờ lại chính là ba chữ Thiên Đạo tử!

Nhìn thấy bốn chữ này, Lạc Ly sửng sốt, hình như có chút sở ngộ. Thế nhưng hắn lập tức đập bàn tay của mình, cắt đứt lĩnh ngộ này. Hắn có cảm giác, cơ duyên ở nơi này!

Thiên Đạo tử, tổ sư khai sơn Đại La Kim Tiên tông. Đại La Kim Tiên tông là một trong thập đại thượng môn, đại biểu cho mười bảy Đạo, vô cùng quyền uy. Không ngờ tổ sư khai tông lại đề từ cho cửa hàng này. Diêu Gia lão điếm này quả nhiên già.

Lạc Ly gật đầu, đi vào trong, đi tới trước quầy khách, một nữ tu sĩ xinh đẹp như hoa lập tức nói: “Vị đạo hữu này tới đây ở trọ?”

Sau khi đi xuống phi chu thì Lạc Ly đã biến hóa hình dáng, không còn dáng vẻ như lúc ở trên phi chu nữa mà hóa thành một thiếu niên bình phàm, ăn mặc đơn giản, mặt như trăng tròn, vô cùng tuấn tú, khiến cho người ta nhìn khó quên. Hắn đứng ở nơi đó, khẽ mỉm cười, khiến người ta cảm thấy ấm áp vững chắc.

Lạc Ly nói: “Xin hỏi Ngô Vi, Ngô chưởng quầy có ở đây không. Cố nhân tới chơi!”

Nữ tu sĩ nói: “Mời ngài chờ, ta sẽ gọi Ngô chưởng quầy!”

Nàng bắt đầu truyền âm. Chỉ chốc lát sau một chưởng quầy béo mập đi tới, nhìn Lạc Ly nói: “Ngươi là hậu bối của Bắc Trữ?”

Lạc Ly nói: “Ra mắt tiền bối, Bắc Trữ sư thúc bảo ta tới tìm ngươi!”

Ngô chưởng quầy lập tức nói: “Được, được, được! Trước tiên hãy ở trọ đã. Tiệm chúng ra có rất nhiều loại phòng, ngươi tự nhìn rồi chọn đi!”

Hỗn Nguyên tông toàn là quỷ nghèo, Ngô chưởng quỷ biết điều đó cho nên cố ý nói như thế, để Lạc Ly nhìn lên thủy kính ở đằng xa, trên đó ghi loại phòng cùng giá cả.

Nhìn thấy bảng giá, Lạc Ly có một suy nghĩ, mắc chết người!

Quá đen. Bộ phòng Phản Hư tốt nhất mười vạn linh thạch một ngày. Thấp hơn một bậc là bộ phòng Hóa Thần cũng mất ba vạn linh thạch một ngày. Lấy nguyên gia tài của Lạc Ly ra thì cũng không dám thường xuyên ở lại nơi này.

Hắn chọn tới chọn lui, cuối cùng nói: “Ngô chưởng quầy, ta chọn phòng Tiền Đồ Vô Lượng trong bộ phòng Kim Đan.”

Đây chính là biệt viện riêng lẻ, rất an toàn, hơn nữa hạng mục phục vụ rất chu toàn, hàm lượng linh khí trong đó rất cao, là phòng tốt nhất dành cho Kim Đan. Tiền thuê mỗi tháng là hai mươi vạn linh thạch, vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận của Lạc Ly.

Ngô chưởng quầy gật đầu nói: “Được, được! Chúng ta đi!”

Hắn đích thân tiếp đãi Lạc Ly. Lúc ký tên, Lạc Ly suy nghĩ một chút, thay thành một cái tên khác, đổi tên của mình thành Bắc Hà.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv