Thiếu Ái Vân lần này cũng đã nhận ra, bản thân đã chọc vào một ổ kiến lửa rồi. Cô không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, chỉ chực chờ bỏ chạy mà thôi. Đúng vậy, chỉ cần bỏ chạy sẽ không ai có thể làm gì cô cả. Sau đó cô có thể ra nước ngoài sống tạm một thời gian, đợi mọi chuyện lắng xuống thì có thể trở về rồi.
Tính toán trong đầu nhanh chóng nhưng lúc thực hiện lại không như ý. Lâm Bối Bối đã liên hệ với gia chủ nhà họ Thiếu. Sự việc rất nhanh đã được trình bày một cách rõ ràng.
Thứ thuốc đó chính là thuốc phiện hạng nặng. Lúc nghe đến đây Thiếu Ái Vân cũng sững sờ một lúc lâu. Cả đời này của cô còn chưa từng dính đến thuốc lắc chứ đừng nói là thuốc phiện. Gương mặt của một tiểu thư giàu có lúc này tái nhợt cả đi. Ánh mắt trở nên thất thần. Cô biết cả đời mình coi như xong rồi. Chỉ bởi vì tin lời hứa hẹn không đáng có mà xong rồi.
Rất nhanh, cảnh sát đã đến.
Thiếu Ái Vân như bị rút mất linh hồn, không khai ra được cái gì. Bất quá từ trong điện thoại của cô, cảnh sát tra được những tin nhắn liên lạc với Ngọc Cảnh Thâm. Chuyện này rốt cuộc cũng tìm đến được chủ đích.
...***...
Ngọc gia đã đêm khuya rồi nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng. Cả nhà không cách nào đi vào giấc ngủ được. Ba mẹ Ngọc ngồi trên sô pha, mẹ Ngọc đã rấm rứt khóc.
Ngọc Cảnh Hạo một bên an ủi ba mình, một bên cố gắng dỗ dành mẹ mình không khóc nữa. Nhưng chuyện này diễn ra quá sức tưởng tượng, chính anh cũng không ngờ tới.
Đứa em vốn hiền lành dịu dàng chững chạc lại muốn hạ thuốc phiền em trai út của anh. Nói ra chuyện này đúng là không thể tin được.
“Sao thằng bé có thể làm vậy chứ? Hic… nó điên rồi hay sao? Dính lấy thuốc phiện thì còn gì là sống nữa? Chẳng lẽ thằng bé định giết A Anh.”
Đối với Ngọc Cảnh Thâm, mẹ Ngọc tự nhận đã hết lòng hết dạ. Dù cho là con nuôi nhưng chưa bao giờ hai vợ chồng ông bà để Ngọc Cảnh Thâm thua thiệt điều gì. Thế nhưng, hôm nay hắn ta lại lấy oán báo ân. Quả thực khiến người làm mẹ như bà vừa đau lòng vừa oán trách.
Ngọc Cảnh Thâm đã bị cảnh sát bắt giam. Ngọc Cảnh Ảnh thân là người bị hại đang được lấy lời khai. Không khí trong nhà quả thực cực kì nặng nề.
Danh Hoài ở ngoài đồn cảnh sát chờ người yêu của mình. Lúc này đây lòng bàn tay của cậu đã nhớp nháp đầy mồ hôi.
Chính bản thân của Danh Hoài cũng không thể tưởng tượng được bản thân lúc nghe tin Ngọc Cảnh Anh suýt chút nữa bị chuốc thuốc phiện đã sốc đến mức nào.
Cậu đang ăn cơm dở, chỉ kịp nói với mẹ một câu sau đó lao thẳng đến đồn cảnh sát. Giây phút ôm được người bình bình an an vào lòng mới thấy an tâm. Người yêu của cậu trước giờ trong sáng tốt bụng, anh ấy xứng đáng với những điều tuyệt vời nhất.
Bụp…
Ngọc Cảnh Anh vừa ra khỏi chỗ lấy lời khai liền ngồi thụp xuống vào lòng của Danh Hoài. Tuy cứng cỏi vậy thôi nhưng trong lòng anh lúc đó run chết đi được. Dù sao mấy năm làm đại ca cũng chưa từng vào đồn cảnh sát lần nào mà.
Danh Hoài vuốt tóc người trong lòng mình, cố gắng vỗ vỗ trấn an tinh thần đang xao động bất an của anh.
“Sau này em sẽ bảo vệ anh nhé.”
“Câu đó chẳng phải để anh nói sao. Anh là đại ca Hoa Lan đấy. Sau này lên đại học anh sẽ tiếp tục trở thành trùm trường để bảo vệ em.”
Giọng nói người trong lòng nhão nhão dính dính nghe cực kì nũng nịu nhưng lại khiến Danh Hoài yêu đến chết đi sống lại. Nếu có thể cậu chỉ muốn khảm anh vào sâu trong trái tim để anh có thể bên mình mọi lúc mọi nơi.
“Bố mẹ anh không đến sao?”
“Em nói bác trai bác gái ở nhà đợi tin rồi. Lúc nãy bác gái khóc dữ quá, em sợ bác ấy chịu không nổi.”
“Ư… cũng đúng.”
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Bây giờ bắt buộc phải tống tù đứa con mình nuôi dưỡng mấy chục năm, bố mẹ nào có thể chịu được chứ.
Trong lúc hai người đang ôm nhau trước cục cảnh sát thì gần đó cũng có một người đang trong tình huống khá khó xử.
Ngọc Cảnh Hạo ngồi trong xe lúc này không biết có nên bước ra hay không. Đứa em trai của anh mới ra khỏi cục là sà ngay vào lòng người yêu, không thèm để ý đến chiếc xe quen thuộc của anh cả mình, cũng không thèm để ý đến người anh tất bật chạy đến đón nó. Đúng là nuôi tốn cơm mà.
Bất quá, có nên xuống xe không nhỉ? Nghe nói phá hoại người khác ân ái sẽ bị sét đánh đó.
“Cậu chủ, chuyện của Cảnh Thâm thiếu gia, chúng ta có tìm luật sư cho ngài ấy không?”
Ngọc Cảnh Hạo suy nghĩ, nhíu chặt mày lại. Một nửa anh muốn, một nửa lại không. Hai đứa đều là em của anh, làm thế nào anh cũng thấy có lỗi với đứa còn lại đã. Nhưng Ngọc Cảnh Hạo xem như hiểu rõ đứa em thứ hai của mình.
Nếu Ngọc Cảnh Thâm đã dùng đến chiêu này, xem ra cũng tính đến chuyện cá chết lưới rách không chừa đường lui rồi. Nó muốn A Anh cùng nó chôn cùng.
Không có được liền phá huỷ đi. Quả nhiên là phong cách của Ngọc Cảnh Thâm.