Tiêu Oánh gia thế không vừa cho nên Thiếu Ái Vân có hơi rén cô ấy. Nhìn thấy Lâm Bối Bối và Tiêu Oánh đến đây, cô dự định rút. Dù sao trong tiệc rượu hôm nay cô không tin bản thân không có cơ hội hạ thuốc Ngọc Cảnh Anh.
Thấy Thiếu Ái Vân lấm lét rời đi, Tiêu Oánh lập tức chặn lại.
“Mới vừa nãy muốn xin lỗi, bây giờ lại muốn rời đi. Ái Vân tiểu thư đây quả thực là con người bất nhất. Rốt cuộc là trong hồ lô của cô đang giấu cái gì thế hả?”
“Tôi chỉ có ý muốn tạ lỗi. Nếu Ngọc thiếu gia không thích thì tôi đi chỗ khác thôi.”
Thiếu Ái Vân nhanh tay lẹ chân lấy ly rượu muốn chuồn khỏi, bất quá cánh tay Tiêu Oánh khoác lên vai cô rất chặt, quả thực không cho cô trốn thoát.
Từ khi Thiếu Ái Vân bước vào bữa tiệc đã luôn cố tình tách ra một mình, lẳng lặng quan sát Ngọc Cảnh Anh từ phía xa. Tiêu Oánh tất nhiên đề cao cảnh giác, một bên xa giao nói chuyện một bên cho người thân cận của mình theo dõi cô ta.
Quả nhiên chẳng bao lâu đã nhận được một tin tức cực kì thú vị. Thiếu Ái Vân gài một người phục vụ vào khu thức uống, nhân lúc không ai để ý, hắn ta đã cho thứ thuốc nào đó vào trong ly rượu của A Anh. Thật sự là một trò ngu ngốc mà.
Thế nên lúc này mới có tràng cảnh như thế.
“Thiếu tiểu thư, tôi nghi ngờ cô có hành vi mờ ám nào đấy. Không phải sao?”
“Mờ ám cái gì. Lâm Bối Bối, anh đừng có ngậm máu phun người. Nếu không có chứng cứ thì tốt nhất là ngậm miệng lại đi.”
Thiếu Ái Vân thẹn quá hoá giận, tuy nhiên vẫn cứng miệng không nhận. Cô ta tự nhận bản thân đã làm việc rất kín kẽ, tuyệt đối không để cho kẻ nào biết được. Hai kẻ này chỉ là mạnh miệng vậy thôi.
“Nếu không có gì, vậy cô uống hết ly rượu này đi.”
Tiêu Oánh nhìn ly rượu có thuốc kia, ánh mắt tràn đầy khiêu khích. Nếu như Thiếu Ái Vân không uống ly rượu này, hôm nay đừng mơ tưởng rời khỏi đây. Nếu đã có gan hại bạn cô, thì phải có gan chịu.
Thiếu Ái Vân sững người, trong đầu muôn vàn lo lắng. Cô biết chắc Tiêu Oánh và Lâm Bối Bối biết chuyện cô bỏ thuốc rồi. Nhưng người là Ngọc Cảnh Thâm tìm, thuốc cũng là hắn đưa cho cô. Chẳng lẽ hắn bán đứng cô?
Ly rượu đỏ sóng sánh như trêu người Thiếu Ái Vân. Cô toan bỏ chạy nhưng người xung quanh đã tập trung lại nhìn về phía bên này bằng ánh mắt tò mò. Nếu bỏ chạy lúc này, chẳng khác nào thừa nhận. Các gia chủ Thiếu gia tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
“Cô nói cái gì vậy. Rượu này là tôi mời Cảnh Anh thiếu gia, nếu cậu ấy không uống thì thôi. Cô là cái thá gì mà dám xen vào chứ?”
“Ha… là cái gì mà không dám xen? Tôi nói cho cô biết. Không nói tôi là bạn của cậu ấy, cho dù chỉ là một người xa lạ, nhìn thấy người khác uống rượu có bỏ thuốc bị người ta hãm hại, tôi cũng sẽ ra tay ngăn cản.”
Tiêu Oánh không nhanh không chậm thả một trái boom hạng nặng xuống giữa buổi tiệc. Các quan khách lập tức ồ lên kinh ngạc. Xung quanh là tiếng bàn tán xôn xao. Những ánh mắt cực kì tò mò, có khinh thường, có dè bỉu nhìn vào Thiếu Ái Vân.
“Bỏ thuốc. Là thuốc gì. Thứ thuốc hạ lưu đó sao?”
“Thiếu Ái Vân muốn leo lên cành cây Ngọc gia đúng không?”
“Nhưng mà bỏ thuốc thật không?”
“Chắc là thật rồi. Cô ta không dám uống ly rượu mình mang đến. Cũng may có Tiêu tiểu thư ra tay hiệp nghĩa, nếu không không biết có chuyện gì xảy ra rồi.”
“Nhà họ Thiếu này cũng thật là. Nuôi dạy con cái kiểu gì thế. Vì muốn leo lên mà sử dụng thủ đoạn hạ tiện như thế.”
“Nghe đâu nhà họ Thiếu dạo này lục đục nội bộ dữ lắm. Cô ta làm vậy chắc là có lý do đó. Mà dù có lý do gì thì cũng không thể tha thứ được. Thật là…!”
Thiếu Ái Vân đứng như trời trồng, bối rối trước những lời phán xét của mọi người. Cô ta không thể lên tiếng chối bỏ, bởi thật sự cô ta chính là người bỏ thuốc.
Hai mắt Thiếu Ái Vân đã rơm rớm nước, cả người run rẩy, khiến người khác phải thương tiếc.
Nhưng Tiêu Oánh từ nhỏ đến lớn đã không biết bao nhiêu lần tiếp xúc với mấy cái chiêu trò này rồi. Cô rất nhanh đã vạch trần.
“Đừng có giả vờ yếu đuối ở đây. Cô nên dùng mấy giọt nước mắt đó khóc trước toà đi. Đêm người lên đây.”
Một người phục vụ bị trói gô, được vệ sĩ nhà họ Tiêu đem tới. Vừa ngã xuống, hắn ta lập tức xin tha.
“Xin tha cho tôi. Là cô ta, cô ta sai tôi làm. Tôi cũng không biết đó là thuốc gì cả.”
Chưa gì mà đã đem Thiếu Ái Vân bán đứng sạch sẽ.
Ngọc Cảnh Anh không nói nên lời, cơn thịnh nộ dâng trong đầu không cách nào áp chế được. Hai tay anh nắm chặt, nếu không phải giáo dưỡng trước giờ đều là không đánh phụ nữ thì có lẽ anh đã xông lên cho ả nữ nhân trước mặt này một cú.
Cả hai ít tiếp xúc, anh chưa từng đắc tội Thiếu Ái Vân thế nhưng cô ta lại bỏ thuốc anh.
Đó là thuốc gì? Tác dụng ra sao?
Hàng loạt câu hỏi chạy qua trong đầu anh. Ngọc Cảnh Anh thường ngày lúc noà nào cũng cực kì dễ tính, tính cách lại vô tư không để bụng. Bất quá lần này anh tuyệt đối sẽ không tha.