Dụ Bằng?!
Ngọc Cảnh Anh cố lục lọi kí ức của mình để tìm kiếm tên người này. Được một lúc thì cậu cũng nhớ ra. Đây chính là anh hàng xóm hay chơi cùng cậu lúc nhỏ. Nhưng đế năm Ngọc Cảnh Anh mười tuổi thì người này cũng chuyển đi rồi.
Kí ức về người anh hàng xóm trúc mã trúc mã này cũng đã mờ nhạt dần, thậm chí Ngọc Cảnh Anh còn không nhớ nổi gương mặt của người đó nữa là.
Nhưng Dụ Bằng thì không nhận ra khó xử của cậu, hắn tiến lên rất tự nhiên mà ôm Ngọc Cảnh Anh vào ngực tựa như là thân thiết lắm.
Ngọc Cảnh Anh hốt hoảng, đẩy người ra, bản thân cố gắng gượng cười nhưng vẫn lùi về sau, nấp sau tấm lưng to lớn của Danh Hoài.
Dụ Bằng thấy thế thì cười cười, đồng thời cũng quan sát Danh Hoài. Trong số những người lớn lên bên cạnh A Anh, Dụ Bằng tin chắc không có người này.
Cậu con trai trước mắt nhìn thì có vẻ dễ gần nhưng khí chất toả ra thì cực kì lạnh lùng. Bộ dáng bảo vệ A Anh giống y hệt tên Ngọc Cảnh Thâm đó nữa.
“Chắc thời gian lâu quá A Anh cũng quên anh rồi. Nhưng ngày xưa em thích chơi với anh nhất đấy.”
Dụ Bằng cười tươi, dáng vẻ thân thiện, không hề tỏ ra tổn thương khi bị người em trúc mã của mình xa cách.
“Em nhớ anh Dụ Bằng. Nhưng mà thời gian lâu quá cho nên…”
“Ha ha… anh biết mà. Gặp em ở đây đúng là có duyên mà. A Anh, người bên cạnh em là ….”
“A… em giới thiệu với anh. Đây là Danh Hoài, người yêu của em.”
Danh Hoài nghe cậu giới thiệu thì lập tức hào hứng, chút cảm xúc khó chịu lúc nãy cũng tan biến đi. Cậu cười lịch sự, đưa tay ra chào hỏi Dụ Bằng.
“Chào anh, tôi là người yêu của A Anh. Tôi tên Danh Hoài.”
Dụ Bằng nghe tới hai chữ người yêu lập tức sượng trân. Nhìn tên nhóc trước mặt có vẻ chỉ mới là học sinh trung học, thế mà lại là người yêu của A Anh. Hắn bất tri bất giác nhớ đến lời cảnh cáo ngày đó. Ngọc Cảnh Thâm thay đổi rồi sao, thế mà để A Anh có người yêu.
Danh Hoài quan sát người trước mắt. Tuy người này có vẻ là đi chung với bạn gái nhưng dường như không để cô gái đó vào mắt, hành động lúc nào cũng tuỳ tiện, tỏ vẻ thân thiết với A Anh. Điều đó chứng minh anh ta thích A Anh. Mà cái thích này lồ lộ ra ngoài không thèm che giấu.
Tất nhiên, không chỉ có Ngọc Cảnh Anh được người yêu thích mà Danh Hoài cũng vậy. Cô gái bên cạnh Dụ Bằng liên tục đá mắt với Danh Hoài. Ánh nhìn cô ta đầy quyến rũ, ý định cua trai trần trụi không thèm che giấu.
Danh Hoài cười khinh bỉ, hai người này quả thực là ngưu tầm ngưu mã tầm mã nhỉ. Nhưng Ngọc Cảnh Anh thì thấy cơn ghen tị trong mình đang bùng cháy. Có cậu ở đây mà dám liếc mắt đưa tình với người yêu cậu. Con ả này thật là lớn gan mà.
Dù biết là đối với con gái thì nên thân sĩ hữu lễ nhưng Ngọc Cảnh Anh vẫn không nhịn được xụ mặt ghen tuông. Tay anh càng nắm chặt tay cậu hơn nữa, như thể đánh dấu chủ quyền vậy.
Tất nhiên là Dụ Bằng không chút hài lòng về việc này rồi. Hắn từ nhỏ đã luôn theo đuổi A Anh. Bất quá có tên Ngọc Cảnh Thâm như ôn thần canh cửa nên hắn không dám quá phận. Nhưng bây giờ xem ra Ngọc Cảnh Thâm đã thất bại nặng nề thì nên tới lượt hắn mới đúng. Ở đâu ra một tên ăn chặn giữa đường thế này.
“A Anh, lát nữa cơm trưa chúng ta ăn cùng nhau nhé. Anh mới về cũng chưa có dịp qua chào hỏi hai bác. Anh định tuần sau sẽ đi, em nói trước với hai bác giúp anh nhé.”
Một câu nói tràn đầy ám muội, cứ như con rể muốn ra mắt phụ huynh vậy. Danh Hoài dừng ý cười, trong mắt tràn ngập nguy hiểm cảnh cáo Dụ Bằng. Dụ Bằng cũng híp mắt, ánh mắt tràn đầy khiêu khích nhìn cậu.
Anh ta cười nhếch mép, đầy tự tin mình có thể bắt được Ngọc Cảnh Anh về tay vậy. Bất quá, Danh Hoài cũng bình tĩnh trở lại.
Cậu tự tin vào bản thân mình cũng tự tin vào trái tim của A Anh. Nếu mà Dụ Bằng muốn một bữa cơm khó nuốt thì cứ thoả mãn hắn ta vậy.
Quả nhiên, bữa cơm này chính là Dụ Bằng tự tìm khổ. Hắn nhìn hai người đối diện mình mà nuốt không trôi cơm.
Có cần ân ân ái ái như vậy không?
Danh Hoài lấy từng cái xương cá ra sau đó mới bỏ vào đĩa cho Ngọc Cảnh Anh. Ngọc Cảnh Anh thì ăn món gì ngon sẽ gắp vào đĩa cho người yêu mình, hoàn toàn không để ý cặp đôi đối diện.
Dụ Bằng cắn chặt răng, hắn không cách nào chen vào cuộc trò chuyện của cặp đôi này được. Tựa như cả thế giới chỉ có hai người bọn họ vậy.
Cô gái bên cạnh liên tục đá lông nheo với Danh Hoài nhưng cậu hoàn toàn bỏ lơ, chỉ tập trung vào bỏ thức ăn cho Ngọc Cảnh Anh.
Dụ Bằng hết cách, đành giả lơ hỏi.
“Dạo này A Thâm như thế nào rồi? Lâu lắm không thấy cậu ấy liên lạc với anh.”
Tốc độ ăn của Ngọc Cảnh Anh vì câu nói này mà chậm lại. Không khí dần trở nên ngưng trọng, dù cả hai cố qua loa cho qua chuyện nhưng Dụ Bằng có thể nhận ra không khí gượng gạo khi nhắc tới Ngọc Cảnh Thâm.
Xem ra, tên nhóc này không dễ đối phó rồi. Ngay cả cáo già như Ngọc Cảnh Thâm cũng thất bại.