Lúc nào?
Chính Mạch Ly cũng choáng váng. Cô thành vợ hắn từ lúc nào?
Những người có mặt hôm nay cũng hết sức ngạc nhiên, thế rồi ai nấy cũng là người biết nhìn sắc mặt của người khác mà nói chuyện.
"Là vậy sao? Thì ra do thông tin phía chúng tôi chậm trễ, xin Mặc Tam gia và phu nhân lượng thứ, tôi xin cạn một ly này để bồi tội vậy."
Mạch tổng nghe thấy vậy thì hết sức vui mừng. Tuy rằng con gái của ông ta, ông ta vẫn rất yêu quý, thế nhưng yêu quý của ông ta lại dựa trên ai có thể mang lại cho Mạch gia nhiều lợi ích hơn.
Mạch Ly có giá trị như thế, ông ta nhất định sẽ nâng đỡ Mạch Ly.
Mạch Hiểu Vĩ lại là người có phản ứng lớn hơn, không trầm mặc như ông ba mình. Mạch Hiểu Vĩ không ngại tình huống hiện tại mà chỉ muốn đứng lên cho Mạch Huyên thấy người nhà họ Mạch sẽ không vì cái danh xưng Mặc Tam phu nhân mà bỏ rơi cô ta.
"Chú Mặc, không biết hai người đã kết hôn lúc sao? Sao cháu không nghe tin gì?"
Bầu không khí nháy mắt sượng ngắt. Mạch tổng thầm mắng thằng con trai này không hiểu tình hình, ông ta nhìn Mạch Hiểu Vĩ đến cháy mắt mà thằng con này cũng không chịu thu lại cái biểu cảm như sắp lao lên đôi co với người ta của nó.
Mặc Chính Thần hơi hếch mắt, thậm chí còn không thèm quay đầu lại.
"Tôi kết hôn cũng cần báo cáo với cậu?"
Tiếng cười nhạo vang lên khiến cho Mạch Hiểu Vĩ đỏ mặt, dù sao cũng là một cậu thiếu niên còn choai choai, nghe được Mặc Chính Thần nói như vậy trước mặt nhiều người cũng khiến cho cậu ta ngượng ngùng không thôi.
Chỉ có điều Mạch Hiểu Vĩ còn chưa hiểu rõ tình hình, tiếp tục lớn tiếng.
"Cháu không có ý đó, thế nhưng Mạch Ly là người Mạch gia tôi, dù có kết hôn thì cũng phải hỏi ý cha mẹ tô!"
Mạch tổng bực bội lắm rồi, ông ta đi đến giựt mạnh tay thằng nhóc này, nói cậu ta.
"Con không biết ăn nói thì ngậm miệng lại."
Sau đó ông ta lại như làm lành mà nhìn Mặc Chính Thần.
"Tam gia, nó còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, cậu đừng chấp nhặt với nó."
Mạch Hiểu Vĩ tức đến đỏ mặt, cậu ta giật phắt tay ra rồi lùi về phía sau, mấy cái nhìn của những người xung quanh khiến cậu ta càng thêm tức giận hơn, thầm mắng Mạch Ly là đồ phá hoại xui xẻo hết mức.
Nhà họ Mạch có lớn thì cũng chỉ là một gia đình thương nhân, mặc dù gốc rễ sâu rộng, nhưng không so được với Mặc gia còn có gốc rể bên mảng chính trị. Nhiều chuyện Mạch tổng vẫn phải luồn cúi để lấy lòng Mặc Chính Thần nữa đấy.
"Mạch tổng, tôi đương nhiên sẽ không chấp nhặt trẻ con, thế nhưng cũng chỉ có lần này mà thôi."
"Tôi hiểu, tôi hiểu, lần sau tôi sẽ giáo dục nó đàng hoàng." Mạch tổng cười cười nói nói, còn không quên kính Mặc Chính Thần một ly rượu. Thỉnh thoảng thì hỏi han Mạch Ly rất ân cần, giả dối đến độ Mạch Ly nhìn mà buồn nôn.
Mạch Huyên vốn còn muốn chèo kéo người đàn ông đó, thế nhưng cô ta biết hôm nay bản thân không chen chân vào vòng quan hệ của mấy ông lớn đó được nên đành đi chỗ khác để đi tìm Mặc Quân.
Mặc công tử dù sao vẫn là một đối tượng vô cùng sáng giá.
Thế nhưng nhìn quanh mãi vẫn không thấy Mặc Quân đâu, ngược lại cô ta lại nhìn thấy Mạch Ly đang đi một mình về phía sân sau.
Mạch Huyên cắn môi, âm thầm bám theo. Nhìn bộ lễ phục sáng lấp lánh trên người Mạch Ly mà cô ta chỉ thấy ghen tị.
Không biết Mạch Ly đi tới sân sau làm gì, cô ta chỉ ước gì Mạch Ly chưa từng xuất hiện. Lúc đầu, cô ta thường xuyên bắt nạt Mạch Ly ở Mạch gia nên không quá uất ức. Thế nhưng từ khi cô gái đó được Mặc tam gia đón về. Mấy ngày này của cô ta ở Mạch gia tuy không thay đổi quá nhiều, nhưng trực giác của cô ta lại cảm nhận được có một số điều chuẩn bị thay đổi.
Giống như mẹ Mạch vừa nãy nhìn Mạch Ly tới thất thần, hay giống như cha Mạch quát mắng Mạch Hiểu Vĩ để lấy lòng Mạch Ly.
Những điều này khiến cơn giận dữ và ghen ghét trong lòng cô ta bốc lên, là không cam lòng đến cùng cực.
Có vẻ như Mạch Ly ra ngoài để hít thở khí trời. Sân sau của biệt thự này có một chiếc hồ lớn, thời tiết tối nay không quá lạnh nhưng lại chẳng ấm áp gì cho cam. Nhìn Mạch Ly đứng bên cạnh hồ để xem cá, trong lòng cô ta dâng lên những ý tưởng xấu xa.
Mạch Ly đã đứng gần mép hồ lắm rồi, chỉ cần đẩy một chút, một chút thôi là được.
Xung quanh đây lại chẳng có camera, chẳng có người chứng kiến, sẽ chẳng ai biết được điều Mạch Huyên cô ta làm cả.
Nín thở mà đi từng bước tới bên hồ cá, khuôn mặt Mạch Huyên bây giờ đã nhiễm trong sắc đỏ quỷ quái. Cô ta đưa tay ra, nở một nụ cười xảo quyệt rồi đẩy thật mạnh tay.
"Ùm..."
Tiếng nước vang lên tung toé khiến cho những chú cá bên dưới hồ phải bơi vội đi.
Nước đêm lạnh khiến lòng người run rẩy. Một bóng người bị xô mạnh xuống dưới làn nước.