Chẳng mấy chốc trời đã ngả về chiều, đây cũng là khoảng thời gian diễn ra bữa tiệc sang trọng của giới thượng lưu.
Mạch Ly đã được Mặc Chính Thần cho người tới giúp cô trang điểm và chuẩn bị lễ phục từ sớm.
Mạch tiểu thư được người ta chăm chút cho từ đầu tới chân, nhìn qua cô không khác gì một nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích cả. Riêng bộ váy dạ tiệc mà cô đang mặc trên người thôi cũng có giá trị lớn đến mức khiến người khác tặc lưỡi rồi.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Mặc Chính Thần không kìm lòng nổi mà bước tới kéo cô ngã vào lòng mình, không tiếc lời khen ngợi cô công chúa xinh đẹp nức lòng.
"Em đẹp lắm."
Là con gái có ai mà không thích được người ta khen ngợi đâu, Mạch Ly đỏ mặt đẩy hắn sang một bên, bĩu môi nói lẫy.
"Hóa ra Mặc tổng là kẻ dẻo miệng như vậy hả?"
"Ngoài em ra, tôi đâu biết dẻo miệng là gì đâu."
Đến tối, chiếc xe sang trọng từ từ tiến vào theo cổng chính của biệt thự.
Mạch Ly vừa bước xuống đã khiến cho toàn trường đều lắng lại.
Trong khoảnh khắc đó, ai nấy đều ngạc nhiên trước sắc đẹp của vị tiểu thư này.
"Đó là ai vậy?"
"Không biết nữa, trông lạ vậy, tôi chưa thấy bao giờ."
"Hình như là tiểu thư nhà họ Mạch đó."
"Tiểu thư nhà họ Mạch tôi có biết, là Mạch Huyên, tuy xinh đẹp nhưng lại không đẹp đến mức này. Vả lại Mạch Huyên thì phải đi theo nhà họ Mạch chứ, đây rõ ràng là xe của Mặc Tam gia đó."
Nhắc tới Mặc Tam gia, người nào người nấy đều mang trên mặt vẻ nửa kính nửa sợ. Thế nhưng trường hợp ngày hôm nay lại gợi lên cho họ sự tò mò nhiều hơn.
Mãi một lúc sau mới có người nhận ra Mạch Ly.
"Đó là cô con gái mà nhà họ Mạch mới đón về đó."
Tất cả đều ồ lên, bởi vì không ai nghĩ rằng đứa con gái được nhà họ Mạch đón từ thôn quê từng làm việc chân lấm tay bùn nay lại có thể thoát ra phong thái cao sang ăn đứt cả mấy tiểu thư quyền quý như thế.
Không thể không nói Mặc Chính Thần rất dụng tâm, chiếc váy trên người cô bây giờ có giá trị lớn đến mức khiến người ta không ngờ tới được. Hắn thậm chí còn cho người đính hàng tá kim cương nhỏ lên, khiến cho Mạch Ly đứng ở bữa tiệc đêm hôm nay như được phát sáng.
Chủ nhân bữa tiệc hôm nay sớm đã nhận được tin Mặc Tam gia đích thân ghé thăm, người tới tiếp đón họ là một người đàn ông trẻ tuổi, nghe nói là con trai của chủ nhân bữa tiệc mới đi mạ vàng từ nước ngoài về.
"Chú Mặc, Mạch tiểu thư, mời hai người vào trong."
Mặc Tam gia rất thỏa mãn với ánh mắt của những người ngày hôm nay, Mọi việc hẳn là phải như thế, bé con nhà hắn phải là nhân vật được người khác kính ngưỡng, được người khác yêu quý và hâm mộ. Thế nhưng hắn lại không thể dìm được chút ghen tuông trong lòng xuống. Hắn vừa muốn cô tỏa sáng, nhưng lại vừa muốn cô chỉ có thể là của một mình hắn, chỉ mình hắn được ngắm nhìn cô gái xinh đẹp này.
Mặc Chính Thần hơi câu khóe môi, sau đó ra hiệu cho mọi người đi vào trong.
Nhà họ Mạch cũng đã tới từ sớm, khi nhìn thấy Mạch Ly tỏa sáng bên cạnh Mặc Chính Thần, hai ông bà của Mạch gia liền thất thần.
Quả thật Mạch Ly có nét rất giống bà Mạch, khuôn mặt hai người đều thiên về nhu hòa và đoan trang, nhìn qua là biết người của gia tộc lớn, được dưỡng dục một cách cao sang quý phái. Trong giây phút ấy, bà Mạch buông bàn tay đang nắm tay đứa con gái Mạch Huyên bà ta luôn yêu quý ra, nhìn Mạch Ly không chớp mắt.
Bà ấy cảm giác được chút huyết mạch tương liên đang chảy trong người, tự dưng lại thấy bản thân có hơi tội lỗi.
Mạch Huyên thấy Mạch Ly được chăm chút đến xinh đẹp như thế thì bất giác cắn môi, nhìn bàn tay bà Mạch đang buông mình ra. Cô ta bất chấp mà kéo chặt lại, động tác này cũng đã kéo Mạch phu nhân từ trong mớ suy nghĩ về.
"Con gái, sao vậy con?"
Mạch Huyên cắn cắn môi, đầu cô ta rũ xuống trông hết sức tội nghiệp.
"Không có gì đâu mẹ... chỉ là... con cảm thấy A Ly hôm nay trông đẹp thật đấy. Không như con, con chỉ là một đứa con gái xấu xí, đến cả phong thái của mẹ cũng học không xong."
Mạch phu nhân đau lòng chết mất. Bà ta trừng trừng Mạch Ly phía bên kia, xong lại dỗ dành Mạch Huyên đang mặc cảm.
"Đứa nhỏ ngốc này nói cái gì vậy chứ, con vĩnh viễn là đứa con gái mẹ yêu quý nhất. Con xinh đẹp như vậy, ai dám nói con xấu xí?"
Đạt được mục đích, Mạch Huyên nhếch môi cười xấu xa.
"Vậy mẹ quý con hơn, hay quý em gái hơn?"
"Đương nhiên phải là con rồi..."
Mạch Ly đứng bên cạnh Mặc Chính Thần, nhìn một màn mẹ con tình thâm mà chỉ thấy chướng hết hai mắt.
Thế nhưng trước khi cô kịp làm gì, Mặc Tam gia đã nắm tay cô, nói với một số ông lớn bênh cạnh rằng.
"Mọi người đừng gọi vợ tôi là Mạch tiểu thư nữa, hiện tại cô ấy đã trở thành Tam phu nhân của Mặc gia rồi."