Cái việc suy tính hay bói toán của Ngộ giả đạo thực ra là dựa trên về quy luật phát triển của các sự vật. Nếu bàn sâu hơn, kỳ thực chính là tổng kết của các loại kinh nghiệm.
Sau khi những kinh nghiệm này được tổng kết tới một trình độ nào đó thì thường sẽ sinh ra một thứ mới, gọi là trực giác.
Bây giờ trực giác đang nói với Khỉ Đá rằng, tình huống lúc này không đúng lắm.
Vào ngày tám mươi chín từ lúc Khỉ Đá lên trời nhận chức, Ngọc Đế mở một cuộc ngự tiền hội nghị kín.
Tham dự hội nghị này chỉ có mười người, trong đó bao gồm một đám quyền thần đại tướng như Thái Bạch Kim Tinh, Thác Tháp Thiên Vương, Nguyên soái tạm thời của thủy quân Thiên Hà - Thiên Phụ, Giác Mộc Giao đứng đầu Nhị Thập Bát Tú v.v...
Cuộc hội nghị thế này là lần đầu tiên, thời gian vào lúc khác thường, hội nghị xong cũng không hề nhắc tới trên triều nữa, cho nên cơ bản có thể đoán được hội nghị diễn ra rất suôn sẻ, nội dung đều được nhất trí thông qua hết.
Từ sau đó, dường như mọi thứ đều xảy ra biến hóa.
Đầu tiên là đám thuộc hạ trong vườn Bàn đào cũng không còn thúc giục Khỉ Đá bàn giao nữa. Tiếp đó, Thái Bạch Kim Tinh cũng không còn thỉnh thoảng lại chạy đến vườn Bàn đào như trước. Thậm chí cả "Mười vạn đại quân" chen chúc bên ngoài Dao Trì đều rút về nơi đóng quân hết... Mấy ngày sau, Nhị Thập Bát Tú dời cả đến đóng quân ở phụ cận vườn Bàn đào...
Tuy nói bọn họ không mang theo tùy tùng, cũng không hề tới gần vườn Bàn đào, nhưng Khỉ Đá vẫn có thể cảm giác được sự tồn tại rõ ràng của hai mươi tám tên này.
Những dấu hiệu không bình thường đều đang nói với Khỉ Đá rằng, xảy ra chuyện rồi... Hơn nữa chuyện này còn không phải xảy ra ở chỗ mình.
Chuyện xảy ra ở đâu chứ?
Đáp án duy nhất chỉ có thể là Hoa Quả Sơn.
Trừ phi bọn họ đã tìm được lý do để chinh phạt Hoa Quả Sơn, bằng không chẳng thể nào để mặc Khỉ Đá kéo dài thời gian như vậy được.
Vì vậy, Khỉ Đá đã nhiều lần thông qua "Liên Độc" hỏi thăm tình huống ở chỗ Dương Thiền. Cuối cùng đáp án nhận được là: "Thiên quân liên tiếp hành động. Tìm cơ hội hạ phàm."
Khỉ Đá thấy câu trả lời đó thì lập tức ngơ ngác.
- Quả nhiên xảy ra chuyện rồi...
- Sao huynh có thể khẳng định như vậy?
Phong Linh hỏi.
- Nếu là bình thường, Dương Thiền sẽ dặn dò ta làm việc cẩn thận, kéo dài thời gian. Nhưng lần này lại trực tiếp bảo ta "Tìm cơ hội hạ phàm". Đều này nói rõ chuyện không thể kéo dài thêm được nữa. Thiên quân liên tiếp có hành động...
Khỉ Đá hít sâu một hơi, nói:
- Hành động của bọn chúng lúc nào mà chẳng nhiều chứ? Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì không tốt rồi. Dương Thiền lại không tiện nói cho ta, sợ ta đang ở tại Thiên Đình, sau khi biết được sẽ... kết quả ngược lại làm hỏng chuyện.
Khỉ Đá nắm chặt "Liên Độc", hai mắt nheo thành một đường chỉ.
- Vậy huynh không xác nhận với Dương Thiền tỷ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?
- Không hỏi nữa. Nếu nàng ấy đã không nói, dù có hỏi thì chắc cũng không nói đâu.
Phong Linh chớp mắt ngơ ngác suy nghĩ lúc lâu, nhỏ giọng kiến nghị:
- Vậy, ngày mai muội đi Đâu Suất cung nhé.
Khỉ Đá lặng lẽ gật đầu.
Lần này, hai bên đều không hề có bất cứ dây dưa dài dòng nào.
Hai người, không hề có nội ứng ngoại hợp, hoàn toàn không có khả năng thoát ra khỏi Nam Thiên Môn được. Tuy nói không tin tưởng, nhưng lúc này cũng chỉ đành tạm thời giao phó Phong Linh cho Thái Thượng.
Không hề có bất cứ sự trì hoãn nào, sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Khỉ Đá đã chuẩn bị xong, tự mình tiễn Phong Linh đến Đâu Suất cung. Nhưng vừa mới mở cửa, đồng tử của Đâu Suất cung đã xuất hiện trước mặt hai người.
- Sư phụ đã dặn dò, bảo đệ tử hôm nay đến đón Phong Linh tiểu thư.
Đồng tử nọ cúi người chắp tay nói.
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều hoảng sợ nhìn Phong Linh đang đứng sau lưng Khỉ Đá.
Khỉ Đá cười hì hì ôm lấy cổ đồng tử nọ kéo qua một bên, quay đầu nhìn Phong Linh đang có chút thấp thỏm, nhỏ giọng nói:
- Thay ta chuyển lời cho sư phụ ngươi, nếu Phong Linh thiếu một cọng lông tơ nào, vậy thì lão ta cũng đừng mơ tưởng gì đến Thiên Đạo nữa.
Đồng tử nọ đối mặt với sự đe dọa của Khỉ Đá, mặt vẫn không hề đổi sắc, chỉ cười nhạt, nhỏ giọng trả lời:
- Xin ti viên đại nhân cứ yên tâm. Sư phụ đã nói, chờ đến thời cơ thích hợp, sẽ đưa tiểu thư Phong Linh về lại bên cạnh ngài. Bảo đảm sẽ không tổn hao một cọng tóc nào.
- Vậy thì tốt.
Khỉ Đá nhếch miệng cười, lại xoa xoa đầu đồng tử nọ.
Động tác này khiến đôi mày đồng tử nhíu chặt.
Đường đường là đệ tử của Thái Thượng Lão Quân, trên Thiên Đình, địa vị tôn quý cỡ nào chứ. Đã khi nào thì bị người ta đối đãi tùy tiện thế này? Phải biết, dù là đám quyền thần Thiên Đình như Thái Bạch Kim Tinh, Lý Tịnh, gặp nó cũng phải cung kính.
Nhưng mà đồng tử rất thức thời, biết sự xem trọng của Thái Thượng dành cho Khỉ Đá. Động tác thất lễ thế này, nó cũng chỉ giả bộ xem như không có gì, không hề phát tác.
Nhưng cảnh này rơi vào trong mắt của đám người xung quanh thì lại có ý nghĩa khác. Thậm chí Chu ti uyển và Trương giáo viên đều không khỏi bắt đầu hoài nghi bản thân nghe theo mệnh lệnh của Vương Mẫu và Thái Bạch Kim Tinh có phải là cử chỉ sáng suốt hay không.
Ở trước mặt của Thái Thượng Lão Quân, Vương Mẫu, Ngọc Đế chẳng qua cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. Điều này mấy kẻ già đời trên Thiên Đình tất nhiên đều biết rõ trong lòng. Hồi đó lúc con khỉ này lên trời nhận chức, không phải cũng là do Lão Quân lên tiếng cam đoan hay sao?
Con khỉ này rốt cuộc có quan hệ gì với Thái Thượng Lão Quân chứ? Bọn họ bắt đầu thấy thấp thỏm.
Trong lúc nói chuyện, Khỉ Đá nhét một miếng ngọc giản vào trong tay Phong Linh, lại dặn dò mấy câu. Phong Linh thì chẳng nói gì cả, chỉ nắm chặt ngọc giản, hai mắt đẫm lệ nhìn Khỉ Đá.
Nghẹn một lúc lâu, cuối cùng nàng chỉ nói một câu "Mọi việc cẩn thận", sau đó chậm rãi rời đi với đồng tử nọ, lúc đi còn ba bước quay đầu một lần.
Cả đường này, ngồi trên thuyền bay do Đâu Suất cung phái tới, Phong Linh im lặng không nói chuyện, ngay cả nước trà đồng tử đưa tới cũng không chạm vào.
Phối thêm một thân y phục xanh lá, từ xa xa nhìn lại, Phong Linh giống như một chiếc lá sen yên tĩnh trôi lênh đênh, mang theo đầy sự thương cảm và bất đắc dĩ.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
Đến Đâu Suất cung, xuống khỏi thuyền bay, Phong Linh nhỏ giọng nói khẽ với đồng tử:
- Dẫn ta gặp lão tiên sinh một lần.
- Lão tiên sinh?
- Ta là nói... sư phụ của ngươi, Thái Thượng Lão Quân.
Đồng tử nghe vậy, khom người nói:
- Gia sư đã bế quan, không tiện gặp khách.
- Bế quan thật sao? Vậy ông ấy có nói lúc nào xuất quan không?
- Gia sư bế quan trước giờ chưa từng biết trước ngắn dài, đệ tử cũng không biết.
- Nếu ta nhất định muốn gặp ông ấy thì sao?
Đồng tử nghiêm mặt nói:
- Nếu sư phụ đã nói không gặp khách, vậy đó là chuyện rất lớn, không gặp bất cứ người nào cả. Xin tiểu thư đừng làm khó đệ tử nữa.
Đã nói đến mức này, tuy Phong Linh cũng là cảnh giới Luyện Thần, nhưng ở Thiên Đình này, suy cho cùng cũng chỉ là một nữ tử yếu nhược mà thôi. Tất nhiên cũng chỉ đành coi như không có gì.
Đâu Suất cung không hoa lệ như điện Linh Tiêu, cũng không cảnh xuân tươi đẹp như Dao Trì.
Đây là một nơi lạnh lẽo.
Trên mặt đất sáng bóng như gương, Phong Linh cúi đầu chậm rãi đi theo đồng tử.
Dáng vẻ của nàng giống hệt như một tiên nữ không đáng chú ý của Thiên Đình. Chỉ là, rốt cuộc thì địa phương nàng xuất hiện quá đặc biệt, thỉnh thoảng có những đạo đồng từ đối diện đi tới đều liếc nhìn nàng.
Một đường cứ đi lặng lẽ như vậy, bọn họ đi vào chính điện của Đâu Suất cung. Lại vòng qua chính điện, vượt qua hành lang, hai người nhanh chóng đến đình viện phía sau Đâu Suất cung.
Không gian bên trong bốn bức tường vây cao cao này khác với bất cứ nơi nào khác trong Đâu Suất cung.
Ở nơi này, có hòn non bộ, có suối nước, có rừng trúc, có nhà gỗ, có sinh, có tử...
Ngoại trừ mây mù mờ nhạt quanh năm không tán và mãi mãi không thể thấy mặt trời, mặt trời hay những vì sao thì nơi này có cũng có bầu trời phân theo ngày và đêm. Tất cả mọi thứ ở nơi này không khác gì với thế gian.
Bước theo đồng tử nọ, Phong Linh đi qua con đường nhỏ được trải bằng đá vụn. Đi qua mấy đoạn hành lang gấp khúc, cuối cùng băng qua một ngọn núi giả, trên núi có một thạch đình.
Từ đằng xa, Phong Linh trông thấy một nữ tử đang tập viết ở trong đình cùng với hai vị tiên nữ đang bên cạnh nàng ta. Nữ tử đó cũng đang tò mò nhìn nàng.
- Đó là ai? Trước đây chưa từng gặp.
Tước Nhi cắn cán bút hỏi.
Tiên nữ ở bên cạnh nhìn kỹ, nói:
- Nô tỳ cũng không biết. Mấy ngày trước nghe đồng tử nói sắp có người mới tới sống ở viện này, chắc là nói nàng ta đó.
Tước Nhi nghĩ nghĩ, ở xa xa chỉ về phía Phong Linh, nói:
- Thay ta gọi nàng lại đây.
- Gọi nàng ấy đến?
- Không được à? Trong viện này không phải ngoại trừ lão đầu tử ra thì đều do ta sai bảo cả sao?
Tước Nhi ngẩng đầu hỏi.
Tiên nữ đó do dự chốc lát, chỉ đành phải "Vâng" một tiếng, quay người đi về phía Phong Linh.
Lúc này, hai người đang bước vào căn phòng chuẩn bị cho Phong Linh, nhưng từ xa đã nhìn thấy tiên nữ đi tới.
Phong Linh lặng lẽ liếc nhìn trang sức của tiên nữ, biết cấp bậc của đối phương, vội vàng cúi người nói:
- Chào tỷ tỷ.
Đồng tử nọ thấy vậy, vội vàng đỡ nàng dậy, tỏ ý Phong Linh không cần hành lễ, lại quay người hỏi tiên nữ nọ:
- Sao vậy?
Thấy dáng vẻ căng thẳng của đồng tử, tiên nữ không khỏi nhíu mày, thuận miệng nói:
- Tiểu thư gọi nàng ta qua.
- Gọi nàng ấy qua?
Đồng tử quay đầu nhìn Phong Linh phía sau mình, nói:
- Bảo tiểu thư chờ chốc lát.
- Vậy không tốt lắm đâu.
- Tiểu thư là ai?
Phong Linh nhỏ giọng hỏi.
Câu hỏi này khiến tiên nữ lập tức nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Ngươi không biết tiểu thư là ai, vậy ngươi tới đây làm gì?
Lần này đến lượt Phong Linh sửng sốt, đồng tử bên cạnh lại bật cười ra tiếng, nói:
- Ngươi là thấy nàng mặc trang phục tiên nữ, nên cho rằng nàng ấy giống với các ngươi hả?
- Không phải sao?
Đồng tử ho khan hai tiếng, ưỡn thẳng người giới thiệu:
- Đây là sư phụ... bằng hữu của sư phụ, Phong Linh tiểu thư. Nàng ấy cũng chỉ ở tạm lại đây vài ngày mà thôi.
Tiên nữ đó nghe vậy lập tức cả kinh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó quỳ xuống, vội nói:
- Nô tỳ đáng chết! Xin Phong Linh tiểu thư thứ lỗi!
- Tỷ tỷ mau đứng dậy đi!
Phong Linh cũng bị dọa sợ, vội vàng quỳ xuống đỡ nàng ta dậy.
Trong trời đất này, dám xưng là bằng hữu của Thái Thượng có được mấy người chứ? Lời này nói ra từ trong miệng đồng tử đệ tử của Thái Thượng, còn có thể sai được sao?
Nghĩ vừa nãy Phong Linh còn hành lễ với mình, mình thế mà còn hớn hở nhận lễ... Tiên nữ nọ cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Mà đại lễ của nàng ta rơi vào trong mắt Phong Linh, cũng khiến Phong Linh rất hoảng sợ.
Nói cho cùng, Phong Linh cũng chỉ là một tiên nga mới lên trời, sao có thể nhận đại lễ của tiền bối được chứ?
Đồng tử đó nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của cả hai người thì đứng bên cạnh ôm miệng cười, thong thả nói:
- Được rồi. Đi nói với tiểu thư muốn gặp mặt gì thì đợi lúc nữa. Sống cùng một nhà mà, còn sợ không gặp được sao?
- Điều này là tất nhiên, nô đi nói với tiểu thư.
- Tiểu thư mà mấy người nói rốt cuộc là ai?
Phong Linh duỗi cổ hỏi.
Đồng tử nọ liếc nhìn Phong Linh, lên tiếng:
- Chúng ta nói, là Tước Nhi tiểu thư.
- Tước Nhi?
Chỉ nháy mắt, trong đầu Phong Linh như có thứ gì đó nổ tung.
Nàng nhớ tới Khỉ Đá từng ở trước mặt nàng nói tên vợ của hắn, lại nhớ đến những chuyện trước đây...
Nàng mở to hai mắt, đứng ngơ ngác như người mất hồn.