Đại Bát Hầu

Chương 370: Tách ra xử lý



Một cơn gió thổi qua khiến đám cỏ dại phải cong mình lại.

Dương Tiễn nhìn chằm chằm vào Dương Thiền, rồi hít sâu một hơi, thở dài nói:

- Thế nào? Tới Quán Giang Khẩu trước, sau đó cùng huynh xuất phát tới Đào Sơn, được chứ?

Dương Thiền chậm rãi cúi đầu, do dự một lúc mới nói:

- Hắn... Con khỉ kia kia thiếu muội một lời hứa hẹn. Quan hệ giữa muội và hắn là thế thôi.

- Hắn nợ muội một lời hứa hẹn? Hứa hẹn cái gì?

- Muội giúp hắn đột phá tu vi, hắn phải đồng ý với muội một chuyện, dù là chuyện gì đi nữa. Đấy là thỏa thuận giữa muội với hắn. Lúc đầu muội đã đưa ra như vậy, sau đó... sau đó lại thỏa thuận thành hắn phải bảo vệ muội an toàn. Sau đó, hắn lại nói khôi phục lại thỏa thuận ban đầu, đồng ý với muội một chuyện...

Nói đến câu cuối đấy, Dương Thiền cúi đầu nhìn xuống chân mình, tóc dài như thác nước rủ xuống che mất gương mặt nàng. Cứ vậy nàng trầm ngâm không nói.

- Huynh không hiểu.

Dương Tiễn nhíu mày.

- Vậy thỏa thuận hiện tại của hai người rốt cuộc là "bảo vệ muội an toàn" hay vẫn là "đồng ý với muội một chuyện" đây?

- Muội cũng không biết, có lẽ... có cả hai điều đấy.

- Chuyện hắn có thể đồng ý với muội, là "bất cứ chuyện gì" sao? Đấy là điều kiện sâu không thấy đáy đấy.

- Muội không biết.

- Hiện tại xem như tu vi hắn đã đột phá rồi, vậy muội đã làm điều cần làm xong, sao vẫn còn ở lại Hoa Quả Sơn?

- ...

Không trả lời.

Trong bóng đêm, Dương Thiền cúi đầu ngơ ngác ngồi, mắt mang theo chút ít vẻ mê mang.

Lúc này, có lẽ đến chính Dương Thiền cũng không phân rõ cuối cùng thì thỏa thuận giữa nàng và Khỉ Đá là thế nào rồi.

Tình hình trước mắt có thể được khái quát thành một phần "thỏa thuận" sao?

Dương Thiền không nói rõ được, cũng không muốn nói rõ ràng,

Dương Tiễn lẳng lặng nhìn Dương Thiền, khẽ nói:

- Được rồi, huynh không hỏi nữa. Chú ý an toàn. Giúp đỡ Hoa Quả Sơn cũng được, nhưng chớ để mình liên lụy vào.

Dứt lời y quay người hóa thành một luồng sáng vàng, thoắt cái biến mất nơi chân trời.

Dương Thiền móc "Liên Độc" từ trong tay áo ra, mượn ánh trăng nhìn chăm chú.

Bên trên đấy.

Đều là đủ từ ngữ khoe khoang "chiến tích" của Khỉ Đá, giở hết vô lại mà đùa bỡn, còn dồn ép Vương Mẫu phải giậm chân tức giận.

Nhìn vào, Dương Thiền không khỏi nở nụ cười si ngốc.

Nếu lúc này nói cho hắn biết chuyện hồn phách mang đến Địa Phủ xảy ra chuyện... Sẽ thế nào đây?

Nàng do dự hội lâu, cuối cùng chỉ viết xuống: "Thủy quân Thiên Hà dưới thế gian co cụm lại, sợ có dị động. Mọi sự trên Thiên Đình phải cẩn thận."

Trong đêm hoang dã, trời đông giá rét.

Nàng cất "Liên Độc" đi, nhích lại dần đống lửa hơn, sưởi ấm người.

Rất rất nhiều năm trước, nàng đã từng cùng với ca ca mình lưu lạc nơi hoang dã.

Lúc đó bọn họ vẫn còn nhỏ, lòng chỉ nghĩ tới sống sót, nghĩ tới giải cứu mẹ mình.

Khi đó bọn họ chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ biết dựa dẫm nương tựa vào nhau.

Rất rất nhiều năm qua đi, giải cứu đã biến thành báo thù. Hai người kiên trì đã biến thành một người kiên trì, từ lâu đã không còn phân rõ đúng sai nữa....

"Nếu như có 'hắn' bên cạnh thì thật tốt."

Nghĩ vậy, vành mắt nàng không khỏi đỏ ửng.

. . .

Trên tầng trời thứ chín, vườn Bàn đào.

Trong phòng chất đầy thẻ tre. Khỉ Đá bắt chéo hai chân ngồi trước bàn, tay lật lật thẻ tre. Hắn nhìn một lúc lâu, lại chỉ vào một chữ trên thẻ tre, nhíu mày nói:

- Chữ này, ta không biết.

- Đại nhân, đây là chữ "Đề".

Chu ti uyển đứng cạnh bất đắc dĩ đáp:

- Chữ này mới rồi ngài cũng hỏi ti chức.

- Vừa mới hỏi qua sao?

- Đã hỏi rồi.

Chu ti uyển gật gật đầu chắc chắn.

Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Khỉ Đá lại lật lật chồng thẻ tre chồng chất trên bàn, nói:

- Đã hỏi qua chỗ nào? Lấy ra cho ta xem.

Chu ti uyển đã bó tay rồi, đành chịu thua, quay người lục lọi trong đống thẻ tre. Lật tìm cả buổi, cuối cùng gã cũng tìm được phần thẻ tre lúc đó đưa cho Khỉ Đá, chỉ vào một chữ bên trong nói:

- Đại nhân xem này, ở đây cũng có chữ "Đề". Lúc ngài mới đọc tới đây cũng từng hỏi qua ti chức chữ này là gì...

Khỉ Đá híp mắt tỉ mỉ so hai chữ một phen rồi nói:

- Hai chữ này viết không giống nhau cho lắm.

- Không cùng một người ghi, nét chữ làm sao giống nhau được?

- À!

Khỉ Đá như đột nhiên hiểu ra:

- Hóa ra là do không cùng một người ghi à? Thảo nào mà ta thấy cùng một chữ, lại viết khác nhau. Ha ha, chuyện này không thể trách ta được, phải không? Ngươi nhìn chữ này xem, rõ ràng là viết ngoáy. Các ngươi đọc được nhưng ta xem như nửa mù chữ, làm sao hiểu được? Sau này ghi chép ngay ngắn vào cho ta, biết không?

- Ti chức đã biết.

Chu ti uyển mặt cười theo nhưng trong lòng đã ân cần mắng chửi mười tám đời tổ tông nhà Khỉ Đá vài lần.

Vài ngày như vậy, Khỉ Đá đã lật qua lật lại toàn bộ vườn Bàn đào mấy lần, chỉ để hoàn thành lần bàn giao đơn giản.

Nếu quan lại bình thường nhận bàn giao việc thì cũng chỉ nhìn xem sổ cái, cầm ấn giám là xong việc. Nhưng con khỉ này lại không như vậy, hắn bàn giao rất cẩn thận với mỹ danh là "chuyên trách làm việc", tự mình làm mọi việc từ đầu đến cuối, từ lúc cây Bàn đào được hái quả đến cuối cùng xem ai ký tên, có người nào viết thay hay không cũng không bỏ qua.

Đây quả thật là một cách giày vò.

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)

Mặt khác Dao Trì lại liên tục truyền từng đạo mật lệnh đến, thúc giục Chu ti uyển tranh thủ nghĩ cách bắt con khỉ này hoàn thành bàn giao.

Chu ti uyển có cách gì xử lý con khỉ vô lại cực độ này sao? Mà dù có cách đi nữa gã cũng không dám sử dụng. Với tính cách của con khỉ này, không khéo còn kéo gã dìm xuống nước trước rồi.

Nghe nói Thái Bạch Kim Tinh đã bị Vương Mẫu nương nương đuổi ra ngoài cửa, không thèm gặp mặt ông ta...

Nghĩ vậy, Chu ti uyển không khỏi lau mồ hôi, cúi đầu tiếp tục cười cười lấy lòng.

Đảo mắt, Khỉ Đá đã lên trời nhậm chức ngày thứ tám mươi lăm.

Lúc này đã là ngày thứ hai mươi hai kể từ lúc Khỉ Đá bắt đầu "nhận bàn giao" chức Ti viên vườn Bàn đào. Công việc "nhận bàn giao” vẫn còn lâu mới có thể hoàn thành được.

Trong lúc này, Hoa Quả Sơn và thủy quân Thiên Hà dưới thế gian đã xảy ra vô số lần xung đột. Dù là ở Thiên Đình thì cũng không ít người được sống yên ổn.

Thê thảm nhất phải kế đến Thái Bạch Kim Tinh và Quyển Liêm đại tướng.

Thái Bạch Kim Tinh không có cách nào xử lý được mấy chiêu chày bửa này của Khỉ Đá, cho nên niềm tin của Vương Mẫu nương nương vào ông ta cũng đã tan vỡ hoàn toàn. Thỉnh thoảng ông ta còn bị réo lên nghe mắng chửi một trận. Bết bát hơn nữa là ông ta còn không biết làm sao báo cáo tình hình "mười vạn đại quân" được góp nhặt từ bảy tám nhóm lại.

"Mười vạn đại quân" kia dùng cờ hiệu thao luyện mà đến đây. Nhưng có thể thao luyện được bao lâu? Chẳng qua chỉ là chuyện năm ba ngày mà thôi, tối đa lắm cũng chỉ được mười ngày. Quá thời gian trên, hiển nhiên tất cả phải trở lại nơi đóng quân.

Thái Bạch Kim Tinh cuối cùng cũng hiểu được cái gọi là không có thứ gì. Dù sao Khỉ Đá còn chưa "nhận bàn giao" xong, những người kia về thì phải về chứ sao. Thế nhưng Vương Mẫu nương nương không nghĩ như vậy, chỉ cần mở mắt ra không nhìn thấy đại quân thì bà ta lại cảm thấy không an tâm.

Kết quả là Thái Bạch Kim Tinh lại bị mắng chửi một trận, phải quyết giữ "mười vạn đại quân" được gom góp từ bảy tám nhóm quân nhỏ này lại. Phải biết là trong tay ông ta không có binh quyền, những tiểu tướng này chịu nghe lời chẳng qua là nhìn vào lực lượng của "kim tinh". Cứ qua qua lại lại như vậy, mỗi lần gặp là mỗi lần ông ta phá sản, khổ không nói nên lời...

Về phần thiên tướng Quyển Liêm cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu.

Đầu tiên là vấn đề phải đối phó với chiêu chày bửa của Khỉ Đá. Dĩ nhiên y không nghĩ ra được cách gì, thủy quân Thiên Hà dưới thế gian lại bí mật trình hết phong thư này đến phong thư khác. Từ đấy hiển nhiên Ngọc Đế đều ngày ngày hỏi han Quyển Liêm.

Vốn chuyện này cũng tạm ổn, tiếc là không lâu sau, Địa Phủ truyền về tin tức thiên tướng truy xét vấn đề hồn phách ở Hoa Quả Sơn vong mạng, khiến Ngọc Đế rất tức giận.

Khâm sai ngự sử bị người ta mờ ám làm thịt mất, thế này là thế nào?

Quyển Liêm phải tự tay xử lý việc này. Chuyện lớn xảy ra nhưng y chỉ tra ra được do một nữ yêu gây nên. Còn về phần làm sao nữ yêu cảnh giới Luyện Thần gây nên chuyện này được, hiện tại đang ẩn nấp ở đâu thì y lại không rõ. Tình huống như vậy, sao Ngọc Đế không giận lây sang y cho được?

Đến quá Ngọ ngày thứ tám mươi lăm kể từ lúc Khỉ Đá lên trời nhậm chức, cuối cùng chuyện cũng đã xuất hiện cơ hội xoay chuyển.

Ngày đó, Quyển Liêm tiến vào Ngự Thư phòng, hai tay dâng một phần tấu chương đặt lên trên bàn Ngọc Đế.

Ngọc Đế Đang xem tấu chương chỉ khẽ liếc nhìn rồi hỏi:

- Đây là gì?

- Khởi bẩm bệ hạ, chuyện dưới Âm Tào Địa Phủ đã có đủ chứng cứ vô cùng xác thực rồi.

Quyển Liêm cung kính đáp.

- A? Đã tìm ra được nữ yêu giết thiên tướng rồi sao?

Nói xong, Ngọc Đế buông quyển tấu chương trong tay ra, cầm lấy tấu chương mà Quyển Liêm đưa tới.

Quyển Liêm thoáng do dự, chắp tay nói:

- Bệ hạ, không phải chuyện thiên tướng bị giết kia, mà ý thần là chuyện Hoa Quả Sơn đã phạm vào.

Y khẽ ngừng lại, nuốt khan rồi nói tiếp:

- Đã rút lấy địa hồn của những yêu quái Hoa Quả Sơn đi đầu thai, có thể làm chứng được rồi. Chúng ta tìm được tổng cộng một trăm hai mươi hồn phách chưa đi đầu thai, qua thẩm vấn có hai tên tình nguyện ra làm chứng chứng minh yêu chúng Hoa Quả Sơn cải trang thành dã yêu lang bạt vượt giới hành hung. Đồng thời cũng chứng minh được năm "Đại yêu vương" Thường xuyên xung đột với thủy quân Thiên Hà, sát hại vô số thiên binh thiên tướng trong những năm gần đây là Ngưu Ma Vương, Bằng Ma Vương, Sư Đà Vương, Mi Hầu Vương, Ngu Nhung Vương quả thật đang sống nhờ ở Hoa Quả Sơn.

- A?

Ngọc Đế cười nhạt một tiếng:

- Tin tức tốt. Có khẩu cung của bọn chúng, đã có đủ lý do tiêu diệt Hoa Quả Sơn rồi.

- Còn phần này.

Quyển Liêm lại móc một tấu chương khác trong tay áo ra, đưa tới, nói:

- Đây là danh sách yêu quái chủ yếu của Hoa Quả Sơn. Phát hiện trong này có rất nhiều đại yêu tiếng tăm lừng lẫy trên bảng truy nã, kể cả Cửu Đầu Trùng, Vạn Thánh Long Vương, Vạn Thánh công chúa... Còn có một người tên là Dương Thiền, "tình nghi" là Hoa Sơn Thánh Mẫu.

- Tình nghi?

Hai mắt Ngọc Đế lập tức híp lại thành một đường nhỏ.

- Chẳng qua chỉ là "tình nghi"... Trong Hoa Quả Sơn, hai yêu quái này có thân phận hèn mọn, không có cơ hội tiếp xúc với người kia cho nên không dám quá chắc chắn.

Quyển Liêm Suy nghĩ một chút, lại bổ sung:

- Có lẽ là trùng tên mà thôi.

Ngọc Đế đặt cuốn sổ nhỏ lên bàn, suy nghĩ một lúc lâu mới khẽ hỏi:

- Dương Thiền, đến nay còn chưa tới Hoa Sơn nhậm chức sơn thần sao?

- Khởi bẩm bệ hạ, quả thật Dương Thiền chưa đi nhậm chức. Nàng ta đã bái nhập vào môn hạ Tu Bồ Đề tổ sư. Lúc trước thần đã phái người dò hỏi qua, căn cứ vào lời của tám đệ tử của Tu Bồ Đề tổ sư, cũng như dựa theo lời Lăng Vân Tử, người mà Dương Thiền mới bái làm sư phụ, thì nàng ta vẫn một mực tu hành cùng Lăng Vân Tử, không biết là thật hay giả.

Ngọc Đế vỗ vỗ mặt bàn, suy nghĩ hồi lâu mới nói:

- Chuyện của Dương Thiền, dù thật hay giả cũng tạm thời không được để lộ ra. Phải đảm bảo trong lúc đối phó với Hoa Quả Sơn không xuất hiện đường rẽ nào mới được.

- Từ đầu đến cuối, mục đích của chúng ta không phải là yêu hầu mà là Hoa Quả Sơn. Dù Hoa Quả Sơn có vượt giới thì lúc ấy con yêu hầu kia vẫn đang ngây người trên Thiên Đình, không thể kéo hắn vào được. Như vậy chúng ta cứ tách hai chuyện này ra mà xử lý. Nếu như đã có đủ chứng cứ phạm tội có thể chinh phạt Hoa Quả Sơn, cứ theo đó mà làm. Không biết con yêu hầu kia có còn liên hệ gì với Hoa Quả Sơn hay không, việc này trước cứ tạm gạt yêu hầu này, hành sự kín đáo, cần để hắn an phận ở Thiên Đình. Đến khi tiêu diệt Hoa Quả Sơn xong, quay lại xử lý hắn sau!

- Rõ!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv