Hàn Long vốn được Diệp Tồn Chí điều động từ thủ đô lại, anh ta cũng đã có cơ hội được mục sở thị phong thái đại ca của mình. Ngày hôm đó, khi cùng bang Hoa Hải quyết chiến, Hàn Long vốn có cơ hội trông thấy sự lợi hại của Diệp Tồn Chí, nhưng ai ngờ Diệp Phong lại xuất hiện, Diệp Phong với những đòn đánh như vũ bão, chỉ trong nháy mắt thôi mà hắn ta đã giải quyết hết mọi thứ. Điều này làm cho Hàn Long vô cùng khâm phục, đồng thời anh ta còn cảm thấy con trai của đại ca mình như vậy, thì không biết thực lực của đại ca ra, hôm nay Hàn Long chính thức có cơ hội chứng kiến điều đó.
Trong căn phòng nhỏ hẹp này, mười cái xác nằm ngổn ngang khắp nơi, máu tươi vãi văng tung tóe bốc một mùi tanh nồng, cho dù Hàn Long đã thông qua được rất nhiều cuộc huấn luyện tàn khốc, nhưng anh ta vẫn cảm thấy rùng mình với cảnh tượng đáng sợ này, nơi đây bây giờ không còn là bãi chiến trường thông thường nữa, mà là một cuộc đồ sát theo đúng nghĩa, một cuộc đồ sát máu chảy thịt rơi, mà Diệp Tồn Chí chính là tên đồ tể ghê gớm.
Chỉ cần một dao là xuyên họng, cái thủ đoạn giết người này có lẽ chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết, nếu như có người nào đó nói thời đại này là thời đại của súng ống, chỉ có thằng điên mới sử dụng võ công thì người đó chắc đã bị điên, hoặc là người đầu óc có vấn đề. Bởi vì cảnh tượng trước mắt Hàn Long đã minh trứng được điều ngược lại, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể trông thấy hơn chục người này đã chết một cách thê thảm như thế nào.
Hàn Long lúc này có lẽ là người lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, anh ta đi vòng quanh vũng máu một vòng, rồi tiến đến trước mặt của Diệp Tồn Chí nói: "Thưa đại ca! Bọn em đến rồi!"
"Vậy cậu mau dọn mấy cái xác này đi cho tôi, nhớ là đừng có để lại bất kỳ vết máu nào đấy nhé!" Diệp Tồn Chí đặt cốc nước trên tay xuông, tựa như chưa có một chuyện gì xảy ra vậy. Ông ta đưa mắt ra nhìn cái thùng ở góc tường, và một người thanh niên ngoại quốc bị đánh gãy chân đang nằm thoi thóp ở đó nói: "Nhân tiện đem chiến lợi phẩm và con tin về công ty luôn!"
Công ty ở đây có nghĩa là địa điểm ở ngoại ô của Lãnh Phong Đường, Hàn Long nghe xong thì hơi ngần ngừ đôi chút, rồi lập tức đứng thẳng người dậy đáp: "Tuân lệnh!"
Sau đó anh ta quay người lại ra ý cho mấy tên đàn em của Lãnh Phong Đường đi xử lý các vết máu còn dính trên sàn nhà, còn mình thì bước đến bên góc tường, mở nắp cái thùng gỗ to đó ra. Trước mắt của anh ta lúc này là mười mấy khẩu súng ngắn có, mà dài cũng có, bên cạnh đó còn có mấy quả lựu đạn, và các loại đạn dược.
Xong đâu đấy, Hàn Long bèn đưa mắt sang nhìn gã thanh niên ngoại quốc đang nằm rên rỉ trên sàn, lúc này anh ta mới cảm thấy sự khủng khiếp của Diệp Tồn Chí, ông ta chỉ cần một mình đã khắc chế được hơn chục tên phần tử bạo lực, vũ khí trang bị đến tận răng. Có lẽ ngay cả một chiến sĩ đặc chủng cũng khó có thể làm được chuyện như vậy, và cũng chỉ có con người siêu phàm như Diệp Tồn Chí mới làm được chuyện kinh hồn bạt vía như vậy.
Ngoại trừ Hàn Long ra, thì những người khác không được trấn tĩnh như anh ta, bởi vì bọn chúng thông thường chỉ chém người ta bị chết hoặc bị thương xong rồi bỏ chạy mất dạng. Bọn chúng chỉ lúc nào hưng phấn lên mới dám làm những chuyện như vậy, còn bây giờ bọn chúng phải xử lý những xác chết máu chảy đầm đìa như vậy, cũng đủ làm chi bọn chúng tim đập chân run. Nhưng đây là mệnh lệnh nên bọn chúng không thể không nghe, nếu như không tuân thủ theo, thì có lẽ chúng sẽ thành bị cát cho đại ca của chúng thỏa sức đánh đập.
Một lúc lâu sau, vết máu trên sàn mới được xử lý xong, mấy tên đàn em cũng đem hết thi thể vứt vào túi nilon. Dưới sự chỉ huy của Hàn Long, hơn hai chục tên xách những túi nilon đó đem cho vào chiếc xe đậu phía bên ngoài, rồi để chiếc xe đó chở đến một nơi hoang vắng đốt xác phi tang. Còn chiếc thùng gỗ chứa đầy súng ống kia thì được chở về đại bản doanh của Lãnh Phong Đường.
Sau khi mọi việc hoàn tất, Diệp Tồn Chí mới đứng dậy đổ đi tách trà mà ông ta tự pha đi, sau đó gọi người khiêng người thanh niên gãy chân đã hôn mê đi.
Thực ra, đối phó với mấy tên này thì Diệp Tồn Chí không cần tự mình động thủ, chỉ cần Hàn Long và mấy người nữa là xong, nhưng sau khi suy xét vị trí của mình lúc này, nên ông ta mới tốc chiến tốc thắng như vậy. Chỉ cần dân chúng nơi đây nghe thấy tiếng súng thì hậu quả sẽ vô cùng nguy hiểm. Suy cho cùng thì nơi đây cũng là đất của ông ta, để xảy ra chuyện như vậy thì sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
Sau cuộc chiến cũng làm cho Diệp Tồn Chí cảm thấy may mắn, bởi vì ông đã không phái thủ hạ hay đặc chủng đặc công đến thực thi nhiệm vụ này, bởi vì bọn lính đánh thuê này cũng có cao thủ, nếu như Diệp Tồn Chí không đánh nhanh thắng nhanh thì tên cao thủ đó chắc đã cho nổ quả lựu đạn trên tay chết chùm với tất cả rồi. Chính vì vậy mà Diệp Tồn Chí mới để cho hắn ta thoi thóp sống như vậy.
Kết quả là là rất mỹ mãn đối với Diệp Tồn Chí, nhưng quá trình thì thật vô vị, Diệp Tồn Chí nổi tiếng là súng thần trong Lãnh Tổ, ông ta chuyên sử dụng súng ngắm bắn từ xa, còn về đánh tay chân thì có lẽ là ông nằm ngoài trong top mười của tổ. Có lẽ trường hợp hôm nay để cho Diệp Phong thì sẽ thích hợp hơn, nên biết rằng hắn là ông vua trong việc dùng tay chân giải quyết vấn đề này, cho dù Diệp Tồn Chí là cha của hắn, cũng tự thấy không bằng hắn trong khoản này.
Cũng may là người trong khu này cũng không nhiều, và đặc biệt là khu nhà này đã không có người ở từ lâu, vì thế mà khi bọn họ đem mấy túi nilon đem xuống dưới lầu, thì mọi người ở đây tưởng họ là người của công ty xử lý rác thải, hay công ty chuyển dọn nhà cửa, nên ai cũng không để ý gì nhiều. Hàn Long phụ trách xử lý thi thể, còn Diệp Tồn Chí thì đem theo thủ hạ đi về đại bản doanh của Lãnh Phong Đường.
Vì hai tháng gần đây, Diệp Tồn Chí yêu cầu các thành viên vô cùng nghiêm khắc, nên thi thoảng cũng có người bị thương, vì thế mà nơi đây lúc nào cũng có sẵn bác sĩ, do vậy ông ta đã cho gọi người đến xử lý trường hợp gãy xương cho gã thanh niên người nước ngoài kia.
Diệp Tồn Chí lúc này còn nhân tiện gọi cho Đoạn Chính Thiên.
"Lão Đoạn! Mối thù của con gái anh tôi đã trả giúp rồi, anh thấy tôi nhanh tay chưa?" Khi mới nghe thấy đầu dây bên kia nói, thì Diệp Tồn Chí đã vội vã kể công.
"Cái gì?" Đoạn Chính Thiên chưa bao giờ nghi ngờ khả năng của Diệp Tồn Chí cùng với Lãnh Tổ cả, nhưng ông cũng không ngờ sự việc lại được giải quyết dễ dàng và nhanh chóng như vậy. Còn ông thì cũng mới chỉ hạ lệnh điều tra, thủ hạ của ông lúc này vẫn chưa có tí tin tức gì trong tay, thậm đến cả thân phận người đả thương con gái mình còn chưa biết tí gì, vì thế cho nên Đoạn Chính Thiên cứ tưởng Diệp Tồn Chí đang đùa với mình: "Anh đừng lừa tôi nữa! Ý của anh là anh đã tìm được hai tên đó rồi sao?"
"Không chỉ hai đứa đâu, mà là mười hai đứa đấy!" Diệp Tồn Chí dương dương tự đắc nói: "Hơn nữa tất cả vấn đề cũng đã được giải quyết! Anh đến đây một chuyến đi, đảm bảo anh sẽ ngạc nhiên đấy!"
Đoạn Chính Thiên lúc này cũng biết Diệp Tồn Chí không trêu đùa mình, trong giọng nói của ông ta không hề có chút giả tạo nào cả, chính vì vậy mà Đoạn Chính Thiên sau khi nghe Diệp Tồn Chí nói vậy, đã dập ngay điện thoại cho người chuẩn bị xe trực tiếp đến khu ngoại ô của thành phố T.
Còn ở đầu dây bên kia thì Diệp Tồn Chí vô cùng đắc ý dập máy xuống, ông xoa xoa tay nghĩ nên giam lỏng tên tù ngoại quốc kia lại, trước khi Đoạn Chính Thiên đến ông phải hỏi han tình hình với gã ta một phen trước cái đã. Điều quan trọng nhất là phải làm rõ quan hệ của quân đoàn Đao Phong và thiểu chủ của Tử Xuyên rốt cuộc là có quan hệ gì, để dễ bề hành động sau này.
Sau khi cho người đứng ngoài canh gác, Diệp Tồn Chí một mình đi vào trong phòng, cầm lấy chiếc ghế đặt gần chiếc giường, rồi từ từ ngồi xuống, ông vuốt vuốt chiếc cằm của mình đưa mắt lên quan sát gã thanh niên ngoại quốc.
Jimmi đúng là chưa từng trải qua cảm giác tuyệt vọng như thế này bao giờ cả, hắn ta đã quen với cuộc sống máu me giang hồ rồi, nhưng sau khi trông thấy những đồng đội của mình chưa đầy nửa phút đã bị giết một cách dã man như vậy, thì cũng cảm thấy kinh sợ vô cùng, thậm chí có lúc hắn muốn cùng với người đàn ông cao lớn kia chết chung một chỗ, nhưng hắn ta không đủ sức để làm việc đó. Một người từng dùng lựu đạn cướp đi bao nhiêu sinh mạng của người khác, mà giờ đây lại bị người khác tay không chế ngự như vậy, thì đó là một việc vô cùng nhục nhã
Jimmi nghĩ đến đây bất giác ngửa người ra sau, đôi chân hắn bỗng nhiên trở nên đau đớn vô cùng, hắn cảm thấy mình trở nên bất lực, chỉ biết đưa mắt lên nhìn người đàn ông Trung Quốc đang ngồi trước mặt mình, hắn phẫn nộ, tuyệt vọng, hắn cảm tưởng như mình là một con chuột bạch bị nhốt trong lồng vậy, chỉ có thể để mặc cho người thí nghiệm thích hành hạ thế nào thì hành hạ.
"Tôi thấy cậu cũng là người có khí cốt đấy, tôi thích cậu!" Diệp Tồn Chí dùng âm chuẩn của tiếng nước G nói: "Nhưng mà cậu kém quá, tôi chẳng có hứng thú với người kém cỏi như vậy!"
Bất luận Jimmi có thân phận thế nào, gã ta đã từng làm gì, nhưng gã cũng là một người đáng khâm phục, bởi vì từ lúc bị thương đến giờ hắn chưa rên lên một tiếng nào cả, cũng chưa bao giờ có ý cầu xin, gã ta có lẽ là một người đàn ông thực thụ.
Jimmi không ngờ người đàn ông trước mặt mình lại biết tiếng nước mình, nên nhất thời ngơ ngác, ngạc nhiên nhưng hắn ta ngay lập tức đáp lại với một giọng vô cùng cứng cỏi: "Làm tù binh của ông tôi không có gìđể nói cả, nhưng mà ông đừng hòng moi được gì từ miệng của tôi!" Truyện được copy tại Truyện FULL
Trong ý thức của Jimmi, hắn biết tư cách của một lính đánh thuê là chết trên sa trường, quyết không được trở thành tù binh, hắn cũng biết giờ đây hắn không thể thoát thân, cũng không thể tự sát, khi gặp phải trường hợp thế này, cho dù có muốn cũng chẳng thể làm được gì cả. Vậy nhưng, Hắn có thể coi thường mạng sống của người khác, chứ không thể coi thường mạng sống của mình được, chỉ cần có một cơ hội sống sót, có lẽ hắn cũng không muốn xẩy ra chuyện như bây giờ.
"Thật vậy sao?" Diệp Tồn Chí chống tay vào cằm rồi chầm chậm quan sát Jimmi, loại người này thìông ta đã gặp qua nhiều rồi, bất kỳ ý chí nào cũng phải có cực hạn của nó, cho dù mới đầu có biểu hiện kiên định đến đâu, thì sau khi bị hành hạ hết ngày này qua ngày khác, thì cái sự kiên định đó rồi cũng sẽ bị bào mòn. Người nào chưa từng thông qua huấn luyện, thì không thể coi cái chết nhẹ tựa lông hồng cả, cho dù là đặc công cao cấp nhất của Trung Quốc cũng không thể đảm bảo mình có thể chịu đựng được hết các cực hình cả, gã thanh niên ngoại quốc trước mặt của Diệp Tồn Chí lúc này biểu hiện không tồi, nhưng hắn chưa thể nào sánh bằng những người cùng đẳng cấp như ông cả.
Một lát sau, một tiếng thét thảm thiết vang lên, Jimmi lúc trước còn có thể nhịn đau không hề rên la, nhưng khi hắn thực sự thể nghiệm được bàn tay cứng như chiếc kìm thép kẹp vào, thì hắn bắt đầu kêu lên đau đớn cùng cực, đôi bàn tay của Diệp Tồn Chí lúc này chẳng khác nào m ột một bàn tay quỷ, cứ thế bóp vào chỗ xương gãy của Jimmi, sau đó không ngừng dùng lực lắc qua lắc lại, cứ như thể ông ta đang nghịch con búp bê, thích bẻ tay bẻ chân nó như thế nào tùy thích.
Đầu của hắn như muốn nổ tung, mồ hôi vã ra như tắm, một chút tự tôn của hắn cuối cùng cũng đã bay đi đâu mất, hắn trông về phía người đàn ông ngồi trước mặt mình, bây giờ ông ta đúng là hiện thân của quỷ dữ, một người đàn ông ma quỷ đang dần phá tan sự kiên định cuối cùng trong hắn.