Diệp Phong cũng biết ý liền cầm luôn cây micro tuyên bố buổi họp báo kết thúc, tất cả những nhân viên ở đây đều mời hết mọi người sang phòng khách để nghỉ ngơi, rồi chờ bữa tiệc buổi trưa nay.
Khách mời lúc đó cũng lục đục kéo nhau rời khỏi nơi đây, hội trường cũng dần dần lắng đọng hết lại, Gulina và đoàn khảo sát cũng đi về khách sạn chuẩn bị hành lý lên đường về nước, chiều hôm nay, cả đoàn sẽ đáp chuyến bay rời khỏi Trung Quốc. Cho dù trong lòng bọn họ có một cái gì đó không nỡ, nhưng đối với chế độ nghiêm chỉnh của Hidding, thì chế độ du lịch miễn phí do công ty trợ cấp là không bao giờ có cả, lần này đến đây dù chỉ có vỏn vẹn ba ngày, nhưng được tham quan, và tìm hiểu về đất nước cũng như con người ở đây đối với bọn họ, cũng đã là quá đủ rồi.
"Không ngờ Hương Tạ Hiên lại hợp tác được với Thiên Nguyên! Ngay cả người có bộ lưới tình báo sắc sảo như tôi mà cũng không biết một chút gì cả!" Trong hội trường lúc này chỉ còn sót lại mỗi một người duy nhất, đó chính là Lục Tử Hồng, cô thấy bên cạnh của Hà Tích Phượng lúc này không còn ai nữa, nên mới mỉm cười tiến đến nói chuyện. Giờ đây Lục Tử Hồng trông vô cùng thoải mái, dễ gần không còn cái vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng như trước nữa.
"Nếu như chúng tôi mà để cô biết được, thì tập đoàn Đông Phương của cô chắc đã nhảy vào mà hớt tay trên của chúng tôi rồi!" Không đợi cho Hà Tích Phượng kịp lên tiếng, Tiêu Vũ đứng cạnh đó đã lên tiếng cạnh khóe: "Lục tổng giám đốc! Không ngờ cô cũng ở đây đấy! Chúng ta thật là có duyên!"
"Đúng vậy! Rất là có duyên!" Lục Tử Hồng cũng nhếch mép cười đáp lại, trong câu nói của cô có chút gì đó thù nghịch với Tiêu Vũ.
Nơi đây bất kể Diệp Phong hay là Hà Tích Phượng, hai người đều ngửi thấy mùi thuốc súng bốc lên giữa hai người phụ nữ này, chắc chắn là bọn họ đã từng có gì đó xích mích với nhau nên mới có những biểu hiện như vậy.
"Hai người quen nhau à?" Hà Tích Phượng không kìm nổi tò mò liền hỏi. Một người là bạn thân, còn một người thì là cháu gái, mùi thuốc súng nồng nặc phát ra từ hai người, không khỏi làm cho mọi người phải khó xử.
"Đâu chỉ là quen nhau thôi đâu, phải nói là rất quen mới đúng, đúng thế không hả Tiêu tổng?" Lục Tử Hồng mở miệng trước, lạnh lùng nói: "Không biết là trong vụ làm ăn tối qua, tập đoàn Thiên Nguyên kiếm được bao nhiêu cái lợi? Đáng để cho vị đại tiểu thư này phải tự mình ra tay vậy?"
"Cái này còn phải dựa vào sự phát triển sau này." Tiêu Vũ không tỏ ra giận dữ, ngược lại cô làm động tác thắng lợi: "Có điều nghĩ chắc cũng không ít đâu, ít nhất thì đối với khách sạn chúng tôi mà nói, thì chỗ đó dùng để làm chỗ để xe sẽ rất là hợp đấy."
Hà Tích Phượng tựa hồ nghe ra được nguyên nhân từ trong lời nói của hai người, nghe thì có vẻ như là vấn đề cạnh tranh trong làm ăn, nhưng có thể làm cho hai người phụ nữ thân thế giàu có này phải đấu chọi gay gắt như vậy, gặp mặt cái là như sắp đánh nhau, thì có lẽ đó không phải là một vụ làm ăn nhỏ, ít nhất thì cũng phải tính vào hàng tiền tỷ.
Đối với việc như thế này, thì dưới góc độ là một thương nhân thì không nên nhúng tay vào, vì nói gì thì nói, có những thứ chỉ có thể thỏa mãn được một bên, không thể làm cho cả hai bên cùng có lợi được, có điều, thân phận của hai người này không giống nhau, nên Hà Tích Phượng chỉ có thể làm một người giảng hòa, đứng giữa hòa giải mà thôi.
"Hôm nay là ngày ký kết trọng đại giữa Hương Tạ Hiên và Hidding, hai người có thể đến đây là tôi rất vui rồi." Hà Tích Phượng liếc mắt nhìn hai người phụ nữ đứng trước mặt rồi trầm giọng nói: "Nhưng mà thực sự là tôi không muốn nơi này biến thành chiến trường, thế nên cho dù giữa hai người có tranh chấp gì đi chăng nữa, thì tôi hy vọng hai người có thể đổi một nơi khác để giải quyết, có được không?"
Nghe Hà Tích Phượng nói những lời như vậy, thì Tiêu Vũ cảm thấy có lỗi, cười nói: "Cô cô, cháu biết rồi. Việc giữa cháu và tổng giám đốc Lục thuộc về công sự, nếu cô ấy muốn nói đạo lý thì tất nhiên là cháu sẽ chọn một thời gian thích hợp để trả lời cô ấy." Thân phận của Hà Tích Phượng đặt ở đó, mặc dù cha và chú mình đều không thừa nhận vị cô cô này, nhưng từ đáy lòng cô thì đã thừa nhận từ lâu, hơn nữa giờ đây cô còn là người cầm đầu của tập đoàn Thiên Nguyên. Vì thế nên cha và những người khác cũng phải nể mặt phần nào, ít nhiều cũng có phần e ngại.
Nghe được những lời xưng hô giữa Tiêu Vũ và Hà Tích Phượng, thì Lục Tử Hồng hơi sững sờ, không biết vì sao giữa bọn họ lại có mối quan hệ như vậy. Mình quen Hà Tích Phượng đã mười năm nay rồi, trước giờ chưa từng nghe nói nàng ta còn có những người thân có thân phận hiển hách đến vậy. Vì thế nên cô cũng thấy sự việc vừa rồi có phần hơi quá đáng, liền thản nhiên cười một cái rồi nói: "Mục đích đến đây của tôi ngày hôm nay là vui chơi giải trí, nói chuyện phiếm rồi nhân thể ăn một bữa ngon miệng nữa, nếu Hà Tích Phượng đã không muốn chúng ta nói việc công thì tôi cũng không nói nữa. Hôm nay tôi sẽ coi cô ấy như một người bạn."
Mặc dù trên miệng nói vậy nhưng sự không cam lòng vẫn hiện rõ ở trên mặt.
Kỳ thực, cô cũng có ấn tượng rất tốt về tập đoàn Thiên Nguyên, cho dù chẳng có vụ làm ăn qua lại nào, nhưng cô vẫn luôn chú ý từng động thái của nó, vô tình coi thời điểm thành công của Tiêu Vạn Sơn như làm bản mẫu cho riêng mình, dùng để dùi mài học tập.
Vào hai tháng trước, một miếng đất đối diện khách sạn năm sao dưới chướng của tập đoàn Đông Phương bị thu mua mà không có một báo hiệu gì cả, rất nhanh đã được khởi công xây dựng một tòa nhà cao tầng. Nhiều thông tin từ các nơi cho hay đây có lẽ sẽ là một khách sạn hàng đầu, an tọa ở khu vực hoàng kim này. Lục Tử Hồng cũng sớm có chuẩn bị sắp có người đến tranh miếng với cô, vì thế nên cô cũng đã gặp mặt và đàm đạo xong xuôi đâu đấy công việc thu mua với một nhà ở sát khách sạn của cô, chuẩn bị mở rộng quy mô khách sạn, chỉ thiếu việc ký hợp đồng nữa là xong. Ai mà biết được chiều hôm qua khi mình đem người đến để ký hợp đồng thì mới biết Tiêu Vũ của tập đoàn Thiên Nguyên đã đến trước một bước, hớt tay trên luôn khu đất ấy của cô, hơn nữa cô ta còn ra giá cao hơn cô rất nhiều.
Vì ông chủ cửa tiệm đó nói lời mà không giữ lời nên cô vô cùng phẫn nộ, không khỏi tranh chấp vài câu với Tiêu Vũ đứng ngay cạnh đó, thế nên mới có những lời lạnh nhạt, điều qua tiếng lại của ngày hôm nay.
Thấy hai bên đã hòa hoãn phần nào, Hà Tích Phượng mới thở phào một cái, rồi nhanh chóng đổi đề tài, nói vài câu chuyện phiếm, sau đó dẫn hai người đến phòng chuyên dành để nghỉ ngơi của Hương Tạ Hiên để hai người nghỉ ngơi. Nhưng cô cũng nhìn ra được hai người này cũng chỉ là muốn giữ thể diện cho mình mà thôi, e rằng sau này vẫn sẽ còn những phen luận chiến, có điều đó cũng không thuộc phàm vi mình quan tâm nữa rồi.
..........................................
Còn người phụ nữ ở đầu kia của thành phố thì như ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên, vì hôm qua vốn đã dặn dò cẩn thận hết rồi, vậy mà hôm nay lại không nghe thấy một tiếng động nào cả, cộng thêm việc không liên hệ được với hơn mười người đó nên càng thêm lo lắng.
Mặc dù chẳng có cảm tình gì với Jimmy cả, nhưng cũng rất rõ thực lực của hắn, bất luận thế nào cũng không tin là hắn đã xảy ra chuyện, cho dù có rơi vào vòng bao vây của quân chính quy đi chăng nữa, thì hắn cũng sẽ thoát thân một cách dễ dàng. Còn những người khác thì mặc dù thực lực có kém hơn một chút thì cũng không thể bị khống chế hoàn toàn hay tiêu diệt mà không có một động tĩnh gì chứ. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Lính đánh thuê không giống với sát thủ, lính đánh thuê luôn thích hành động theo đoàn đội, phối hợp hành động là vô cùng quan trọng đối với họ. Lisa chưa từng nếm trải qua cảm giác một thân một mình không nơi nương tựa như thế này, cứ như là chỉ trong một đêm mà mọi người xung quanh mình đều bốc hơi hết cả rồi vậy.
Lúc này, mồ hôi lạnh cũng không khỏi chảy dòng dòng trên chiếc cổ trắng ngần của cô, dường như vận mệnh của tiền bối lại một lần nữa được diễn lại, Trung Quốc vốn là khu cấm địa của những người như họ đây, chẳng lẽ mình cũng phải bỏ mạng ở nơi đây?
Cuối cùng cũng không chịu nổi sự nôn nóng trong người, cô đẩn cửa đi vào phòng khách.
"Hính như tâm tình cô không được tốt thì phải?" Tử Xuyên Khang Giới vẫn ngồi yên trên ghế sofa, nét mặt không có chút gì gọi là lo lắng cả, nhẹ nhàng xoay xoay tách trà thơm trong tay mình, đến đầu cũng không ngoảnh lại, hỏi. Từ nhịp bước chân thì có thể đoán được tâm tình Lisa đã sớm hỗn loạn rồi.
"Tôi...."Lisa cắn nhẹ vào môi một cái, do dự hồi lâu, thần sắc mới kiên định lại đôi chút, nói: "Mấy người Jimmy hình như xảy ra chuyện rồi, đã mười giờ đồng hồ rồi tôi không liên lạc được với bọn họ."
"Ồ?" Tử Xuyên Khang Giới (Chito Kasuke) đặt tách trà trong tay mình xuống, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nói: "Xem ra có người đã bắt đầu hành động rồi." Khóe miệng hơi nhếch lên, thoáng hiện ra một vẻ khát máu.
Lisa không nghe ra được hàm ý trong câu nói của người đàn ông đối diện, nên hỏi với vẻ mặt khó hiểu: "Ý của anh là?"
"Ha ha, cái dân tộc Trung Quốc này luôn thích chờ người ta ra tay trước rồi mình mới ra tay." Tử Xuyên Khang Giới từ từ đứng dậy, bước đến trước mặt người phụ nữ, nâng khuôn mặt của nàng ta lên nói: "Tôi nghĩ là khả năng sống sót của Jimmy và mấy người không còn lớn nữa đâu, nhưng cô thì lại rất an toàn."
"Cái gì?" Khuôn mặt vốn trắng nõn Lisa trong phút chốc trở nên tái nhợt, mặt cắt không còn hột máu. Cô chưa bao giờ hoài nghi những lời mà người đàn ông này nói ra, nhưng nói thế nào thì nói cô cũng không ngờ Tử Xuyên lại cho rằng Jimmy và mấy người sẽ chết. Phải biết rằng đó .là lực lượng tinh nhuệ nhất của Đao Phong, cho dù có không còn hy vọng sống nào nữa, thì cũng sẽ liều chết đến cùng, lành làm gáo vỡ làm môi, nhưng cho đến giờ phút này, thì vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy đã xuất hiện xung đột bao lực quy mô lớn ở thành phố T.
Nếu những lời Tử Xuyên nói đều là sự thật, vậy thì giải thích duy nhất đó là mười người đó bị giết ngay lập tức trước khi họ kịp nổ súng, nhưng thực sự là khó mà tưởng tượng được, thậm chí có thể cho rằng không thể như thế được.
Tử Xuyên Khang Giới nhìn người phụ nữ mặt vẫn không một chút tin tưởng gì này thì không khỏi thấy tức cười. Chiến sĩ của Đao Phong trong giới lính đánh thuê thì cũng thuộc vào dạng ghê ghớm, sức chiến đấu của bọn họ cũng được rất nhiều người thổi phồng, nhưng không thể không nói, những kẻ dùng súng ống đạn dược là chủ yếu này không có lấy một chút khả năng phản kháng so với những kẻ biến thái trong tổ Nhẫn Sát hay trong Lãnh Tổ.
"Nếu không hạ lệnh bảo họ tạo ra sự kiện khủng bố thì có thể sẽ không có chuyện gì xảy ra với họ." Tử Xuyên Khang Giới vẫn không buông tay ra, cưỡng chế kéo Lisa vào trong lòng mình, nói: "Cô nghe nói đến Lãnh Tổ chưa? Kể cả tôi đây, khi đến trước mặt họ, thì đều không có bao nhiêu cơ hội sinh tồn, chứ đừng nói đến những người còn yếu hơn chúng ta rất nhiều nữa?"
"Lãnh Tổ?" Nghe cái tên có phần lạ hoắc hoặc chẳng có ấn tượng gì này, thì cô ngẩng đầu lên nhìn rồi chớp mắt một cái, hồ nghi hỏi. Cho dù thuộc hạ của mình lúc này đang trong nước sôi lửa bỏng, thì cô vẫn rất hưởng thụ cảm giác được người đàn ông mình yêu ôm chặt vào lòng như thế này.
Lãnh Tổ rất mạnh, nhưng lại rất ít người biết đến bọn họ, chứ đừng nói đến một người bình thường người chuyên dùng lính đánh thuê như Lisa. Kể cả mình cũng là trong lúc luyện tập mới biết được tình hình của Lãnh Tổ từ miệng của các vị tiền bối, mới biết được vì sao mà gia tộc Tử Xuyên lại có lệnh cấm không được vào bên trong Trung Quốc.
"Cô phải biết mấy người mà tôi đem bên mình chứ?" Tử Xuyên Khang Giới không giải thích trực tiếp, ngược lại hắn lại nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi.
"Biết." Lisa cẩn thận gật đầu, lấy lại bình tĩnh nói: "Mặc dù tôi chưa nhìn thấy bọn họ ra tay lần nào, nhưng nghĩ cũng biết những người đó chắc là lực lượng tinh nhuệ của gia tộc Tử Xuyên, chắc mạnh hơn rất nhiều mấy người trong Đao Phong." Trong đầu đang nhớ lại vị cận vệ sát bên mình nói làu làu tiếng Hán của Tử Xuyên. Hắn đối đãi với Tiễn Bác ngày hôm đó cô nhìn rõ mồn một, hai bàn tay gần như đã luyện cứng như gang thép. Thật sự là vô cùng đáng sợ.
"Bọn họ là một tổ chức bí ẩn của gia tộc Tử Xuyên." Tử Xuyên Khang Giới giải thích thêm: "Có tên là tổ Nhẫn Sát, tùy tiện lấy ra một người cũng có thể tiêu diệt hết cả một quân đoàn Đao Phong, nhưng cũng chính là lực lượng vô cùng hùng mạnh này, một nửa số thành viên trong số đó đã bị tiêu diệt bởi Lãnh Tổ, một tổ chức được tổ quân đội Trung Quốc dựng lên. Bây giờ thì cô đã hiểu được thực lực của Lãnh Tổ rồi phải không?"
"Thế ý của anh là, Jimmy cùng mấy người đã bị người của Lãnh Tổ tiêu diệt hết rồi sao?" Rốt cuộc thì Lisa vẫn không muốn thừa nhận cái sự thật đó, nhưng nhìn thấy đến cả Tử Xuyên Khang Giới đều có vẻ mặt nghiêm nghị như vậy, thì trong lòng cũng phải dần thừa nhận một cách bất đắc dĩ.
Tử Xuyên Khang Giới nghiêm túc gật đầu, để Lisa lệnh cho Đao Phong hành động cũng chỉ là một sự dò xét mà thôi, xem ra Lãnh Tổ đã động tay vào rồi, mình cũng không thể rảnh rỗi như thế này nữa rồi.