"Điều này…" Nhìn ánh mắt tựa hồ có chút hoài nghi của Hà Tích Phượng, Diệp Phong cảm nhận rõ ràng cô đang có điều hiểu lầm, giữa hắn và Đoạn đại cảnh quan không hề có chút quan hệ riêng tư gì đáng nói, thậm chí ngay cả bạn bè bình thường cũng không được, có lẽ dùng hai từ kẻ thù có vẻ thích hợp hơn. Lúc trước Hà Tích Phượng cũng có hỏi hắn về Đoạn Băng, nhưng hắn cũng chỉ trả lời qua loa lấy lệ, nhưng mà bây giờ không biết giải thích như nào cho rõ được.
Có lẽ hắn phải kể lại cho Hà Tích Phượng tất cả mọi chuyện tại Loạn Thế Giai Nhân một lần mới xong, đương nhiên là tình tiết trêu đùa nữ cảnh sát kia cũng có vẻ hơi thừa, nhưng chung quy cũng chỉ vì hắn chấp hành nhiệm vụ với Lục Tử Hồng nên mới bị Đoạn Băng hiểu lầm, từ đó mới xảy ra một chút trò tiêu khiển như vậy, cho tới bây giờ hắn cũng không biết giải thích như nào cho rõ ràng nữa.
Nghe được lời giải thích này Hà Tích Phượng như chợt tỉnh ngộ, nâng cằm, khẽ cười nói: "Chẳng trách thời gian cô ấy nghỉ ngơi ở nhà tôi mà cả ngày chỉ nào là tên sắc lang, tên lưu manh, hóa ra nguyên nhân của mọi vấn đề là từ cậu. Thật không nghĩ cô ấy là một đại đội trưởng đội đặc công truy quét mại dâm mà lại gặp loại chuyện này".
Diệp Phong cũng bất đắc dĩ mà cười nói: "Nếu như lúc ấy tổng giám đốc Lục mà tỉnh táo để nói thì chuyện cũng không đến nỗi phiền toái như vậy, nhưng hôm đó chị ấy lại uống rượu say đến nỗi không còn biết gì nữa, nên tôi đến một nhân chứng cũng không có, chị cũng biết đấy, Loạn Thế Giai Nhân là nơi mà luôn khiến người khác hiểu lầm, nếu như không phải tổng giám Lục đã kiên trì thuyết phục tôi thì tôi cũng nhất định không đi vào đó".
"Không cần phải lo lắng về vấn đề đó". Hà Tích Phượng ôm bả vai Diệp Phong. Trong đầu cô hiện ra cảnh Đoạn Băng mấy ngày trước liều mạng với một tên con đồ ở cửa hàng, không khỏi phe phẩy nói: "Chờ đến lúc Đoạn Băng khỏe lại, tôi sẽ giải thích rõ ràng chuyện này, lúc đó tất cả mọi hiểu lầm sẽ được xóa, không chừng hai người còn có thể trở thành bạn tốt. Đoạn Băng mặc dù tính tình nóng nảy nhưng kỳ thật con người rất tốt, không chừng mối quan hệ của hai người còn có thể phát triển hơn nữa ý chứ.Tôi thấy hai người cũng có vẻ hợp nhau đấy. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
"Trời!" Khóe miệng Diệp Phong co nhỏ lại, lộ một vẻ mặt vô cùng đau khổ mà nói: "Chị Phượng, tôi cũng không muốn cô ta nhìn tôi như kẻ thù, nếu như có thể khôi phục lại hình tượng của mình thì tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi". … hắn cũng không muốn trêu chọc người phụ nữ như vậy chí đừng nói gì đến việc phát triển thêm mối quan hệ gì đó với cô ta.
Bước ra khỏi thang máy, leo lên xe hơi Diệp Phong mới lại gọi điện thoại lần nữa nói chuyện.
Ánh mắt thân thiện của Hà Tích Phượng trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng: "Điền Á gọi điện nói rằng Hạng Quân muốn gặp chúng ta gấp, không biết tập đoàn Tây Nam có cử động gì khác không. Theo như lý mà nói thì với những chuyện như này bọn họ sẽ phải kéo dài thời gian, sẽ không vội vàng mà gặp chúng ta làm gì".
"Hẳn là không có vấn đề gì quá lớn". Diệp Phong khởi động xe hơi rồi quay đầu xe phóng đi. Hắn đã sớm tính đến điều này nên nói tiếp: "Tập đoàn Tây Nam là một tổng công ty lớn, nên những chuyện mờ ám của bọn họ một khi đã bị đưa ra ánh sáng thì sẽ bị đả kích rất ác liệt , Hạng Quân chắc hẳn rất hiểu điều đó, và hắn sẽ không thể maoh hiểm mà có ý đồ gì khác đâu".
"Hy vọng là như vậy". Hà Tích Phượng thở dài, từ từ ngồi dựa vào ghế. Mấy ngày nay chuyện về Tần Phát khiến cho cô cũng có chút sốt ruột muốn vỡ đầu luôn. Sự tự tin dường như cũng vì thế mà biến mất, quả thật là cô chỉ muốn giải quyết thật nhanh hết thảy mọi việc một cách tốt đẹp để nghỉ ngơi vài ngày. Đối với công việc mà nói thì cô chưa từng nghĩ đến những điều đó.
Không mất nhiều thời gian và công sức, Diệp Phong và Hà Tích Phượng đã về đến Hương Tạ Hiên, từ xa đã thấy Điền Á Phỉ đứng đợi ở cửa.
Diệp Phong từ từ giẫm chân phanh lại, Điền Á Phỉ chạy đến bên phía cánh cửa chiếc BMW màu trắng có người phụ nữ đang ngồi bên trong, vừa nhìn Hà Tích Phượng đồng thời mở cửa ra.
"Tổng giám đốc Hà, giám đốc Diệp". Đang đứng ở bên cạnh đường Điền Á Phỉ nhanh chóng tới trước mặt Hà Tích Phượng, ánh mắt hắn cũng vội vàng xẹt qua Diệp Phong, có vẻ hơi sợ hãi, phải định thần một lúc sau hắn mới trầm giọng nói: "Vừa rồi tôi có nhận được điện thoại của Hạng Quân. Ông ta nói có chuyện gấp cần bàn với tổng giám đốc Hà và giám đốc Diệp. Địa điểm là quán cà phê Thục Ca không xa Hương Tạ Hiên".
Hà Tích Phượng có chút sửng sốt, không biết trong lời nói của Điền Á Phỉ thì Hạng Quân muốn gặp giám đốc Diệp hay là gặp mình nữa.
"Cụ thể là anh ta có nói muốn bàn chuyện gì không?" Hà Tích Phượng nhìn thấy khuôn mặt Điền Á Phỉ thoáng chút bối rối nên hỏi một cách hời hợt. Nhưng trong lòng cô cũng có nảy sinh chút hoài nghi không biết Hạng Quân và cô này chỉ đơn giản là quan hệ người làm thuê và ông chủ hay không.
"Anh ấy cũng không nói cụ thể là chuyện gì, tôi chỉ thấy có vẻ anh ta rất sốt ruột, chỉ mong được gặp tổng giám đốc Hà ngay". Ánh mắt Điền Á Phỉ dừng lại ở người đàn ông đứng sau lưng Hà Tích Phượng, nhẹ giọng giải thích.
Nhưng trong lòng cũng rất lưỡng lự, nếu như không làm cho Hà Tích Phượng chuẩn bị sẵn sàng, sợ rằng đêm nay Tiễn Bạc sẽ thực hiện kế hoạch ban đầu là sử dụng thuốc nổ lớn đối với Hương Tạ Hiên. Nếu chuyện đó xảy ra thật thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, cho dù có không thương tiếc tính mạng người khác thì cũng sợ dp sẽ trả thù. Chính Hạng Quân đã từng nói, người thanh niên trẻ này thực sự rất đáng sợ. Vì vậy Điền Á Phỉ cũng âm thầm hối hận, lúc đầu không hiểu sao lại đi chọn đối đầu với Diệp Phong. Một khi đã chọc hắn tức giận thì cái mạng nhỏ này thật khó giữ được.
Đồng thời, trong lòng vẫn hy vọng.
Thật may mắn, ít nhất thì Diệp Phong cũng xác định được rằng hắn không hề tham dự vào việc đe dọa lần này mà chĩa mũi nhọn vào hắn, coi như là trong cái rủi có cái may.
Thật không ngờ rằng, trong tay Diệp Phong đã có đoạn băng ghi âm cuộc nói chuyện giữa cô và Hạng Quân, nhưng có một trở ngại là đoàn khảo sát chưa tới nên việc duy trì mọi thứ ổn định là việc trước mắt cần thực hiện. Chỉ sau khi hoàn tất mọi việc, mới nhàn rỗi mà tạo ra một số trò chơi với người phụ nữ này.
Hơi do dự một chút, Hà Tích Phượng liền quay đầu về phía Diệp Phong nói: "Chúng ta cùng đi gặp vị này luôn. Được vinh dự bàn việc với tổng giám đốc tập đoàn Tây Nam, có lẽ còn được anh ta mời ăn cơm trưa".
"Được mời ăn trưa cũng làm sao đổi lại được những sai trái của anh ta". Ánh mắt Diệp Phong hiện lên vẻ lạnh lùng, thản nhiên nói tiếp: "Cho dù tặng cả một tòa khách sạn, Hương Tạ Hiên cũng chưa chắc cảm kích ý chứ. Đương nhiên còn phải tùy vào ý của chị, nếu như tổng giám đốc Hà cho rằng có thể bỏ qua cho hắn thì tôi cũng nhất định không truy cứu nữa".
Hà Tích Phượng không khỏi hoài nghi mà thầm đánh giá người đàn ông bên cạnh mình, cảm nhận một khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ anh ta. Hạng Quân đã hoàn toàn bị hắn nắm giữ, nghe ngữ khí của hắn, dường như chỉ cần một câu nói thôi là cả tập đoàn Tây Nam phải phục tùng ngay, Hà Tích Phượng thật nghĩ không ra rốt cuộc hắn từ đâu đến mà lại tự tin đến vậy. Nhưng cô đánh giá ngay từ đầu chuyện này thì hắn đã cho cô rất nhiều sự ngạc nhiên lẫn sợ hãi, cô mơ hồ ý thức được rằng hình như bấy cứ vấn đề khó khăn đến mấy người đàn ông trước mặt này cũng đều giải quyết dễ dàng.
Điền Á Phỉ vẫy tay gọi ba tên đang đứng bên cạnh chiếc BMW màu trắng. Diệp Phong vẫn là tài xế, Hà Tích Phượng thì chỉ dẫn đường đến quán cà phê Thục Ca. Đồng thời, Diệp Phong nhìn qua gương chiếu hậu thấy Điền Á Phỉ đứng phía sau có chút bối rối, bất an, như đang nghĩ điều gì đó.
Hà Tích Phượng có chút buồn bực khi Điền Á Phỉ thay đổi thái độ đối với Diệp Phong. Lúc trước Hà Tích Phượng thấy cô ta mỗi khi tới gặp Diệp Phong nếu không trợn mắt nhìn thì cũng có sắc mặt không tốt, vậy mà hôm nay cô ta lại chủ động chào hỏi một cách lạ lùng, trong lời nói từ Diệp Phong cũng đổi thành giám đốc Diệp. Mặc dù Hà Tích Phượng không hiểu vì sao lại như vậy nhưng cô cũng nhìn ra trên trán Điền Á Phỉ lộ rõ vẻ e ngại.
Một lần nữa Hà Tích Phượng không khỏi có cái nhìn nghi hoặc vào người đàn ông đang lái xe, âm thầm tự hỏi không biết hắn có bao nhiêu chuyện lừa gạt mình, và còn có bao nhiêu điều còn ẩn dấu bên trong con người hắn. Bây giờ Hà Tích Phượng chỉ có thể đánh giá hắn bằng một câu duy nhất là bí ẩn.
Diệp Phong có vẻ không hề để ý gì đến ánh mắt của người phụ nữ đang ngồi sau, chỉ tập trung lái xe, rồi hắn tiện tay lấy một đĩa nhạc cho vào ổ đĩa, một điệu nhạc êm dịu phát ra, hắn không nghĩ cũng biết rằng Hạng Quân bây giờ muốn lật ngửa ván bài, đã hai ngày nay không tìm được tung tích Tiễn Bác ở đâu, hắn chắc đang như kiến bò trong chảo nóng. Đương nhiên, đến thời điểm hiện tại Diệp Phong cũng không biết nhân vật nguy hiểm Tiễn Bác đang ở đâu, nhưng việc đó đã có lão cha xử lý rồi, nên Diệp Phong cũng nghĩ không có vấn đề gì.
Hắn có thể đợi trong vài giờ nữa, dựa vào bức thư mà bắt được Hạng Mãnh, tất nhiên cũng sẽ có thể làm tương tự như vậy thậm chí với thời gian ngắn hơn để khống chế Tiễn Bác. Về phần quả bom thì hắn thật sự cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.
..................
Tại quán cà phê Thục Ca, Hạng Quân ngồi với vẻ mặt thâm trầm, không cười. Tách cà phê trên bàn đã nguội lạnh. Buổi sáng đã nói Điền Á Phỉ đi hẹn gặp gấp Hà Tích Phượng, không nghĩ rằng phải đợi tới gần ba tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy bóng dáng Hà Tích Phượng đâu.
Nhưng vừa rồi Hạng Quân cũng đã nhận được điện thoại của Điền Á Phỉ, biết là Hà Tích Phượng đang trên đường tới đây, trong lòng hắn cũng không khỏi có chút hồi hộp. Hắn cũng mới chỉ gặp qua Hà Tích Phượng chú chưa từng nói chuyện lần nào. Nghe đồn, người phụ này rất biết sử dụng mánh khóe trên thương trường, biết cách sử dụng khả năng của người khác trong từng công việc, chỉ trong vài năm ngắn ngủi từ một Hương Tạ Hiên không ai biết đến và cũng không được coi trong đã phát triển thành một Hương Tạ Hiên nổi tiếng của thành phố T, thậm chí cả khu vực phía Bắc đều biết đến danh tiếng câu lạc bộ này.
Nếu cứ tốc độ phát triển này, có lẽ chỉ trong tương lai không xa, Hương Tạ Hiên sẽ phát triển mạnh và đứng trong hàng ngũ những công ty tư nhân mạnh nhất Trung Quốc. Danh tiếng của người phụ nữ này cũng tăng lên đáng kể.
Nhưng cho dù như vậy thì đối với Hạng Quân cũng không hề cảm thấy lo ngại trước Hà Tích Phượng. Trên thương trường, Hạng Quân chưa từng biết sợ hay khuất phục trước bất cứ kẻ nào. Mặc dù là người sáng lập ra tập đoàn Thiên Nguyên nổi danh thì trong mắt hắn cũng không có bao nhiêu phân lượng, hắn tự tin rằng nếu như hắn vượt qua cái thời đại đó thì hắn cũng có thể trở thành bá chủ trong giới thượng gia Trung Quốc.
Lúc này, điều duy nhất mà hắn lo lắng chính là Diệp Phong. Hắn bồi hồi nhớ lại lúc người đàn ông đó đã làm cho hắn cận kề cái chết, nhớ tới bốn tên bảo tiêu nằm gục bên ngoài, Hạng Quân cười đau khổ, đúng là có bọn hắn cũng đều là thừa, thật nghĩ không ra hắn đã thuê bọn tay sai này với mức lương cao vậy mà cũng không thể chịu nổi một đòn của tên đàn ông đó. Nhưng nghĩ đến một vài người ngăn cản phía trước gây cho hắn sự nguy hiểm mà có chút lo lắng.