Đợi đến khi Chính Thiên đi ra khỏi phòng bệnh, Diệp Phong mới tiến đến bên cạnh Hà Tích Phượng, thấp giọng nói: "Chị Phượng, tôi nghĩ Đoạn cảnh quan ở đây không có vấn đề gì cả, chi bằng chúng ta cứ về Hương Tạ Hiên trước, còn có rất nhiều việc chờ chị xử lý".
"Tôi muốn ở lại đây thêm một lát nữa". Ánh mắt Hà Tích Phượng chăm chăm nhìn Đoạn Băng đang nằm trên giường và những vết thương của cô, không quay đầu lại mà nói. Đối với cô cái chết của anh trai đó là một cú sốc lớn trong đời, đến hôm nay cô lại chứng kiến cảnh người chị em gái thân thiết bị trọng thương, cũng không khỏi thấy chua xót trong lòng, thật sự cô vẫn muốn ở lại đây chờ đợi Đoạn Băng tỉnh lại.
Trên mặt Diệp Phong hơi chút động đậy, định lui đi nhưng tổng giám đốc lại chưa đi nên hắn đánh phải đứng bên cạnh chờ đợi. Lơ đãng liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi trên giường rưng rưng nước mắt, hắn thầm than thở phụ nữ dù bề ngoài có như thế nào thì nội tâm thật đa sầu đa cảm. Mặc dù Hà Tích Phượng trên thương trường vẫn quát tháo như vậy, là tổng giám đốc lãnh đạo cả trăm người tinh anh trong công ty vậy mà cũng không thoát được câu phụ nữ yếu mềm. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Với tâm trạng buồn chán, Diệp Phong đành quan sát cách bố trí xung quanh phòng bệnh đặc biệt này, không thể không nói rằng điều kiện trang thiết bị ở đây quả thực là rất tốt, ít nhất gian phòng này cũng đạt tới đẳng cấp khách sạn. Diệp Phong nhớ lại một chút, hắn cũng đã từng làm nhiệm vụ tại một số bệnh viện, các ông trùm chính khách này e rằng cũng chỉ được chăm sóc đến mức này là cùng.
Cho dù Đoạn Băng là đại đội trưởng đội đặc công của thành phố T, nhưng để vào dưỡng thương ở nơi như này cũng không phải bình thường, vừa mới liên lạc không ngờ Đoạn Băng là con của lão già kia, xem ra trước kia khi còn nhỏ Đoạn Băng cũng là một cô gái được chiều chuộng, thật không ngờ cô cũng được coi là tiểu thư khuê các, nhưng nhìn cách ăn diện bên ngoài thì có vẻ không giống tiểu thư cho lắm, so với ông bố trầm tĩnh lạnh lùng kia thì quả thực là trên trời dưới đất.
Chợt có tiếng điện thoại vang lên phá tan bầu không khí vốn đang yên tĩnh. Đôi mi thanh tú của Hà Tích Phượng hơi nhíu lại. Nhanh chóng lấy điện thoại ra ấn im lặng. Sau khi nhìn một lượt dãy số hiện trên màn hình, cô mới từ từ đứng dậy, ra hiệu bảo Diệp Phong cứ ở trong phòng chờ rồi cô đẩy cửa bước ra khỏi phòng bệnh.
Diệp Phong nhìn cánh cửa đã được đóng lại, chợt thu hồi ánh nhìn quay đầu vào trong. Đột nhiên hắn phát hiện người phụ nữ trên giường có chút nhúc nhích, một cánh tay vươn ra khỏi chăn.
Đúng là một phụ nữ hiếu động. Bị thương nặng như vậy mà vẫn không chịu nằm yên. Diệp Phong bất đắc dĩ cười rồi bước tới cạnh giường, nhẹ nhàng nhấc cánh tay lên rồi kéo chăn mền lại. Nhưng sau khi ngẩng đầu lên, Diệp Phong không khỏi sửng sốt bởi ánh mắt đầy nghi hoặc đang hướng về mình. Mặt đối mặt khiến cho Diệp Phong còn chưa kịp rút tay khỏi chăn mền đã khựng lại luôn.
Từ lúc Đoạn Băng trúng đạn, tưởng chừng như cô đã chết, trong tình trạng hôn mê, cô càng giống như đã bước vào một cõi huyền ảo ở trên trời mà hưởng thụ vui sướng rồi. Nhưng sau khi tác dụng của thuốc tê đã hết, Đoạn Băng mới cảm nhận được toàn thân đau đớn, điều đó đã kích thích cô từ từ mở mắt. Chỉ thoáng nhìn qua cô lập tức phát hiện ra luôn đây là bệnh viện, nhưng sao lại có một người đàn ông đang đứng cạnh cô chăm sóc cô vậy? Vì lâu rồi hai tròng mắt cô không tiếp xúc với ánh sáng nên thực sự chưa thể thích ứng ngay được với hoàn cảnh, cô mới chỉ nhìn thấy đây hình dáng một thanh niên trẻ tuổi, về phần tướng mạo cô cảm thấy hoàn toàn trống rỗng, trong đầu cố gắng nhớ xem đây là ai nhưng cô không thể nhớ ra được.
Chỉ sau khi thị lực cô được khôi phục lại bình thường thì cô mới nhận ra người đàn ông cầm tay mình vừa rồi chính là tên lưu manh khốn nạn Diệp Phong. Trên thế giới này cũng chỉ có hai người đàn ông khiến cho Đoạn Băng có ấn tượng sâu sắc, một là cha cô và người còn lại chính là hắn.
Trong đầu Đoạn Băng "ầm" lên một tiếng, cảm giác toàn thân ở phía sau không thể động đậy vì vết thương đau nhức ngăn cản, khiến cho toàn thân không còn chút sức lực, chỉ có mỗi cánh tay là vẫy vẫy được một chút. Khi cơ thể bình thường thì cô đã không phải đối thủ của người đàn ông trước mặt, bây giờ đang bị thương thì lại càng không thể có một tia cơ hội phản kháng.
Sự phẫn nộ bất đắc dĩ mà không ngừng tăng lên trong cô, khiến cho nước mắt bỗng nhiên tuôn trào ra, vây quanh viền mắt rồi từ từ lăn xuống.
Sau khi chợt phát hiện ra tay mình đang ở trong chăn, Diệp Phong mơ hồ mà có cảm giác ấm áp, rồi bối rối rút tay ra, cười khan hai tiếng nói: "Đoạn cảnh quan, cô tỉnh rồi à, đừng hiểu lầm, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm tôi, tôi chỉ là vừa mới định…"
Suy nghĩ một hồi hắn cũng không nghĩ ra nên giải thích như thế nào với Đoạn Băng. Mặc dù đối phương không nói gì nhưng hắn cũng biết lần này đúng là có sự hiều lầm lớn. Một kẻ đánh trọng thương phụ nữ thật là đáng khinh bỉ, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài sợ rằng hắn cũng không có cách gì giải thích được, chị này đúng là một anh hung, một cảnh sát ưu tú vì dân mà bị thương như này, lời nói của cô bây giờ lại có độ tin tưởng càng cao, hắn thật nghĩ không ra sau khi cô bình phục thì sẽ tiến hành những phương pháp trả thù tàn nhẫn như thế nào.
Hà Tích Phượng nghe điện thoại xong liền quay trở lại phòng bệnh và nhìn thấy cảnh hai người nhìn nhau không nói gì, nam nữ đối mặt rất "thâm tình", sau khi ngây ra một lúc Hà Tích Phượng lập tức bước nhanh đến bên giường, vuốt ve lên trán người phụ nữ đang nằm nói: "Băng Băng, cuối cùng thì cậu đã tỉnh dậy, làm mình lo lắng muốn chết đi được".
Nhưng ánh mắt Đoạn Băng vẫn nhìn chằm chằm không rời người đàn ông sau lưng mình, thậm chí còn không chớp mắt, giống như đang ngồi thiền. Khiến cho Hà Tích Phượng cũng không khỏi âm thầm hòa nghi về mối quan hệ giữa hai người, cô cũng chỉ biết hai người có biết nhau chứ không nghĩ giữa đôi nam nữ này tồn tại mối quan hệ mập mờ gì, đến ngay cả Diệp Phong là người em tốt của cô mà cũng không phát hiện ra điều gì.
Nếu như đầu óc Đoạn Băng không xuất hiện vấn đề gì, thì có thể nói so với cô Đoạn Băng coi trọng Diệp Phong hơn. Một người khi đã cận kề cái chết thường chỉ nhớ đến người để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho mình mà không muốn rời mắt.
Một lúc lâu sau, Đoạn Băng mới chuyển ánh mắt về phía Hà Tích Phượng đang nhìn cô với vẻ kỳ lạ, nước mắt lại không thể kìm nén được mà lăn xuống, như để bộc lộ những ủy khuất trong lòng cô. Đoạn Băng cố gắng mở mồm ra nhưng cũng không thể nói được gì.
Thấy những cử động này của Đoạn Băng xem ra Hà Tích Phượng vui mừng đến rơi nước mắt, nhưng cô vừa mới vượt qua cơn nguy kịch, cần phải tĩnh dưỡng nên tuyệt đối không thể kích động, cho nên Hà Tích Phượng liền nhẹ giọng an ủi Đoạn Băng vài câu để cô nằm ngủ.
Nhưng người phụ nữ ấy vẫn quật cường cố gắng quay đầu ra một lần nữa để nhìn Diệp Phong đang đi đến gần cửa. Hà Tích Phượng khẽ thở dài một cái rồi mới đứng dậy ra khỏi phòng, đồng thời ra hiệu bảo Diệp Phong cùng ra luôn.
Đợi đến khi đi vào thang máy Diệp Phong mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói: "Chị Phượng, vừa rồi ai gọi điện đấy?"
Hà Tích Phượng nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông đứng bên cạnh, nhưng căn bản là không muốn trả lời vấn đề của hắn, cuối cùng thì cô cũng không thể kìm chế được những nghi vấn trong lòng mà hỏi ngược lại: "Diệp Phong, cậu và Đoạn Băng rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?"