Hậu viện của Triệu Nghi Thanh phi thường vắng vẻ lạnh lẽo, bên ngoài văng vẳng tiếng dế kêu như thể đang vui vẻ ca múa vì sự xuất hiện của nhóm người. Tống Tương lập tức hối hận vì hôm nay dẫn mọi người đến thăm nhà Triệu Nghi Thanh. Nếu biết trước tình cảnh khó coi như thế này nàng thà rằng trực tiếp từ chối lời mời của Triệu Nghi Thanh cho xong.
Mặc dù hôm nay Cận Tư Viễn không có bất kỳ mâu thuẫn nào với Triệu Nghi Thanh, nhưng khoảng cách giữa hai người dường như ngày càng lớn hơn. Khi Tống Tương đang định viện cớ rời đi, Triệu Nghi Thanh đột nhiên lên tiếng:
"Sao chúng ta không chơi trò chơi nói thật hoặc là mạo hiểm nhỉ."
Tống Tương nhất thời sửng sốt, nếu như Triệu Nghi Thanh không có vướng bận gì ngăn cản thì chắc chắn hắn đã lao đến chỗ tiểu Nguyệt cô nương hỏi cho rõ ràng rồi. Trong căn phòng này, người duy nhất có vẻ bí ẩn là nàng ta. Đối với một số vấn đề riêng tư, Triệu Nghi Thanh có lẽ không ngốc đến mức tin rằng nàng ta sẽ nói ra sự thật. Cận Tư Viễn liền hiểu ra ý đồ của Triệu Nghi Thanh, và sắc mặt hắn trở nên u ám, hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy nói:
"Triệu công tử, hôm nay đã khuya rồi, chúng ta không làm phiền nữa."
Nói xong, hắn liền kéo tay Cận Tư Nguyệt bước ra ngoài. Tống Tương và Chu Tiêu đương nhiên không thể ngồi yên, không ngờ rằng hôm nay Triệu Nghi Thanh lại không biết nặng nhẹ như vậy, rõ ràng biết rằng Cận Tư Viễn không thích hắn tiếp xúc với tiểu Nguyệt mà hắn còn cố tình tìm cơ hội. Chu Tiêu đứng dậy cáo từ với Triệu Nghi Thanh:
"Triệu huynh, đa tạ hôm nay đã khoản đãi, tái kiến!"
"Vì mọi người đều rất quan tâm đến khuôn mặt của ta, mà ta cũng không có gì phải che giấu."
Nhìn thấy bầu không khí lúc này trầm xuống như muốn đóng băng, Cận Tư Nguyệt cười nhẹ khẽ nói. Trong khi những người khác chưa có bất kỳ động tĩnh nào, tiểu Cầm đã vọt đến giữ mạng che mặt của Cận Tư Nguyệt lại.
"Tiểu thư, người muốn làm cái gì vậy?"
Nhìn thấy ánh mắt bối rối của tiểu Cầm, Tống Tương đoán chuyện này không đơn giản như vậy. Cận Tư Nguyệt mỉm cười và gạt tay tiểu Cầm ra:
"Tiểu Cầm, ta không thể cứ trốn tránh mãi như thế này được."
Điều khó hiểu hơn nữa là Cận Tư Viễn bình thường hết mực che chở cho Cận Tư Nguyệt, mà lúc này lại im lặng một cách dị thường. Hắn chỉ bình tĩnh liếc nhìn Cận Tư Nguyệt một cách bình tĩnh, trên khoé mắt dường như đọng lại giọt lệ, dưới ánh nến làm cho mờ ảo. Hắn rất muốn đưa tay ra để chặn hành động của Cận Tư Nguyệt, nhưng lúc này cánh tay không còn nghe theo sự điều khiển của hắn nữa.
Loading...
Nhiều năm như vậy rồi, hắn luôn muốn tỷ tỷ mình được sống như một người bình thường. Nếu hôm nay tỷ tỷ lô diện trước mặt mọi người mà hắn lại ngăn cản thì làm sao có thể khuyến khích tỷ tỷ sống một cuộc sống bình thường chứ? Cận Tư Nguyệt từ từ vén tấm khăn che mặt của mình xuống trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, nàng dời ánh mắt sang một bên, cũng phải thôi việc nàng vén khăn che mặt lên đã là quyết định không dễ dàng gì.
Khi Tống Tương nhìn thấy khuôn mặt huyết nhục lẫn lộn của Cận Tư Nguyệt, thì không khỏi khiếp sợ. Cận Tư Nguyệt luôn đeo mạng che mặt, nàng cũng chỉ là có vết bớt chứ không có cô nương xinh đẹp nào lại tẻ nhạt tới mức thích mang khăn che trên mặt. Chỉ là Tống Tương không ngờ khuôn mặt của Cận Tư Nguyệt không phải là một vết bớt đơn giản, mà nó giống một vết thương hơn. Nhìn vết thương giống như một miếng thịt bị moi ra, bên trong đã chảy mủ ra ngoài. Mọi người im lặng khiến cho toàn bộ phòng khách yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của mọi người. Cận Tư Nguyệt hít một hơi thật sâu trấn tĩnh lại và ngẩng đầu lên rồi bắt gặp ánh mắt của Triệu Nghi Thanh.
"Triệu công tử, bây giờ công tử cũng đã đạt được mục đích của mình. Công tử cũng đã nhìn thấy dung nhan đáng sợ của ta và cũng là thỏa mãn tò mò của công tử rồi đấy. Để tránh công tử bị dọa sợ sau này gặp lại thì vòng qua ta mà đi."
Giọng Cận Tư Nguyệt nhẹ nhàng nhưng chứa đựng đầy chua xót. Thật ra thì trước khi đến đây nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cảnh tượng này rồi. Mâu thuẫn giữa Triệu Nghi Thanh và đệ đệ là do chính nàng gây ra, vậy thì người đứng ra xử lý việc này chỉ có thể là nàng. Khi đối mặt thế này với Cận Tư Nguyệt vô cùng khó khăn, cũng may đã qua rồi trong lòng nàng trở lên nhẹ nhàng như trút bỏ được toàn bộ gánh nặng xuống. Triệu Nghi Thanh nhìn thấy khuôn mặt của Cận Tư Nguyệt, cổ họng đắng chát, xót xa giọng nói lạc hẳn đi:
"Tiểu Nguyệt cô nương, ta thích vẻ đẹp nội tâm không quá để ý hình thức bên ngoài."
Cận Tư Viễn đang đứng ở một bên không thể chịu đựng được nữa bèn đẩy Triệu Nghi Thanh đang đứng trước mặt Cận Tư Nguyệt ra, vẻ mặt đầy tức giận:
"Ngươi không hiểu người sao? Cô ấy chỉ không muốn gặp lại ngươi."
Nói xong, Cận Tư Viễn cầm lấy tay Cận Tư Nguyệt rời khỏi nơi này. Nhìn bóng lưng ba người vừa khuất, Tống Tương vỗ vai Triệu Nghi Thanh thở dài.
"Triệu công tử hôm nay quá nóng vội."
Tống Tương nói xong liền đuổi theo ra ngoài, một nữ hài tử lộ ra vết sẹo đáng sợ trước đám đông không khác gì bản thân bị lột sạch trần trụi đây chẳng khác nào giáng mạnh cho nàng ta một đòn chí mạng. Khi bước đến nơi ở của Cận Tư Nguyệt, Tống Tương định giơ tay gõ cửa thì nghe được cuộc nói chuyện bên trong vọng ra:
"Tỷ tỷ yên tâm đệ nhất định sẽ chữa khỏi cho tỷ tỷ!"
"Viễn nhi, bao nhiêu năm vất vả đều không có kết quả, đệ không cần phải lãng phí tâm tư cho tỷ nữa. Tỷ bây giờ tốt lắm, không phải vừa nãy đã đủ dũng khí vén tấm khăn che này lên sao."
Cận Tư Nguyệt bình tĩnh nhìn Cận Tư Viễn đang ngồi trước mắt khoé miệng khẽ nở một nụ cười. Tiểu Cầm đứng một bên đôi mắt ướt nhoè, vết sẹo trên mặt tâm bệnh của Cận Tư Nguyệt, làm sao có thể nói không sao là không sao được.
"Tiểu thư, thiếu gia rất lợi hại nhất định sẽ chữa khỏi cho người."
Tống Tương đứng ở cửa trong lòng rối như tơ vò, nàng không biết lúc này có phải thời điểm thích hợp để đi vào không, nhưng thực sự nàng rất muốn chữa lành vết thương trên mặt tiểu Nguyệt. Khi Tống Tương đang đấu tranh, không biết từ đâu có một con mèo hoang phóng vụt qua khiến nàng giật mình ngả người về phía sau né tránh, bàn tay nàng vô đập vào cửa phòng Cận Tư Viễn. Cận Tư Viễn mang bộ dàng ủ rũ mở cửa ra nhìn Tống Tương không chớp mắt:
"Ngươi sao lại đứng ở đây?"
"Ta chỉ muốn tới xem tiểu Nguyệt cô nương thế nào."
Lúc này Tống Tương cũng có chút e dè nàng chỉ có thể mục đích của việc nàng đến đây:
"Không cần."
Cận Tư Viễn đương nhiên không vui, dứt lời liền đóng cửa lại Tống Tương nhanh tay chặn cửa lại:
"Ngươi cố gắng nhiều năm như vậy rồi chưa từng có kết quả tại sao không muốn để ta thử xem?"
Ngay khi Tống Tương nói xong chân mày của Cận Tư Viễn nhíu lại:
"Ngươi nghe được bao nhiêu rồi?"
Tống Tương bắt gặp ánh mắt của Cận Tư Viễn thì hít sâu một hơi nói:
"Ta thực sự không cố ý nhưng đã nghe được hết."
Tống Tương không giấu giếm, dù cho nàng có nói không nghe được gì thì Cận Tư Viễn cũng sẽ không tin điều đó.
"Có phải là Tống đại phu không? Mời vào."
Ngay khi Tống Tương và Cận Tư Viễn đang tranh cãi, một giọng nói trong trẻo vang lên trong phòng. Cận Tư Viễn lúc này không còn ngăn cản Tống Tương lại nữa, mà mở cửa để cho Tống Tương đi vào. Tiểu Cầm nhìn thấy Tống Tương thì cười rất tươi:
"Đúng, tiểu thư, người đến là Tống đại phu, y thuật của nàng ta rất tốt, vết thương trên mặt em chỉ cần hai ngày là đã tốt rồi."
Ngoài mặt Cận Tư Viễn cư xử rất lạnh lùng với Tống Tương, nhưng thật tâm trong lòng lại không như vậy. Hắn ngồi ở một bên ánh mắt đặt lên người Tống Tương, tuy rằng giọng điệu lạnh lùng, nhưng trong mắt lại khó che dấu được tia hi vọng:
"Tốt nhất là ngươi thành thật chữa trị tốt cho tỷ ấy, nếu không ta không thiếu cách để gây khó dễ cho y quán của ngươi."
"Viễn nhi, đệ đang nói gì vậy? Tống đại phu là người duy nhất dang tay ra giúp đỡ đệ lúc trước, đây là cách đệ biết ơn nàng ta sao?"
Ngay khi Cận Tư Viễn dứt lời, Cận Tư Nguyệt nhịn không được mà lên tiếng giáo huấn hắn ta xong rồi quay đầu nhìn Tống Tương.
"Tống đại phu, ta thực sự xin lỗi, hôm nay đã khiến cô phải sợ hãi, cô không cần để tâm những lời của Viễn Nhi. Bây giờ cô đến gặp tôi, tôi đã rất cảm động rồi, kho cần quá để tâm đến khuôn mặt của ta đâu."
Vừa nói chuyện với Tống Tương, Cận Tư Nguyệt vừa kéo khăn lên che mặt lại. Tống Tương có thể thấy được Cận Tư Nguyệt vẫn rất để tâm đến khiếm khuyết của mình. Nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, trái tim Tống Tương bất giác co thắt lại. Làm sao một cô gái xinh đẹp lại có thể chịu đựng nổi vết sẹo khủng khiếp trên mặt như vậy chứ? Nàng nhìn Cận Tư Nguyệt mỉm cười:
"Đừng lo lắng, tiểu Nguyệt cô nương ta nhất định sẽ chữa khỏi khuôn mặt cho cô."
"Vậy ngươi có biết đây là căn bệnh kỳ lạ gì không? Vết sẹo đã có từ khi tỷ tỷ sinh ra."
Thấy được sự chân thành của Tống Tương, thái độ của Cận Tư Viễn được cải thiện rõ rệt, lời nói không còn tỏ ra khó chịu nữa. Tống Tương nhìn Cận Tư Nguyệt lắc đầu nói:
"Ta cần phải nghiên cứu đã."
Nghe xong tia hi vọng trong mắt của Cận Tư Viễn mờ đi ngay lập tức. Dù cho y thuật của Tống Tương có giỏi đến đâu đi chăng nữa cũng gặp phải khó khăn đối với những căn bệnh không dễ điều trị.
"Nhưng ngươi không cần phải quá lo lắng. Ngay cả khi ta không thể tìm ra cách chữa bệnh trong một thời gian ngắn, nhưng sẽ giúp tiểu Nguyệt cô nương giảm bớt khó chịu do miệng vết thương gây lên."
Nói xong Tống Tương lấy một bình tiêu viêm ra đặt vào tay Cận Tư Nguyệt nói:
"Uống hai viên một lần, ba lần một ngày."
Nhìn bình dược nhỏ trên tay hai tỷ đệ Cận Tư Nguyệt đều chưng ra bộ dạng do dự. Tống Tương không trần trừ lấy lại mở nắp, nuốt hai viên thuốc rồi lại vui vẻ đặt lại tay Cận Tư Nguyệt:
"Bây giờ các ngươi yên tâm rồi chứ."
"Tống đại phu ta không có nghi ngờ cô, nhưng khuôn mặt này đã nhiều năm như vậy rồi đừng nên lãng phí thuốc nữa."
Cận Tư Nguyệt vội vàng giải thích, giọng điệu đầy tự ti. Mấy năm nay, Cận Tư Viễn luôn cố gắng nghiên cứu phối ra nhiều phương thuốc nhưng cuối cùng vẫn là uổng công. Nhiều năm như vậy nàng cũng thấy mệt mỏi rồi. Tống Tương vỗ nhẹ lên vai Cận Tư Nguyệt động viên:
"Không thử thì làm sao mà biết được."
Nói xong, không cho Cận Tư Nguyệt cơ hội phản ứng nàng kéo khăn che mặt xuống quay sang nói với hai người kia:
"Cận Tư Viễn đi lấy nước nóng, tiểu Cầm mau mang khăn sạch đến đây."
Trong lúc mọi người đang bận rộn và không ai để ý đến mình, Tống Tương lấy ra một cuộn băng gạc và một vài loại thuốc từ tài nguyên không gian đặt chúng lên bàn. Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Tống Tương cười với Cận Tư Nguyệt:
"Tiểu Nguyệt, có thể sẽ hơi đau một chút, cô phải chịu đựng một chút."
Vừa nói Tống Tương đã dùng dao mổ tiệt trùng loại bỏ phần thịt hư hỏng mang mủ. Cận Tư Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như vậy, vành mắt ngay lập tức đỏ lên ầng ậc nước.