Đường phố vào buổi tối đông đúc náo nhiệt hơn ban ngày, đi dọc đường là tiếng phụ nhân mua đồ mặc cả, tiếng người bán hàng hò hét sôi nổi và cả những người hối hả đi bộ trên đường. Tống Tương và mọi người thong dong bước trên đường một cách bình tĩnh, nhìn họ đối lập hoàn toàn với khung cảnh phố phường lúc này. Khi sắp đến cửa tiệm nữ trang của Triệu Nghi Thanh thì Tống Tương quay đầu lại liếc nhìn Cận Tư Viễn căn dặn:
"Ngươi phải biết kiềm chế cảm xúc của mình lại đừng khiến cho mọi chuyện càng thêm tồi tệ hơn."
Cận Tư Viễn khẽ hừ một tiếng:
"Hiểu rồi, bổn thiếu gia ta biết nặng nhẹ."
Vừa nói Cận Tư Viễn vừa tự tin vỗ ngực. Lúc này cửa tiệm không tấp nập khách như ban ngày nhưng vẫn có vài tiểu cô nương đang ra giá với tiểu nhị những món đồ mà họ yêu thích. Tống Tương liếc nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Triệu Nghi Thanh trong lòng không khỏi nghi ngờ. Mặc dù Triệu Nghi Thanh có rất nhiều tài sản, nhưng thông thường hắn chỉ ở phía hậu viện này bây trời đã tối, hắn không có ở đây vậy hắn đi đâu?
"Tiểu ca, ông chủ của các ngươi đâu?"
Tống Tương không còn sự lựa chọn nào khác chỉ có thể hỏi thăm qua tiểu nhị. Nàng nhìn quanh thấy người này không bận rộn như những người khác nên nàng đã chủ động lên tiếng hỏi. Tiểu Nhị đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn Tống Tương cười gượng, sau đó lắc đầu chậm rãi nói:
"Ta không để ý, vừa rồi ông chủ vẫn còn ở đó."
Nghe thấy giọng nói của Tống Tương cùng tiểu nhị kia một người khác đang bận rộn giới thiệu sản phẩm cho khách hàng liền bước nhanh đến và nháy mắt với người vừa lên tiếng vừa nãy:
"Ở đây có ta rồi ngươi sang bên chỗ mấy tiểu cô nương kia xem bọn họ cần gì nữa."
Nói xong, trên khuôn mặt của tiểu nhị vừa mới đến nở một nụ cười rạng rỡ:
"Thì ra là Tống đại phu, lần này cô đến là có chuyện gì vậy?"
Tiểu nhị này là người đã đưa Tống Tương ra hậu viện lần trước, hắn là người làm duy nhất trong cửa tiệm này được ra hậu viện nhờ công củ Tống Tương, nên tiểu nhị này đối với Tống Tương rất có thiện cảm. Về phía Tống Tương không có ấn tượng gì với người này, nàng bình tĩnh kể lại ý định của mình. Tiểu nhị nghe xong trở lên phấn khởi nói:
"Thì ra là chuyện này, người ở đây chờ, ta sẽ đi báo."
Loading...
Vừa dứt lời tiểu nhị đã biến mất khỏi tầm mắt Tống Tương, đợi thêm một lúc lâu, khách hàng trong cửa hàng cũng rời đi hết mà vẫn chưa thấy tăm hơi Triệu Nghi Thanh đâu. Cận Tư Viễn trở nên mất kiên nhẫn:
"Có lẽ là do hắn không muốn gặp chúng ta, có lẽ là chúng ta nên trở về thôi."
"Cận công tử đừng nóng vội ông chủ của chúng ta sắp đến rồi."
Tiểu nhị đang ngồi nghỉ ngơi nghe thấy lời nói của Cận Tư Viễn vội vàng bật dậy trấn an. Dù sao bọn họ đều là khách của ông chủ, nếu để họ cứ thế này rời đi thì rất khó ăn nói với ông chủ. Tiểu nhị vừa nói xong thì người đi báo tin đã quay trở lại:
"Mời các vị vào trong, ông chủ đang đợi ở phòng khách."
"Cảm ơn."
Tống Tương khẽ gật đầu với tiểu nhị, rồi cùng những người khác tiến vào hậu viện. Ngoại trừ Tống Tương thì bọn họ đều là lần đầu tiên tới đây nên vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hậu viện có kiến trúc lạ như vậy. Bọn họ vừa đi qua rừng trúc thì tiểu Cầm không kiềm chế được mà thành thật thốt lên:
"Đẹp quá."
Tiểu Cầm chưa kịp dứt lời đã bị Cận Tư Viễn khẽ gõ vào đầu:
"Đẹp cái gì mà gì đẹp?"
Biết Cận Tư Viễn đang khó chịu, tiểu Cầm chỉ đành cúi đầu ủ rũ, vội vàng đổi lời:
"Vâng nơi này rất bình thường."
"Đúng, nơi này không bằng một nửa Đức Nhân đường."
Câu nói của tiểu Cầm khiến tâm tình Cận Tư Viễn tốt hơn một chút, khóe miệng bất giác cong lên phụ họa theo tiểu Cầm. Tống Tương và Chu Tiêu nhìn thấy cảnh này cũng chỉ biết nhìn nhau lắc đầu cười.
Mặc dù Cận Tư Viễn tuổi còn nhỏ, suy nghĩ của hắn so với người trưởng thành không kém cạnh, nhưng thực sự cũng vẫn chỉ là một tiểu hài tử nên cư xử giống như trẻ con vậy. Cận Tư Nguyệt nghe đệ đệ nói vậy liền vội vàng kéo hắn lại vì lo sợ hắn gây chuyện. Cận Tư Viễn nhìn tỷ tỷ cười rồi trấn an:
"Ngươi không cần phải lo lắng, ta biết mình nên làm gì."
Lần trước Tống Tương đến đây trong sân rất yên tĩnh, lần này có thêm vài người mà không khí náo nhiệt hẳn lên. Vào ban đêm, đèn lồng trong sân cũng sáng, tuy rằng không thể so với bóng đèn ở hiện đại, nhưng cũng đủ để chiếu sáng đường đi cho bọn họ. Ánh đèn mờ ảo càng làm cho không gian nơi này trở lên lung linh huyền ảo. Bọn họ đang bàn luận về vẻ đẹp nơi này thì Triệu Nghi Thanh từ phòng khách bước ra và nói:
"Đã khiến mọi người phải chờ lâu, ta vừa nãy phải xử lý một vài việc nên đã chậm trễ tiếp đón, thật ngại quá."
"Triệu công tử mỗi ngày phải xử lý công việc, bớt chút thời gian gặp chúng ta như thế này đã là vinh dự của chúng ta rồi."
Cận Tư Viễn khóe miệng cong lên cười nói với Triệu Nghi Thanh, tuy rằng miệng vẫn còn nói những lời châm chọc, tay cũng thành thật đưa ra quà được chuẩn bị từ trước. Triệu Nghi Thanh cũng không so đo tức giận, mà vẫn niềm nở nhận quà:
"Đa tạ."
Lúc nhận quà, ánh mắt Triệu Nghi Thanh lướt qua trên người Cận Tư Nguyệt, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc này, trong mắt của hắn thoáng hiện lên tia vui mừng.
"Mọi người mau vào trong ngồi."
Nhớ lại những gì Tống Tương và mọi người đã từng nói trước đó, Cận Tư Nguyệt cảm thấy không thoải mái khi bị Triệu Nghi Thanh nhìn. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian quen biết nhau, Triệu Nghi Thanh không làm điều gì quá phận với nàng, nên nàng cũng chỉ tỏ ra vẻ không nhìn thấy.
Toàn bộ phòng khách bố trí rất gọn gàng với tông màu đen, trắng và xám đan xen nhau nhưng lại có vẻ rất lạnh lẽo. Kiến trúc của căn nhà này lại là một bất ngờ thú vị đối với Cận Tư Viễn, một người luôn yêu thích sự đơn giản sạch sẽ thì kiến trúc này rất phù hợp với hắn. Nhìn bộ ghế sô pha mang hơi thở hiện đại được bố trí giữa phòng khách, Chu Tiêu và những người khác cảm thấy bối rối:
"Triệu công tử, chúng ta ngồi lên cái này sao?"
Ghế sô pha đối với người thời này vô cùng xa lạ, nhìn thứ này gần giống cái giường, nếu bọn họ thực sự ngồi ở trên đó có vẻ không thích hợp. Triệu Nghi Thanh sửng sốt một hồi, ngay sau đó cũng hiểu ra bèn giải thích:
"Đây là một kiểu ghế đặc biệt ta phát minh ra, mọi người có thể ngồi tùy ý."
Tống Tương lúc này đã ngồi trên sô pha nghe Chu Tiêu và Triệu Nghi Thanh nói xong liền thấy ngượng ngùng, nàng như vậy trong mắt người khác không phải là quá phóng túng sao? Đặc biệt là trong mắt Chu Tiêu, bởi vì vừa rồi người hỏi câu này là hắn. Nàng vô thức liếc nhìn Chu Tiêu, nàng thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy nụ cười ấm áp trên khuôn mặt hắn.
Sau khi mọi người ngồi xuống, hạ nhân bưng trà, bánh ngọt đến, bộ bàn ghế vừa vắng vẻ trở nên đông đúc. Tiểu Cầm đứng sau Cận Tư Nguyệt, ngây người nhìn những thứ đó mà chỉ có thể chảy nước miếng. Mặc dù nàng là hạ nhân nhưng khi ở cùng Cận Tư Nguyệt chưa từng coi nàng ta là hạ nhân, tuy nhiên lúc này đang ở bên ngoài làm khách, nàng buộc phải giữ quy củ. Triệu Nghi Thanh dường như nhìn ra được suy nghĩ của tiểu Cầm thì vừa mỉm cười với nàng ta vừa nói:
"Tiểu Cầm cô nương lại đây cùng ngồi đi."
Tiểu Cầm một lúc lâu không phản ứng gì, không phải là nàng không nghe thấy mà không biết phải đáp lại như thế nào trong tình huống này.
"Tiểu Cầm cô nương!"
Triệu Nghi Thanh thấy tiểu Cầm không trả lời đành gọi nàng ta thêm lần nữa. Tiểu Cầm nghe xong vội vàng xua tay:
"Triệu công tử, không cần đâu."
Triệu Nghi Thanh luôn cố chấp theo ý mình:
"Tiểu Cầm cô nương ở đây không cần phải quy củ như vậy, chỗ của ta không phân biệt chủ tớ."
Sau khi Triệu Nghi Thanh nói xong thấy tiểu Cầm vẫn không đáp lại, hắn chuyển dời ánh mắt sang phía Cận Tư Nguyệt.
"Tiểu Nguyệt cô nương nhìn xem?"
Tống Tương im lặng ngồi, nhưng trong lòng lại càng nể phục Triệu Nghi Thanh. Mới chỉ trong một ngày, hắn liền biết được tiểu Cầm rất đặc biệt đối với tiểu Nguyệt. Nên hắn đã đem quyền quyết định đặt trong tay tiểu Nguyệt, cái cách Triệu Nghi Thanh thể hiện phong thái quý ông khiến cho tiểu Nguyệt cảm thấy mình chính là chủ mẫu, có thể nói là nhất tiễn song điêu cực kỳ cao minh.
Cận Tư Nguyệt lúc này cũng thấy khó xử, nha hoàn của Triệu Nghi Thanh không có ngồi lại đây, nếu tiểu Cầm được ngồi không phải là rất đặc biệt sao? Nhưng nếu nàng không cho phép tiểu Cầm ngồi xuống, thì nàng lại là người quá khắc nghiệt với tiểu Cầm.
"Tiểu Cầm, nếu Triệu công tử đã bảo ngươi ngồi rồi thì ngươi cứ tới ngồi đi. Dù sao mọi người cũng là bằng hữu từ giờ trở đi ta và ngươi giống như tỷ đệ ruột thịt, khi ra ngoài không cần để ý các quy củ tránh việc ngươi khó xử."
Nói xong Cận Tư Viễn xoay người đứng dậy đi đến bên cạnh tiểu Cầm kéo nàng đến ghế sô pha:
"Tỷ tỷ ngồi đi."
Tiểu Cầm đương nhiên chưa từng để tâm đến thân phận, nhưng nàng ta vẫn luôn nghe lời hai tỷ đệ bọn họ nên cũng không cự tuyệt nữa. Triệu Nghi Thanh vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt nhìn Cận Tư Viễn rồi đột nhiên hỏi:
"Cận công tử, ta nghe tiểu nhị nói lại ba người ở một gian, chi bằng ta sắp xếp cho công tử thêm gian khác có được không?"
Cận Tư Viễn thoáng chau mày lại, nhưng nghĩ đến việc không thể trở mặt với Triệu Nghi Thanh, hắn đành cố gắng hết sức để che giấu lửa giận trong lòng.
"Không cần, chúng ta cũng chỉ ở thêm vài ngày sẽ dọn ra ngoài, không phiền Triệu công tử nhọc lòng."
"Ngươi định chuyển đi đâu vậy?"
Cận Tư Viễn nói xong khiến Tống Tương và Chu Tiêu rất đỗi ngạc nhiên. Rõ ràng là Cận Tư Viễn làm việc cùng họ cả ngày hôm nay vậy hắn làm việc này lúc nào mà họ không hề hay biết. Dưới cái nhìn của mọi người, Cận Tư Viễn dửng dưng đáp lại:
"Ta đã nhờ người tìm thuê một căn nhà nhỏ ngay cạnh y quán, sau này sống và làm việc sẽ thuận tiện hơn."
Sau khi biết được những suy nghĩ của Triệu Nghi Thanh với Cận Tư Nguyệt vào buổi sáng sớm Cận Tư Viễn đã đến nhờ người môi giới tìm thuê một căn nhà nhỏ. Sống trong sản nghiệp của Triệu Nghi Thanh, Cận Tư Viễn hắn luôn thấy không thoải mái. Tống Tương nhìn hai người trước mặt nở nụ cười khó hiểu rõ ràng mình và bọn họ là bằng hữu, nhưng nàng lại không thể đoán ra suy nghĩ của bọn họ. Có thể đây là tính chất phức tạp của con người, nếu chỉ nhìn thoáng qua mà biết bọn họ nghĩ gì thì sao họ có thể đạt được thành tựu như vậy. Triệu Nghi Thanh nhìn Cận Tư Viễn không chớp mắt, và thong dong đáp lại:
"Nếu Cận công tử đã nói như vậy thì ta sẽ không làm việc dư thừa nào nữa."
Khi hắn nói ra điều này, trong lòng của Triệu Nghi Thanh không khỏi chua xót. Hắn muốn nhân cơ hội này để tách Cận Tư Viễn khỏi tiểu Nguyệt, nhưng hắn không ngờ Cận Tư Viễn lại nhanh nhẹn né tránh như vậy. Triệu Nghi Thanh bưng chén trà lên, đem hết những phiền muộn trong lòng hòa tan vào trong trà một lần nuốt xuống hết. Khi đối diện lại với mọi người, gương mặt hắn vô cùng bình thản khóe miệng vẫn nở một nụ cười như có như không.