“Vậy ngươi sao lại tiếp cận được với người đó?"
Nếu đã có thỏa thuận mua bán thì tất nhiên hai bên sẽ nhất định phải gặp nhau, vì vậy Tống Tương sẽ không tin nam tử trung niên này chưa từng nhìn thấy nhi tử của Lưu lão đại phu. Nam tử trước mặt co rúm người lại không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Tương để trả lời:
"Cô nương, ta thật sự không biết lần giao dịch trước là hắn bảo chủ động liên lạc với ta, lúc đó ta đã giao toàn bộ tiền mua nhà tự nhiên bây giờ hắn sẽ không đến tìm gặp ta nữa."
Nói xong nam tử trung niên cảm thấy tò mò bèn lên tiếng hỏi:
"Các vị tìm bọn họ làm cái gì."
Dù sao thì căn nhà này cũng được mua lại từ con trai của Lưu lão đại phu, nếu thực sự có chuyện không tốt hắn sợ bản thân hắn cũng bị liên lụy. Cận Tư Viễn nhìn ra tâm tư này của nam tử trung niên bèn hừ lạnh:
"Việc này không liên quan đến ngươi, ngươi lắm chuyện làm cái gì?"
Nghĩ rằng tiền đã lấy nằm gọn trong tay mình rồi nên nam tử trung niên không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. Hắn chậm rãi đứng dậy, cười khổ nhìn mấy người trước mặt nói:
"Ở đây không còn việc gì của ta nữa, vậy ta đi trước."
Biết không thể lấy được thêm tin tức hữu ích từ hắn ta, Tống Tương cũng không có làm khó hắn ta. Dù sao lúc này bọn họ cũng có một chút manh mối, tuy phải bắt đầu lại từ đầu nhưng còn hơn là không có chút manh mối nào. Chu Tiêu khẽ ho một tiếng, đi tới phía sau Tống Tương:
"Tiếp theo nàng định làm cái gì?"
Bây giờ bọn họ chỉ là hai con đường, hoặc là trực tiếp đến thị trấn Kỳ Sơn tìm Lưu lão dược dư, hoặc là quay trở về nhà tính kế lâu dài. Đang suy nghĩ xem tiếp theo cần phải làm như thế nào cho thỏa đáng thì Tống Tương lại hơi do dự khi nghe Chu Tiêu nói, sau cùng cũng đưa ra quyết định:
"Trước tiên chúng ta trở về tìm người quen thuộc ở trấn Kỳ Sơn hỏi thăm tình hình, để không gặp những phiền phức không đáng có trên đường như ngày hôm nay."
Tống Tương thực sự không muốn mất thời gian vào tình huống lạc đường như hôm nay. Nàng chưa bao giờ đánh những trận mà không chuẩn bị trước, lần này nàng đã quá nôn nóng mà tính toán sai. Nghe những gì Tống Tương nói, Cận Tư Viễn cũng gật đầu tán thành:
"Ta quả thực cũng mệt mỏi khi hôm nay chạy cả ngày như vậy."
Loading...
Tống Tương và Chu Tiêu đều đồng ý, hắn lại muốn quay về ngay cần phải hỏi Cận Tư Nguyệt nhiều chuyện. Bây giờ anh đã có cơ hội, hắn phải nhanh chộp lấy, khi trở về nhất định phải hỏi ràng.
Khi đã có quyết định về trước thì bọn họ lập tức lên đường trở về, co kinh nghiệm từ lúc bọn họ đến, việc quay trở lại của bọn họ trở nên dễ dàng hơn nhiều. Bọn họ không gặp bất kỳ trở ngại nào trên đường đi, chỉ thỉnh thoảng dừng lại để nghỉ ngơi và cho ngựa ăn. Chuyến đi đường cũng mất gần một ngày, khi bọn họ mới trở lại y quán cũng đã gần nửa đêm.
"Vậy chúng ta về trước đi."
Cận Tư Viễn không nán lại quá lâu, liền kéo Cận Tư Nguyệt và đi về phía nhà trọ. Sau một ngày rong ruổi cùng nhau tiểu Cầm rất ngưỡng mộ Tống Tương. Trước khi đi, nàng ta không quên chào hỏi Tống Tương. Hôm nay, Tống Tương cảm thấy tiểu Cầm là một tiểu cô nương đơn thuần, nhìn thấy bóng dáng của mình trên người tiểu cô nương này nên nàng cũng không thấy nàng ta phiền phức nữa.
Sau khi trở lại nhà trọ, tiểu nhị trông coi nhà trọ đã ngủ gật, Cận Tư Viễn muốn đánh thức hắn ta dậy, nhưng Cận Tư Nguyệt đã ngăn cản Cận Tư Viễn lại:
"Hắn cũng đã có một ngày vất vả."
Cận Tư Viễn nghe tỷ tỷ nói thì mỉm cười:
"Nhưng chỉ có một căn phòng, làm sao ba người chúng ta có thể ở trong đó được?"
Tiểu Cầm nghe xong như nghĩ ngợi gì đó liền nhoẻn miệng cười tươi:
"Thiếu gia, ngài và tiểu thư đang ngủ trên giường. Em chỉ cần tuy tiện ngủ trên sàn một hôm là được."
"Không được!"
Tiểu Cầm nói xong Cận Tư Viễn không chút nghĩ ngợi mà lập tức phản đối. Mặc dù hai người bọn họ là tỷ đệ ruột thịt nếu chung giường vẫn không thích hợp, nếu là trước đây Cận Tư Viễn không cân nhắc nhiều như vậy. Trước đây tỷ đệ bọn họ luôn tự nhiên sẽ không có cảm giác ràng buộc khó chịu.
Chỉ có điều là Cận Tư Nguyệt hôm nay đã nói nàng là tiểu thiếp của hắn, nếu ở cùng nhau tối nay, về sau tỷ tỷ sẽ khó có thể giải thích được rõ ràng.
Tỷ tỷ cũng sắp đến tuổi cưới gả, nếu chuyện này lan rộng ra thì tỷ tỷ sao có thể đối mặt được những lời gièm pha. Thấy Cận Tư Viễn lo lắng, Cận Tư Nguyệt cười khúc khích:
"Đừng lo, ngày mai đặt phòng cũng chưa muộn. Dù sao thì đêm nay tỷ tỷ cũng chỉ muốn nói chuyện với đệ."
Cận Tư Viễn khi nghe xong lời nói của tỷ tỷ, hắn nhìn lại tỷ tỷ rồi ngập ngừng như muốn nói gì đó, nhưng sau một hồi đấu tranh, cuối cùng hắn cũng gật đầu đáp ứng. Trong lòng hắn cũng có rất nhiều câu hỏi muốn được tỷ tỷ giải đáp. Hắn nhìn tỷ tỷ rồi mỉm cười,
"Đệ không có gì phải lo lắng, nhưng đệ nghĩ không nên để tiểu Cầm ngủ dưới sàn. Dù sao nàng ta cũng là nữ tử, nằm trên sàn lạnh thế này không thích hợp."
Tiểu Cầm thấy thiếu gia nhắc đến tên của nàng thì ngạc nhiên hỏi:
"Thiếu gia, người muốn nói cái gì vậy?"
Sắc mặt Cận Tư Viễn lúc này đã đỏ bừng, hắn nhẹ hắng giọng để che đi sự thất thố của mình.
"Không có gì, ý của ta là ngươi cùng tỷ tỷ nằm trên giường còn để ta nằm dưới sàn."
"Chuyện này làm sao có thể?"
Tiểu Cầm nhanh chóng phản đối, dù sao Cận Tư Viễn cũng là chủ nhân của nàng nếu thật sự nàng ngủ trên giường, chủ nhân ngủ dưới đất thì điều này không hợp lý. Cận Tư Viễn sốt ruột nổi cáu:
"Tiểu Cầm, ngươi cứ theo lời ta phân phó mà làm? Tại sao ngươi lại thích nói nhiều như vậy chứ?"
Tiểu Cầm không biết tại sao Cận Tư Viễn lại tức giận, Cận Tư Nguyệt không để cho tiểu Cầm hỏi trước mà nàng nhìn tiểu Cầm nhẹ nhàng nói:
"Vì Viễn nhi là người lương thiện biết suy nghĩ cho người khác nên em không cần phải từ chối. Viễn nhi lớn thật rồi đã biết cách quan tâm đến người khác."
Tiểu Cầm nghe xong đương nhiên hiểu được hàm ý của Cận Tư Nguyệt, nàng ta không còn một mực từ chối nữa mà gật đầy nói:
"Cảm ơn thiếu gia!"
Sau khi vào phòng, Cận Tư Nguyệt không khỏi kinh ngạc nhìn căn phòng ngăn nắp sạch sẽ
"Không ngờ một mình đệ sống ở ngoài cũng rất tốt. Sớm biết đệ ở ngoài sống tốt thế này thì tỷ cũng không cần phải lo lắng đến vậy."
Nghe đến đây, tiểu Cầm cũng chỉ biết thở dài nói:
"Đúng vậy, tất cả những ngày qua tiểu thư đã lo lắng vô ích. Sau khi thiếu gia bỏ đi, tiểu thư chưa có lấy một đêm ngon giấc."
Nói đến đây, sắc mặt của Cận Tư Viễn trầm xuống, nghiêm giọng hỏi:
"Làm thế nào mà hai người trốn thoát ra ngoài được?"
Tận sâu trong tiềm thức của Cận Tư Viễn luôn cố gắng làm cho bản thân ngày một lớn mạnh, đến lúc đó tỷ tỷ của mình cũng giống như với bao nhiêu người bình thường khác nhưng hắn lại chưa làm được. Cận Tư Nguyệt biết lúc này Cận Tư Viễn đang suy nghĩ và lo lắng cái gì nên đưa tay tới xoa đầu hắn, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng trấn an:
"Hai người chúng ta giả làm người giúp việc, qua mặt thị vệ đi tuần và thị vệ gác cổng rồi từ cửa phụ trốn ra ngoài."
"Hai người có bị bọn họ gây khó dễ không?"
Tiểu Cầm tự hào vỗ tay lên ngực nói:
"Thiếu gia không phải lo lắng như vậy, thị vệ trong phủ chưa bao giờ nhìn thấy em và tiểu thư, vì vậy bọn họ tin tưởng tất cả những gì chúng em nói."
Cận Tư Nguyệt cũng gật đầu phụ họa theo:
"Ta thậm chí còn không nghĩ về điều đó, không ngờ bỏ đi hóa ra lại là một chuyện đơn giản như vậy."
Nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt của tiểu Cầm và Cận Tư Nguyệt, Cận Tư Viễn cũng nở một nụ cười nhạt. Ba người ngồi cùng nhau tán gẫu rất nhiều, cuối cùng cảm thấy mắt nhíu lại vì bị cơn buồn ngủ tập kích.
May thay, quán trọ này có rất nhiều chăn dự phòng vì vậy mỗi đều có đủ riêng một cái chăn. Cận Tư Viễn tự đi lấy chăn của mình đặt xuống sàn nhà, cẩn thận trải ngay ngắn rồi nằm luôn xuống. Hắn có lẽ không ngờ rằng sàn nhà lại cứng như vậy, Cận Tư Viễn vừa chạm đất bằng lưng của mình, rồi hắn buột miệng phát ra âm thanh không thoải mái của mình.
"Thiếu gia, có lẽ thiếu gia nên ngủ trên giường đi."
Tiểu Cầm vừa nằm xuống đã nghe thấy tiếng kêu của Cận Tư Viễn thì đột ngột ngồi dậy nói. Cận Tư Viễn vừa kéo chăn đắp vừa nói:
"Bảo ngươi ngủ trên giường thì ngươi cứ ngủ đi, ở đâu ra nhiều chuyện thế chứ?"
Tiểu Cầm còn muốn nói thêm nữa, nhưng Cận Tư Nguyệt đã nắm lấy tay nàng ta và lắc đầu. Đệ đệ từ nhỏ vốn đã cứng đầu, nếu tiểu Cầm cứ tiếp tục tranh cãi với nó, thì chẳng khác nào đêm nay ba người bọn họ có lẽ không cần phải ngủ. Thực ra Cận Tư Viễn đang nằm cũng chưa ngủ, hắn không khỏi nhếch khóe miệng kẽ mỉm cười khi lắng nghe tiếng thở đều đều của tỷ tỷ.
Mặc dù trước đây hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có kết quả như thế này, bây giờ tỷ tỷ cuối cùng cũng có thể sống như người bình thường, hắn không còn gì phải bận tâm nữa. Sáng hôm sau khi Cận Tư Viễn thức dậy, thấy tỷ tỷ và tiểu Cầm vẫn đang ngủ say, thì nhẹ nhàng không gây ra tiếng động nào cả. Tuy nhiên, ngay cả khi hắn nhẹ nhàng như vậy, hai người trên giường đều mở mắt ra.
"Thiếu gia đi đâu sớm vậy?"
Tiểu Cầm vừa hỏi vừa dụi dụi mắt, chắc nàng ta vừa mới thức dậy, nên giọng nói có vẻ còn ngái ngủ. Cận Tư Viễn dừng bước chân ngay lập tức và mỉm cười nhìn hai người trên giường.
"Hai người ngủ một lát đi, ta phải đến y quán làm việc nên dậy sớm."
Từ khi làm việc ở chỗ của Tống Tương, Cận Tư Viễn luôn đúng giờ để tránh người khác nói hắn lợi dụng, cũng không muốn bị nói là người không biết làm việc. Tiểu Cầm gật đầu, rồi lại nằm xuống. Trong rất nhiều năm, nàng ta và Cận Tư Nguyệt đã sống trong một khoảng sân nhỏ độc lập. Họ ăn tuỳ thích và ngủ nghỉ tùy thích. Đương nhiên, họ sẽ không dậy sớm như vậy.
Cận Tư Nguyệt nhìn Cận Tư Viễn đang do dự muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi không nói được gì. Nàng cũng không ngờ rằng chỉ trong vài ngày, đệ đệ của nàng quả thực đã trưởng thành rất nhiều. Rất có thể việc Cận Tư Viễn dời khỏi Đức Nhân đường lại là một lựa chọn tốt nhất.
Khi Cận Tư Viễn bước vào y quán, Chu Tiêu và Tống Tương đã đợi sẵn. Nhìn thấy ánh mắt của hai người như muốn lột sạch đồ trên người hắn xuống thì sắc mặt Cận Tư Viễn có chút mất tự nhiên. Hắn ta hắng giọng hai tiếng, sau đó trở lại bộ dạng kiêu ngạo thường ngày.
"Lần này ta không đến muộn, các ngươi đừng có mà cố trừ tiền công của ta."
Tống Tương chỉ khẽ cười nhẹ, không có nói gì. Cận Tư Viễn bước đến và ngồi xuống bên cạnh Chu Tiêu. Hắn vừa mới buông lỏng người, Chu Tiêu bình tĩnh hỏi:
"Cô nương ngày hôm qua thật sự là tiểu thiếp của ngươi sao?"
Cận Tư Viễn khi nghe thấy lời này thì sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào. Chỉ là tối hôm qua hắn cùng tỷ tỷ tán gẫu, hiện tại hắn vẫn chưa biết lý do vì sao tỷ tỷ làm như vậy. Nên thân phận là tiểu thiếp của hắn, hắn cũng không muốn vạch trần cũng không có nói gì nhiều, cho nên liền gật đầu thay cho câu trả lời.