Mấy người bọn họ đi qua vài căn nhà cuối cùng cũng đến trước cổng nhà Lưu lão dược sư. Bố trí trong khoảng sân nhỏ của căn nhà này rất có dụng ý, nó không giống như những căn nhà khác quanh đây. Chu Tiêu quay đầu nhìn Cận Tư Viễn:
"Tiền công ở Đức Nhân đường của ngươi có vẻ không thấp chút nào."
"Đương nhiên, ai như các ngươi tiền công trả cho ta không bằng tiền tiêu vặt của hạ nhân ở Đức Nhân đường."
Cận Tư Viễn hai tay chống nạnh rồi cong môi vừa nói vừa nhìn sang Chu Tiêu không khác gì nàng dâu nhỏ. Tống Tương nhìn về phía Cận Tư Viễn hừ lạnh một tiếng:
"Nếu không phải ta thu nhận ngươi, thì giờ này không biết ngươi đang làm cái gì nữa?"
Tống Tương nói rất đúng, Cận Tư Viễn phải ngậm miệng lại vì không biết phải nói cái gì. Cận Tư Nguyệt nhìn Cận Tư Viễn và Tống Tương đang cãi nhau, khóe miệng nở một nụ cười nhạt. Con người ta không lựa chọn được xuất thân nhưng lại có thể lựa chọn được có hay không nỗ lực phấn đấu. Mấy người đã đứng ở ngoài cổng một hồi lâu Cận Tư Viễn hắng giọng rồi lên tiếng hỏi:
"Chúng ta cứ đứng ở cửa như thế này cũng không hay, các người xem có nên đi vào trong không?"
Bây giờ là buổi trưa và những người ra ngoài làm việc lần lượt trở về nhà. Nếu họ nhìn thấy một đám người như vậy đang đứng trước mặt của nhà người khác, không họ sẽ nghĩ gì nữa.
"Vậy thì vào trong đi."
Tống Tương nói rất bình tĩnh, giống như đang vào nhà của chính mình. Khi nhóm bước vào phòng khách, thấy đồ đạc trong đó đã được chuyển đi gần hết, nhìn căn phòng vốn đã rộng rãi lúc này lại càng trở lên trống rỗng. Tống Tương cũng không khách sáo, liền tìm một chỗ thuận tiện ngồi xuống.
"Các ngươi thử nói xem tại sao Lưu lão dược sư lại chuyển đi vội vàng như vậy chứ? Có khi nào ông ấy biết sẽ có ngày chúng ta đến tìm gặp ông ấy không?"
Lúc nói chuyện với người tiều phu thì trong đầu Tống Tương đã có câu hỏi này rồi. Theo như những gì Cận Tư Viễn nói trước đây, Lưu lão dược sư đã hành nghề ở Đức Nhân đường cũng nhiều năm, nếu thực sự biết đơn thuốc này có tác dụng phụ thì có lẽ ông ấy đã không cho phép sử dụng nó.
Nhìn căn nhà này thì thấy nhà Lưu lão dược sư căn bản không phải là người thiếu tiền.
Ở thời đại này, người làm nghề y như vậy càng sạch sẽ, tự giác hơn, hắn biết có vấn đề mà vẫn dùng là chuyện không thể. Nghe câu hỏi của Tống Tương, vẻ mặt của Cận Tư Viễn cũng trở nên nghiêm túc, hoàn toàn không còn vẻ trẻ con.
"Nhưng trước ngày hôm qua, chúng ta còn không nghĩ tới việc truy tìm chuyện này."
Tiểu bạch hoa xuất hiện đã gần nửa tháng, trong nửa tháng này, Tống Tương bận một số việc trong y quán, Cận Tư Viễn thì náo loạn việc nhà. Nên hai người bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện phải đi tìm lão dược sư để tìm hiểu.
Loading...
Bây giờ khi nghe Tống Tương hỏi thì trong lòng Cận Tư Viễn cũng hoài nghi. Tại sao ông ấy không rời đi ngay sau nghỉ làm ở Đức Nhân đường mà đợi đến mấy hôm vừa rồi mới chuyển đi. Nhất định trong chuyện này phải có điều khuất tất nào đó. Mấy người bọn họ đang ngồi trong phòng thì đột nhiên có người từ cửa hùng hổ bước vào lớn tiếng chất vấn:
"Các người là ai?"
Nghe được một giọng nói xa lạ vang lên, tất cả mọi người có mặt trong phòng đều sửng sốt. Tống Tương nhanh chóng bình tĩnh lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Ngươi là ai?"
Dưới cái nhìn sắc lạnh của Tống Tương, nam tử trung niên hùng hổ ban nãy cũng phải thu liễm lại, mặc dù vậy nhưng trong lời nói của ông ta vẫn còn có chút khó chịu:
"Căn nhà này là nhà của ta, sao các ngươi lại tự tiện xông vào nhà ta."
Về cuối giọng nói của nam tử trung niên càng ngày càng nhỏ, gần như không nghe được. Nhưng mà Tống Tương lại nghe rõ ràng hắn nói "đây là nhà hắn". Tống Tương lúc này không còn nhìn nam tử trung niên bằng ánh mắt sắc lạnh, khẽ cười nhìn người đàn ông trung niên.
"Nhà này không phải là của Lưu lão đại phu sao, vậy ngươi là?"
Tống Tương đang mất manh mối để tìm Lưu lão dược sư, bây giờ có người tới tìm nàng đương nhiên không thể bỏ qua. Nam trung niên nhìn Tống Tương thấy cũng không phải là nhân vật lợi hại, trong lòng cũng an tâm rất nhiều.
"Căn nhà này không phải là nhà của Lưu lão đại phu, mà là của con trai ông ấy, họ vừa mới bán cho ta hai ngày trước, cho nên bây giờ căn nhà này thuộc về ta."
Nói xong, nam tử trung niên thở dài nói tiếp:
"Ta mới mua chưa có thời gian đi qua xem một chút, ai biết được hôm nay khi vừa đi qua đã nhìn thấy một gian phòng đầy người lạ."
Tống Tương cùng những người khác chưa kịp giải thích, cảm xúc của người đàn ông trung niên đột nhiên trở nên kích động.
"Chẳng lẽ hắn ta đã bán nhà cho cả các ngươi?"
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nam tử trung niên, Cận Tư Viễn cười tủm tỉm:
"Ngươi đừng lo lắng, chúng ta chỉ đến tìm người. Nhà này vẫn của ngươi."
Nghe được lời nói của Cận Tư Viễn, nam tử trung niên thở phào nhẹ nhõm như thể trút được gánh nặng
"Bọn họ đã chuyển đi rất lâu rồi, các ngươi giờ mới đến tìm ở đây nhất định sẽ không tìm được. Nhưng đường đi xa nhìn các ngươi vất vả rồi, cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi."
Nói xong, người đàn ông trung niên đi thẳng vào trong ngồi lên ghế chính, nhìn chằm chằm mấy người trước mặt cười, tỏ rõ uy nghi chủ nhà. Tống Tương sửng sốt một chút, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
"Đại ca, vừa rồi tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Là chúng ta đã đường đột, xin lượng thứ. Nhưng nghe huynh nói rằng huynh đã mua căn nhà này hai ngày trước. Vậy huynh có thể đưa chúng tôi đến gặp Lưu lão đại phu được không?"
Vì giao dịch mua bán xảy ra hai ngày trước, vậy thì có chắc chắn người này phải có liên hệ với Lưu lão dược sư, hoặc ít nhất là người nhà của ông ấy. Nam tử trung niên nhìn Tống Tương từ trên xuống dưới một lượt rồi lắc đầu:
"Trong chuyện này ta không thể có thể giúp ngươi được. Lúc mua nhà ta đã hứa không tiết lộ nên ta không thể bội tín được."
Sau đó, người đàn ông trung niên ngả người ra sau ghế và nhắm mắt.
"Vị huynh đài này, chúng ta thật sự rất vội vàng đi tìm ông ấy, rất mong huynh có thể ra tay giúp đỡ?"
Chu Tiêu đứng sang một bên nghe lời này, vội vàng lên tiếng hỏi. Nam tử trung niên vẫn tỏ vẻ kiên định, quyết không nói lời nào, giống như không có nghe thấy hắn nói. Tống Tương khẽ thở dài, nắm chặt tay, dường như có y định dùng bạo lực nếu hắn không chịu nói. Trước khi nàng ra tay thì Cận Tư Viễn đã hừ lạnh:
"Không phải là ngươi muốn vòi tiền sao ra giá đi."
Cận Tư Viễn từng quản lý dược đường lớn nên không hiếm lạ loại chuyện nay, hắn từng nhìn thấy rất nhiều kẻ bất hảo như thế này thì tự nhiên sex dễ dàng nhìn ra suy nghĩ của người này. Khi nhắc tới tiền, nam tử trung niên đột nhiên mở mắt ra, trên mặt cũng tràn đầy ý cười.
"Đứa nhỏ này rất hiểu quy củ."
Hắn ta vừa cười với Cận Tư Viễn vừa duỗi năm ngón tay ra, không nhanh không chậm nói:
"Năm lượng bạc."
"Sao ngươi không đi cướp luôn đi?"
Cận Tư Viễn nghe vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi.. Nếu là trước đây, năm lượng bạc này đối với hắn có lẽ không phải vấn đề lớn. Nhưng bây giờ thì khác, năm lượng bạc là một tháng tiền công của hắn. Mặc dù khi rời Đức Nhân đường hắn có mang theo ngân lượng nhưng không nhiều, vì lúc hắn bỏ đi khi rất tức giận nên không nghĩ phải mang theo nhiều ngân lượng. Thấy thái độ của Cận Tư Viễn thay đổi, người đàn ông trung niên hừ lạnh:
"Không có tiền? Không có tiền thì không cần phải biết nữa."
Tống Tương vừa nghe vừa tức giận, sau khi đến thế giới này, ngoài cha dượng không biết xấu hổ của nguyên chủ ra thì đây là kẻ thứ hai không biết xấu hổ như vậy:
"Không phải chỉ có năm lượng bạc, vị đại ca này đừng lo lắng, chỉ cần câu trả lời của ngươi có thể giúp được chúng ta thì năm lượng bạc này sẽ không thiếu của anh một phân nào."
Cận Tư Nguyệt đang im lặng đứng một bên đã thấy rõ ràng tình huống này liền lên tiếng nói. Nam tử trung niên lần này không quá phấn khích, nhìn Cận Tư Nguyệt từ trên xuống dưới cười khẩy:
"Cô nương, đừng có lừa ta. Ta không nhìn thấy tiền thì không nói gì hết."
Nhìn trang phục của bọn họ không giống người nghèo, nhưng phản ứng vừa rồi của Cận Tư Viễn khiến hắn ta không dám tin lời nói của cô nương trước mặt. Tống Tương thật sự nổi giận, nàng chờ nam tử trung niên nói xong thì cũng lạnh giọng nghiến răng nói:
"Ngươi đừng có thách thức giới hạn của ta."
Nam tử trung niên khẳng định Tống Tương bọn họ đặc biệt cần câu trả lời của hắn ta nhưng lúc này nàng ta không còn tiếp tục nhượng bộ nữa. Hắn ta ngẩng đầu, sợ hãi nhìn chằm chằm Tống Tương Tư:
"Ngươi có khả năng đánh ta, dù sao ta cũng không nói cho ngươi biết."
Tống Tương bị khiêu khích nắm đấm trong tay nàng không tiếp tục kiên trì nhẫn nhịn được rồi. Ngay khi nàng định ra tay thì Cận Tư Nguyệt bước đến và ôm lấy nàng lắc đầu nói:
"Tống đại phu."
Lần đầu đến thôn này, dù sao cũng không phải là nơi quen thuộc, Tống Tương cũng không muốn gây thêm chuyện. Nhìn thấy Cận Tư Nguyệt như vậy, nàng cũng kìm nén sự tức giận trong lòng xuống. Cận Tư Nguyệt gọi tiểu Cầm, lấy từ trong tay áo tiểu cầm ra một thỏi bạc đưa cho mình, Cận Tư Nguyệt từ xa nhìn nam tử trung niên hỏi:
"Số ngân lượng này đủ chưa?"
Nam tử trung niên ban nãy vẫn còn bộ dáng kiêu ngạo nhưng ngay khi vừa nhìn thấy tiền, hai mắt sáng lên:
"Đủ đủ rồi."
Vừa nói, nam tử trung niên vừa cầm lấy tiền.
"Các ngươi hỏi đi, chỉ cần ta biết, ta sẽ nói hết cho các ngươi biết."
Tống Tương Tư hít sâu cố gắng hết sức trấn tĩnh tâm trạng,
"Làm sao ngươi biết nhi tử của Lưu đại phu?"
Nam tử trung niên lúc này chỉ chú ý đến số ngân lượng trên ngực, khi nghe thấy câu hỏi của Tống Tương, hắn ta chỉ thản nhiên đáp lại.
"Trước đây ta buôn bán cùng hắn sau đó hắn chuyển đi. Nên ta đã mua sân vườn này để khi trở về già sẽ đến đây cùng với gia quyến để an hưởng tuổi già."
Nghe thấy nam tử trung niên bắt đầu liên thiên lơ đễnh, Tống Tương vỗ mạnh lên bàn bên cạnh.
"Nếu ngươi lại nhìn bạc, ta sẽ thu hồi."
Nam tử trung niên bị câu nói đột ngột của Tống Tương làm cho hoảng sợ, hắn rùng mình một cái, đem bạc đặt ở trên ngực, cảnh giác nhìn chằm chằm Tống Tương:
"Số bạc này các ngươi đã cho ta thì là của ta."
Nhìn thấy nam tử trung niên bảo vệ tiền như thế này, Tống Tương sốt ruột trợn mắt lên, nam tử này đúng là đồ lưu manh. Tống Tương vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mặt:
"Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có biết gia đình họ bây giờ sống ở đâu không?"
Thấy Tống Tương nóng nảy, nam tử trung niên kia cũng không dám loanh quanh nữa. Hắn vô thức lùi lại phía sau, không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Tương.
"Hiện tại bọn họ đang ở thị trấn Kỳ Sơn kế bên."
"Vậy ngươi mau đưa chúng ta đi."
Tống Tương vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt như dao cùng với giọng nói sắc lạnh. Cả người hắn ta lúc này run lên bần bật, hơn nữa cả người cũng co quắp lại, tựa hồ như trốn tránh cái gì đó.
"Anh không muốn bạc nữa?"
Tống Tương nhìn hắn ta cư sử như vậy, hiển nhiên có chút không vui. Nam tử này vội vàng ngẩng đầu giải thích.
"Cô nương, không phải là ta không đưa cô đến đó. Ta thực sự không biết bọn họ sống ở đâu."