Khi nghe những gì Cận Tư Nguyệt nói xong, tên thủ lĩnh của toán cướp bắt đầu dao động. Một tên huynh đệ của hắn lại cho rằng đây là Cận Tư Nguyệt đang tìm cách giở thủ đoạn nên mở miệng khuyên nhủ:
"Đai ca, nữ nhân này có khi nào muốn giở trò gì không? Chúng ta không thể để nàng ta lừa gạt được."
Tên thủ lĩnh trợn mắt nhìn kẻ vừa nói chuyện
"Vậy ngươi mau đến đây thay ta quyết định luôn đi."
Đôi mắt của tên cầm đầu trở lên hung tợn nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ vừa lên tiếng khuyên can, tự nhiên tên huynh đệ này không dám mở miệng nói thêm lời nào nữa.
"Mọi việc nghe theo sự sắp xếp của đại ca!"
Cận Tư Nguyệt nghe được cuộc đối thoại này, nàng ta biết rằng mình vẫn còn cơ hội, sau đó tiếp tục nói thêm:
"Các ngươi cũng tìm thấy nhiều thứ trên người chúng ta có giá trị. Chỉ cần các ngươi biết tận dụng cơ hội thì còn nhận được nhiều lợi ích hơn bây giờ."
Tên thủ lĩnh nhớ đến số ngân lượng trong hành lý của hai người Cận Tư Nguyệt mà trong lòng bắt đầu dao động mạnh. Đương nhiên tên cầm đầu này cũng không phải là kẻ ngu ngốc, thoáng dao động qua đi sắc mặt hắn lại trở lên nghiêm túc chất vấn:
"Ngươi tại sao lại phải giúp chúng ta?"
Cận Tư Nguyệt thường không có việc gì làm mà đọc tiểu thuyết, lúc này nàng mới thấy nó thật sự có ích. Khi nghe tên thủ lĩnh hỏi xong quầng mắt của nàng lập tức đỏ lên.
"Đại ca, như ngươi thấy đấy, khuôn mặt của ta.."
Nói đến cảm xúc, Cận Tư Nguyệt lúc này thậm chí còn khóc thương tâm hơn:
"Mẫu thân của ta đã mất lâu rồi. Phụ thân ta liền cưới kế mẫu đi, bọn họ đương nhiên không muốn phải gặp ta thậm chí còn vì tiền đã bán ta cho một kẻ bị bệnh điên, ta không chịu nổi nên đã bỏ trốn khỏi nhà.
Nhìn thấy đôi mắt Cận Tư Nguyệt ngấn lệ, tên thủ lĩnh không khỏi cảm khái trong lòng:
" Không ngờ phụ thân ngươi lại là một tên cặn bã như vậy lại muốn bán nữ nhi mình. "
Loading...
Có lẽ tên thủ lĩnh này lương tâm còn sót lại một mẩu, Cận Tư Nguyệt đã chắc chắn nhất định mình sẽ có cơ hội chạy trốn nên gia sức đánh vào chút lương tâm cuối cùng này của tên thủ lĩnh chờ tìm thời cơ thích hợp bỏ trốn.
" Đại ca, chỉ cần ngươi không tổn thương đến chủ tớ chúng ta, nhất định ta sẽ giúp các ngươi lấy được tiền chuộc. "
" Phụ thân của ngươi còn vì tiền muốn bán ngươi thì sao có thể dùng tiền chuộc ngươi được? "
Tên thủ lĩnh chưa kịp nói gì thì tên huynh đệ lúc trước khuyên can thủ lĩnh không nghe lọt tai câu chuyện mà Cận Tư Nguyệt bịa, liền lên chất vấn nàng. Lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người Cận Tư Nguyệt khiến nàng vốn đã sợ hãi lại càng thêm sợ hãi.
May mắn thay, Tiểu Cầm ở một bên vừa nghe xong câu chuyện của Cận Tư Nguyệt liền nhìn Cận Tư Nguyệt không biết phải trả lời như thế nào thì nàng nhanh nhẹn đáp lại để chuyển hướng sự chú ý của toán cướp:
" Các vị đại ca, tiểu thư nhà chúng ta bị lão gia bán đi may mắn trốn thoát được ra ngoài. Chắc chắn vì lợi ích không thể dễ dàng buông ta cho tiểu thư của ta nên nhất định bằng mọi cách sẽ đưa tiểu thư về. "
" Những gì ngươi nói không phải không có lý nhưng tại sao ta phải tin lời hai người các ngươi chứ? "
Vừa rồi được huynh đệ của hắn nhắc nhở tên thủ lĩnh cũng ngờ vực trong lòng nên lúc này đương nhiên sẽ không dễ dàng tin lời của Tiểu Cầm nói. Lúc này trong mắt Cận Tư Nguyệt liền loé sáng, liếc sang một bên tìm hành lý rồi lên tiếng nói:
" Đại ca, nếu các ngươi không tin thì ở đây ta có một chiếc trâm cài bằng vàng của họ tặng, ta sợ ra ngoài rồi cuộc sống sẽ khó khăn nên đã mang theo hết đồ có giá trị để phòng thân. "
Nghe Cận Tư Nguyệt nói xong, một tên tiểu đệ đứng ra đỡ chiếc trâm cài tóc bằng vàng rồi đem đặt chiếc trâm cài tóc bằng vàng trước mặt tên thủ linh rồi trầm mặc không nói câu nào. Tên thủ lĩnh nhìn chiếc trâm cài tóc bằng vàng, rồi nhìn Cận Tư Nguyệt, rồi vẫy tay ra hiệu cho tên tiểu đệ:
" Thôi được rồi, để nàng ta ra ngoài cho tiện. "
Cận Tư Nguyệt trong lòng vui mừng khôn xiết và muốn rời đi cùng Tiểu Cầm, nhưng Tiểu Cầm đã bị chặn lại ngay khi vừa đứng dậy.
" Vị đại ca này đây là làm sao vậy? "
" Một mình ngươi đi, nàng ta ở lại. "
Tên thủ lĩnh trợn mắt nhìn thẳng vào Tiểu Cầm, lạnh lùng nói. Bàn tay của Cận Tư Nguyệt nắm tay tiểu Cầm trở nên cứng ngắc hơn, bề ngoài cô vẫn giả vờ thoải mái.
" Đại ca, lát nữa đợi nàng ta lại xuống xe đi. Thật là lãng phí thời gian, cùng nhau đến đó thì tốt hơn. "
Giọng Tiểu Cầm lúc này cũng vang lên phụ họa theo:
" Phải đấy vị đại ca này, chúng ta thân là nữ tử yếu ớt, còn có thể chạy qua được không? "
" Không được, ngươi hoặc là không đi, hoặc là đi một mình. "
Quay đầu lại và đôi mắt lạnh lùng rơi xuống cơ thể Cận Tư Nguyệt. Cận Tư Nguyệt muốn chiến đấu vì lý do, nhưng Tiểu Cầm đã cố thể hiện một khuôn mặt tươi cười.
" Vị đại ca đã nói rồi, tiểu thư cứ đi đi, em không đi, người cứ mặc kệ em. "
Cận Tư Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng Tiểu Cầm đã ngồi trở lại chỗ ngồi ban nãy và mỉm cười trấn an Cận Tư Nguyệt như muốn nhắc nhở nàng quay về Đức Nhân đường, còn mặc kệ nàng ta.
Trong tình cảnh như bây giờ, Cận Tư Nguyệt không còn cách nào khác là phải xuống xe một mình. Cận Tư Nguyệt bước ra khỏi xe ngựa khi nhìn vào khung cảnh nơi hoang dã mà không khỏi cảm thán. Trong hoàn cảnh xa lạ này nàng sao có thể tìm được đường về, dù có chạy được thì nàng cũng biết đi đâu?
" Ngươi còn trần trừ cái gì nữa? Mọi người còn đang đợi một mình ngươi đấy. "
Ngay khi Cận Tư Nguyệt không biết phải làm gì, tên cướp phía sau đột nhiên lên tiếng. Cận Tư Nguyệt run lên vì sợ hãi, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
" Vị đại ca này cứ đứng ở đây khiến ta xấu hổ không đi được. "
Tên cướp khịt mũi lạnh lùng khi nghe những lời của Cận Tư Nguyệt.
" Ngươi nghĩ ta muốn nhìn ngươi chắc. "
Đôi mắt của Cận Tư Nguyệt đỏ ngầu lên vì tức giận rồi thút thít khóc khi nghe xong tên cướp nói. Bao nhiêu năm qua ngoài mặt nàng luôn nói không quan tâm đến gương mặt này là nói dối. Bây giờ những vết bớt này trần trụi lộ diện ra bên ngoài, tự nhiên trong lòng nàng thấy buồn vô hạn.
" Sao ngươi lại phiền phức như vậy chứ? "
Tên cướp lúc này không còn cảm thấy khó chịu và cáu kỉnh khi thấy Cận Tư Nguyệt khóc, hắn chỉ thản nhiên phàn nàn rồi quay lại chỗ xe ngựa:
" Ngươi mau chóng giải quyết cho tốt, nếu không đừng trách ta không khách khí. "
Nhìn bóng lưng của hắn vừa rời khỏi, Cận Tư Nguyệt khẽ thở dài rồi quay người lại đi đến bụi cây cạnh đó ngồi xuống. Lần này hai người họ được coi là may mắn, tuy gặp cướp nhưng dù sao bọn chúng cũng không quá độc ác. Cận Tư Nguyệt một bên ngồi xổm ở trong bụi cây, đại não quay nhanh bắt đầu suy nghĩ những việc cần phải làm lúc này.
Nếu nàng chạy trốn vào lúc này không chắc đã trốn thoát, nếu như may mắn có thể chạy trốn, Tiểu Cầm còn ở trong tay bọn họ. Nàng làm sao có thể bỏ mặc Tiểu Cầm mà chạy một mình? Nếu ông trời có mắt, nàng và Tiểu Cầm đều may mắn trốn thoát, nhưng lại không có ngân lượng, lại cũng không biết đường đi, chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra nàng không dám nghĩ đến nữa? Cận Tư Nguyệt càng nghĩ về điều đó, nàng càng lo lắng, chưa kịp nghĩ ra cách nào tốt thì trên trán đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
" Ngươi không sao chứ? "
Tên cướp đi theo nàng ban nãy đứng chờ đằng xa một hồi lâu liền cáu kỉnh, sốt ruột hỏi Cận Tư Nguyệt. Tiểu Cầm ngồi trong xe, chú ý theo dõi động tĩnh bên ngoài. Nghe tên cướp phàn nàn như vậy, Tiểu Cầm trong lòng mừng thầm nghĩ rằng tiểu thư đang tìm cách bỏ trốn nên nàng bèn tìm cách kéo chân bọn họ lại, nàng mỉm cười khẽ nói:
" Nữ hài tử thường khó tránh khỏi chậm chạp, các người không phải giục đâu. "
" Tốt hơn hết là các ngươi đừng giở trò. "
Tên cầm đầu nghe những lời của Tiểu Cầm liền nghiến răng cảnh cáo. Nụ cười trên mặt tiểu Cầm liền dập tắt, nàng cúi đầu lí nhí nói:
" Chúng ta bây giờ đều ở trong tay của các ngươi, đương nhiên không dám. "
Nói xong, Tiểu Cầm im bặt không nói thêm gì nữa, nàng mong rằng một mình tiểu thư trốn thoát còn hơn cả hai đều phải bỏ mình trong tay của những tên cướp đường này. Thời gian trôi qua, tên cầm đầu tức tối bước ra khỏi xe ngựa không kiên nhẫn nói:
" Nếu như không trở lại nữa, đừng trách chúng ta đi qua. "
Cận Tư Nguyệt vừa nghe lời này thấy khiếp sợ, nhanh chóng đáp lời:
" Đại ca, ta ngồi lâu quá, giờ đứng không nổi. "
" Ta không cần biết, nếu ta đếm đến ba, nếu ngươi vẫn không ra đây thì đừng trách chúng ta không khách sáo. "
Nói xong tên cầm đầu quay người bước lên xe ngựa và kéo Tiểu Cầm đi theo.
" Khuôn mặt nha hoàn này của ngươi rát khả ái, nếu ngươi còn không quay lại thì đừng trách chúng ta vẽ lên vài đường. "
Vừa nói, tên cầm đầu vừa lấy ra một con dao găm từ thắt lưng của mình, đặt lên mặt Tiểu Cầm. Cận Tư Nguyệt mặt tái mét khi nghe thấy điều này, nàng vội vàng đứng dậy và tập tễnh về hướng xe ngựa. Cách đó không xa, có tiếng cãi vã và tiếng vó ngựa đang vọng lại.
" Nếu ta mà biết ngươi không biết đường thì lẽ ra không nên nghe ngươi chỉ đường. "
Cận Tư Viễn ngồi trong xe phập phồng tức giận, lúc này hai tay bắt chéo trước ngực. Tống Tương hung hăng trừng mắt nhìn tiểu tử này:
" Ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói, dù sao ngươi cũng sống ở đây hơn mười năm, sao lại không biết đường? "
" Cũng mười năm nay ta chưa từng vẫn đến những nơi hẻo lánh như thế này bao giờ. "
Cận Tư Viễn vẻ mặt đầy bực bội, cuối cùng chỉ nhắm mắt dựa vào xe ngựa, giả vờ như đang ngủ. Khi nhóm người Tống Tương ra khỏi thành, mọi việc đều tốt đẹp, ai biết bọn họ vừa đi qua ngã ba đường, liền lạc đường. Cuối cùng, sau vài lần hỏi thăm, họ biết được rằng mình đã đi sai hướng. Bọn họ nhanh chóng quay đầu lại, tuy rằng bây giờ đã gần trưa, nhưng bọn họ vẫn đang trên đường đi. Cận Tư Viễn ngồi đó một lúc, sau đó đột nhiên mở mắt ra:
" Các ngươi có gì ăn không, ta đói rồi. "
Cận Tư Viễn thấy đói, bụng kêu òng ọc. Chu Tiêu đang đánh xe, nghe Cận Tư Viễn hỏi thì chậm rãi trả lời:
" Có một cái túi bên cạnh chỗ ngồi của ngươi, có một ít lương khô trong đó. "
Cận Tư Viễn không phải người kén đồ ăn, hào hứng thò tay vào túi, lấy lương khô ra và ngấu nghiến ăn. Có vẻ như Cận Tư Viễn quên hỏi nước và Chu Tiêu đã nhắc nhở hắn trước khi hắn lên tiếng hỏi.
" Trong xe ngựa ngựa cũng có, nếu khát có thể uống một chút. "
Hắn không ngờ Chu Tiêu lại biết quan tâm đến người khác như vậy, lúc này Cận Tư Viễn cảm thấy sảng khoái rất nhiều. Hắn lấy túi nước theo lời của Chu Tiêu. Khi vừa mở túi nước ra thì Chu Tiêu đã phanh gấp, nước từ trong túi đổ ra làm ướt một mảng lớn trên ngực Cận Tư Viễn.
" Ngươi cố ý? "
Chu Tiêu không phải người như vậy, Tống Tương đã sớm nhận ra có gì đó không ổn.
" Chu Tiếu, chuyện gì xảy ra? "
Chu Tiếu nhìn thẳng về phía trước, hơi nhíu mày:
" Có người chặn đường, e rằng sẽ không dễ dàng. "
" Cứu tôi với."
Chu Tiếu còn chưa nói hết lời, Tống Tương đã nghe thấy tiếng nói bên ngoài. Thính giác của Cận Tư Nguyệt nhạy hơn người thường, khi đang đi về hướng của tên cướp, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vọng lại. Biết rằng thời cơ của mình đã đến, nàng tranh thủ toán cướp tới chạy theo hướng của nhóm Tống Tương.