Thời gian dần trôi qua, trên đường phố dần dần đông đúc người qua lại hơn. Khi đang tận hưởng niềm vui vừa có được sự tự do thì hai người bọn họ chợt nhớ ra mục đích chính của mình. Cận Tư Nguyệt nghiêm túc nhìn Tiểu Cầm không rời mắt và lên tiếng hỏi:
"Tiểu Cầm, em có biết phải đi đâu tìm người không?"
Đối với hai tiểu cô nương chưa từng ra ngoài bao giờ, nếu muốn tìm người trên phố lớn, chắc chắn không phải là chuyện đơn giản. Tiểu Cầm vẫn đang mỉm cười vui vẻ nghe Cận Tư Nguyệt hỏi xong thì nụ cười trên khuôn mặt của nàng ta liền tắt ngấm, nàng ta liền sửng sốt nói:
"Tiểu thư, em cũng không biết nữa."
Hai người im lặng một lúc, Tiểu Cầm đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
"Tiểu thư, chúng ta có thể tìm người để hỏi chuyện. Dù sao thì thiếu gia cũng được coi là người có tiếng tăm trong tiểu trấn này, rất có thể sẽ có người biết cậu ấy đang ở đâu."
Cận Tư Nguyệt nghe xong tinh thần cũng phấn trấn hẳn lên, nhẹ nhàng xoa vào đầu Tiểu Cầm khen ngợi:
"Nha đầu nhà ngươi kể ra cũng thật thông minh."
Hai người trước tiên bước đến trước cửa tiệm mì sợi, Cận Tư Nguyệt thấy bên trong có rất nhiều người. Nàng tin rằng đông người như vậy thì nhất định sẽ có người biết đệ đệ nàng đang ở đâu, nghĩ vậy nàng liền thận trọng bước vào mở miệng hỏi thăm:
"Xin hỏi, ngài có biết Cận Tư Viễn đã đi đâu rồi không?"
Khi nghe thấy cái tên Cận Tư Viễn, lão bản nhìn Cận Tư Nguyệt từ trên xuống dưới. Nhìn thấy nàng ta dùng khăn che mặt và y phục nàng ta mặc cũng có giá trị không hề nhỏ, ánh mắt của lão bản hiện lên đầy nghi hoặc hỏi:
"Ngươi không phải người trấn này, ta chưa từng thấy qua."
Cận Tư Nguyệt bị lão bản nhìn chằm chằm một cách soi mói thì thấy rất khó chịu, nhưng bây giờ cũng không thể quay đầu rời đi, đành phải cắn răng trả lời câu hỏi của ông ta:
"Chúng ta thực sự không phải là người trong trấn."
Khi ông chủ nghe thấy điều này, ông ta giả bộ có vẻ mặt bí ẩn
"Tôi nói vị cô nương này, vậy chắc cô nương không biết rồi, Cận Tư Viễn đã bị Đức Nhân đường trục xuất ra khỏi Cận gia rồi. Nếu muốn đến tìm người trị bệnh thì nên đổi người khác đi thôi."
Cận Tư Nguyệt không khỏi xót xa khi nghe xong chủ tiệm mì nói câu chuyện này. Nàng không ngờ đệ đệ bị người trong trấn nói thành ra như vậy? Tiểu Cầm dường như nhìn thấy nỗi buồn trong lòng Cận Tư Nguyệt và vội vàng tiến lên một bước hỏi:
Loading...
"Lão bản, chúng tôi tìm cậu ta vì chuyện khác, ngài có biết hiện tại cậu ta sống ở đâu không?"
Ông chủ không có gì phải giấu giếm chỉ khẽ thở dài trả lời:
"Tôi nghe mọi người nói rằng hôm qua tiểu tử đó đã đến phòng thuốc của Tống đại phu, cô nương có thể đi đến đó thử hỏi xem sao?"
Khi Cận Tư Nguyệt rời đi, ông chủ không quên nói thêm một câu:
"Tốt hơn hết là bạn không nên đến quá gần tiểu tử đó, kẻo lại rước vạ vào thân."
Cận Tư Nguyệt phớt lờ lời nói của ông chủ tiệm mì. Đệ đệ của nàng là một nhân tài hiếm có, vậy mà tại sao bây giờ đệ ấy trong miệng mọi người không khác gì bệnh dịch ai cũng muốn tránh xa? Xong điều đó không đáng nghi ngại bằng vị Tống đại phu kia.
Nàng đã từng gặp Tống Tương khi nàng lẻn ra ngoài lúc trước, và có lẽ lúc đó đến giờ nàng vẫn không thể giải thích được sự khó hiểu của vị Tống đại phu nay. Nhưng hôm nay, Cận Tư Nguyệt không thể lo việc khác được nữa, tìm đệ đệ mình trước mới là quan trọng trọng.
Tống Tương là người có y thuật cao minh, vì vậy Cận Tư Nguyệt đã tìm ra vị trí y quán của nàng ta mà không gặp bất kì khó khăn nào. Nhìn y quán nhỏ này trước mắt này một hồi lâu, Cận Tư Nguyệt cũng không dám bước vào. Y quán nhỏ này hôm nay chỉ mở có một cánh cửa khiến Cận Tư Nguyệt do dự chưa bước vào:
"Tiểu thư, chúng ta không vào sao?"
Tiểu Cầm không khỏi có chút khó hiểu khi nhìn vẻ mặt sợ hãi của Cận Tư Nguyệt. Cận Tư Nguyệt quay đầu lại và nhìn Tiểu Cầm với vẻ mặt lo lắng hỏi lại:
"Đột nhiên chúng ta đến đây, liệu có gây rắc rối gì cho Viễn nhi không?"
Dù sao thì, đệ đệ của nàng một mình lăn lộn bên ngoài đã rất khó khăn rồi. Bây giờ lại thêm hai người các nàng nữa thì những ngày sau này lại càng khó khăn hơn, Tiểu Cầm khẽ thở dài:
"Tiểu thư, người đang lo sợ cái gì vậy? Lúc chúng ta trốn ra ngoài cũng đã xác định dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng phải sống cùng với tiểu thiếu gia."
Vừa nói chuyện Tiểu Cầm vừa ôn lấy hành lý trong tay tự hào nói với Cận Tư Nguyệt.
"Hai người các ngươi có việc gì sao?"
Lý thị đi ra ngoài té nước, nhìn thấy hai tiểu cô nương đứng trước cửa nhà y quán lưỡng lự chưa bước vào, bà không khỏi thắc mắc. Cận Tư Nguyệt vội vàng quay lại và chào Lý thị:
"Phu nhân, chúng ta muốn hỏi xem Cận Tư Viễn có ở đây không?"
Nói đến Cận Tư Viễn, Lý thị trở nên cảnh giác:
"Các ngươi đến tìm cậu ta có việc gì?"
Cận Tư Viễn bị Đức Nhân đường trục xuất, trước đây tên tiểu tử này đã từng đắc tội với rất nhiều người. Nên giờ đây khi có người đến cửa tìm tiểu tử này không phải sẽ rất nguy hiểm sao?
Mặc dù trước đây Ly thị có ấn tượng không tốt về Cận Tư Viễn, nhưng hiện tại anh ta đang làm việc trong y quán của nhà mình đương nhiên bà muốn bảo vệ tiểu tử này. Cận Tư Nguyệt nhìn vẻ mặt lo lắng của Lý thị mà không biết tiếp theo phải làm gì. Sau khi im lặng một lúc, Cận Tư Nguyệt chậm rãi nói:
"Phu nhân đừng lo lắng, chúng ta là bạn cũ của Cận Tư Viễn, nghe tin cậu ta gặp chuyện nên chúng ta đến đây tìm cậu ấy."
Lý thị nhìn hai người trong trước mặt đang ôm hành lý, bề ngoài không giống người xấu, sắc mặt của bà lúc này hòa hoãn trở lại:
"Thì ra là bằng hữu vậy hai người mau vào đi."
Cận Tư Nguyệt đi theo Lý thị vào trong, nhìn môi trường xa lạ này, cô cảm thấy hơi bối rối.
"Cô nương, mời uống trà."
Lý thị rót hai chén trà đặt lên bàn, ân cần nhìn hai vị tiểu cô nương trước mặt. Trong nhiều năm như vậy, cả Cận Tư Nguyệt và Tiểu Cầm đều không có bất kỳ liên hệ nào với người ngoài, nên bây giờ họ liền có cảm giác thấp thỏm sợ hãi. Nhìn thấy bộ dạng của Cận Tư Nguyệt và Tiểu Cầm, Lý thị mỉm cười và ngồi sang một bên trấn an:
"Nhị vị cô nương không cần phải quá lo lắng. Cận công tử và Tương nhi hôm nay đã ra ngoài cùng nhau. Ta sợ rằng họ sẽ không thể trở lại ngay được, chác phải đến ngày mai có lẽ người nên ở lại đây nghỉ ngơi trước đã."
Khi nghe điều này, Cận Tư Nguyệt không thể thậm chí còn không ngồi yên nữa:
"Phu nhân không biết Tống đại phu và Viễn nhi đã đi đâu?"
"Ta cũng không rõ lắm về việc này. Có vẻ như tôi đã đi tìm ai đó trong một ngôi làng ngoài trấn."
Lông mày của Lý thị khẽ cau lại, như thể anh ta đang suy nghĩ về điều gì đó. Tiểu Cầm kéo váy Cận Tư Nguyệt và nhỏ giọng hỏi:
"Tiểu thư, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Cận Tư Nguyệt lúc này cũng đang hoảng sợ, nếu đợi ở đây, với nhiều người lạ như vậy, nàng chắc chắn sẽ không thoải mái lắm, nhưng nếu nàng đi ra ngoài để tìm, nàng có thể đi đâu để tìm đây? Loay hoay một hồi, Cận Tư Nguyệt vẫn quyết định không ở lại đây. Rốt cuộc là tại nàng ta không quen ở cùng người khác, nếu miễn cưỡng ở lại đây nhất định sẽ làm cho bọn họ khó chịu. Cận Tư Nguyệt nhìn Lý thị vui vẻ đáp:
"Phu nhân, vì đêm nay họ không về được nên chúng ta không ở lại làm phiền nữa, ngày mai chúng ta sẽ quay lại."
Nói xong Cận Tư Nguyệt và tiểu Cầm và bước ra khỏi cửa. Cận Tư Nguyệt lần đầu tiên ra ngoài cộng với việc Lý thị không biết lai lịch của nàng ta vì vậy khi hai người bọn họ quyết định rời đi bà cũng không có ngăn cản nàng ta. Bước ra khỏi cửa y quán Cận Tư Nguyệt bất lực thở dài:
"Tiểu Cầm, trước tiên tìm một chỗ ở đi."
Hai tiểu cô nương lần đầu ra ngoài bươn trải làm sao ngoài đời hung hiểm biết bao, hai người bọn họ không ngờ được mình đã bị theo dõi từ lâu. Khi họ vừa đi đến ngõ hẻm thì bị ai đó bịt mũi đánh ngất xỉu. Mở hành lý của Cận Tư Nguyệt, nhóm cướp đột nhiên tròn mắt ngạc nhiên:
"Ta không ngờ hai tiểu cô nương này trên người lại có nhiều ngân lượng như vậy, hôm nay chúng ta không cần phải làm việc nữa, mau trở về thôi."
Sau khi lấy tiền bên trong hành lý xong tên cầm đầu nhóm cướp đã sẵn sàng quay trở lại. Hắn ta chưa đi được quá hai bước, thì đám huynh đệ của hắn ta đã ngăn lại:
"Đại ca, hai tiểu cô nương này da thịt nõn nà chúng ta có nên đem bọn họ về để cho các huynh đệ.."
Chưa kịp nói xong, trên mặt tên cướp đã lộ ra một nụ cười dâm đãng.
Vốn dĩ tên cầm đầu không nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi được nhắc nhở, khóe miệng không khỏi hơi hơi giương lên. Hắt ta quay lại, đi đến bên Cận Tư Nguyệt và Tiểu Cầm rồi ngồi xổm xuống:
"Tại sao người phụ nữ này lại đeo mạng che mặt hoài vậy."
Vừa nói hắn vừa giơ tay lên kéo mạng che mặt của Cận Tư Nguyệt xuống. Khoảnh khắc tấm màn che rơi xuống trong tiềm thức tên này không khỏi khiếp sợ mà lùi lại hai bước. Hắn ta cảm thấy mất mặt trước đám huynh đệ vì sự thất thố của mình, nên hắn sẽ không tránh khỏi có chút tức giận:
"Bộ dạng thế này giữ lại có ích lợi gì chứ?"
Nói đoạn hắn ta ném khăn che mặt lên mặt Cận Tư Nguyệt. Những tên còn lại lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Cận Tư Nguyệt cũng hít thở không thông. Nhưng ngay sau đó đã có người bước tới trước mặt tên cầm đầu, trầm giọng cười nói:
"Đại ca, dù sao đèn tắt cũng không nhìn thấy gì, chúng ta mang về cho đám huynh đệ chơi đùa đi."
"Vậy các ngươi nhanh tay làm đi."
Tên cầm đầu không kiên nhẫn thản nhiên nói, rồi vội vàng bước về phía xe ngựa của bọn họ. Lão đại đã lên tiếng đồng ý, những người khác cũng không khách sáo, họ mang cả Cận Tư Nguyệt và Tiểu Cầm trên lưng đến xe ngựa.
Cỗ xe của họ chạy nhanh, lắc lư suốt quãng đường gập ghềnh không lâu sau Cận Tư Nguyệt tỉnh lại khi nàng ta mở mắt ra không khỏi sững sờ. Khi nàng mở mắt nhìn thấy một đám đai nam nhân to đang ngồi xung quanh thì không khỏi đột hoảng sợ.
"Các ngươi là ai?"
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng ngọt dịu của Cận Tư Nguyệt, tên cướp ngồi bên cạnh nở một nụ cười xấu xa:
"Ngươi nói sao?"
Vừa nói, người đàn ông vừa đưa tay ra muốn chạm vào người Cận Tư Nguyệt. Tiểu Cầm vừa hay mở mắt ra thì nhìn thấy cảnh này nàng ta ta lập tức tỉnh táo dùng hết sức lực nện vào người kia, không cho người kia đụng chạm đến tiểu thư thành công. Bàn tay bất lực của người đó tự nhiên cảm thấy trong lòng không vui, anh ta quay đầu chuyển sự chú ý vào cơ thể của Tiểu Cầm.
"Tiểu cô nương rất có khí chất, ông đây thích."
"Cứu tôi với!"
Trước khi tay của người đó chạm vào Tiểu Cầm, Tiểu Cầm đã bắt đầu kêu cứu. Lời kêu gọi của Tiểu Cầm đã thu hút sự chú ý của những người khác. Những tên cướp vẫn đang nhắm mắt phục hồi tinh thần giờ đã sảng khoái, họ nhìn Cận Tư Nguyệt và Tiểu Cầm như hổ đói.
Đương nhiên, Cận Tư Nguyệt và Tiểu Cầm sẽ không chịu thua, họ cố gắng hết sức để hét lên, tuy không có tác dụng nhiều nhưng nó cũng có tác dụng răn đe nhất định. Cuối cùng, thủ lĩnh có chút nóng nảy, liền dùng sức quăng tên đàn em kia xuống đất, xe ngựa yên tĩnh trở lại.
"Tốt hơn hết các ngươi đừng ồn ào nữa."
Thời gian trôi qua, trong lòng Cận Tư Nguyệt càng ngày càng nôn nóng, ở đây kêu nhất định không phải là cách tốt, cô nhất định phải tìm cách trốn thoát.
"Ta muốn đi mao phòng."
Nghe được lời của Cận Tư Nguyệt, những người đó đều bật cười.
"Giải quyết ngay tại chỗ."
Cận Tư Nguyệt hơi đỏ mặt sau khi nghe điều này, nhưng cô ấy đã sớm bình tĩnh lại.
"Ngươi tốt nhất phục vụ ta cho tốt, để ta giúp ngươi xin thêm tiền của gia gia."