Vừa về đến nhà Tống Tương lại tiếp tục nghiên cứu tiểu bạch hoa, Chu Tiêu thấy nàng vậy không khỏi đau lòng:
"Hôm nay nàng đã lăn lộn ở ngoài cả ngày rồi mau nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai mới có sức để làm việc."
Tống Tương ngừng công việc trong tay đang làm quay sang nhìn Chu Tiêu bằng ánh mắt kiên định:
"Ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, mấy hôm nay ta đều không có làm tốt những cái này, đặc biệt hôm nay nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của đường chủ Đức Nhân đường thì ta mới thấy mình cần phải cố gắng nhiều hơn nữa."
"Dù gấp gáp đến đâu thì cũng phải có thời gian nghỉ ngơi, nếu nàng tự không định tự lên giường thì ta sẽ làm thay nàng."
Chu Tiêu vừa nói vừa kéo Tống Tương đến bên giường. Tống Tương nghe xong những lời của Chu Tiêu bèn nói:
"Ngươi đừng lại đây, ta tự làm được."
Có lẽ là do ban ngày đi dạo một vòng lớn, khi đêm xuống Tống Tương ngủ rất ngon ngay cả nằm mơ cũng không có. Sáng sớm hôm sau khi trời chưa sáng ngoài cửa y quán đã bị người bệnh gọi dồn dập. Mặc dù sinh ý của y quán vẫn tốt nhưng thực tình dân chúng trong trấn vẫn tin tưởng những dược đường lâu đời hơn. Cho nên kiểu gõ cửa lúc nửa đêm rạng sáng như thế này Tống Tương chưa từng nghĩ tới.
Tống Tương vội vàng mặc quần áo vào rồi ra mở cửa, nhìn cảnh tượng lúc này Tống Tương không thể tin nổi vào mắt mình. Bên ngoài cửa y quán của nàng đã có rất nhiều người bệnh tập trung. Hầu hết những người bệnh này đều đến từ các gia đình xung quanh đây. Những người già yếu đang phải hỗ trợ chăm sóc những người bệnh nặng hơn, nhìn tinh thần bọn họ không tốt chút nào cả:
Loading...
"Mọi người đây là bị làm sao vậy?"
Tống Tương bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt, không hiểu sao những người này lại đột nhiên tập trung một đám trước cửa nhà nàng. Có một thanh niên thân hình khỏe mạnh bước ra khỏi đám đông đi đến trước mặt Tống Tương thở dài nói:
"Tống đại phu chúng tôi cũng không biết có chuyện gì? Đêm qua chúng tôi đều bị đau bụng."
Nghe Thanh niên này nói xong, Tống Tương lập tức hỏi tiếp:
"Vậy hôm qua các ngươi đã đi những đâu, gặp những ai và ăn uống những gì?"
Vì triệu chứng là giống nhau nên rất có thể là họ cùng nhiễm một nguồn bệnh. Mọi người lời ra tiếng vào, ngươi một câu ta một câu bỗng chốc y quán của nàng trở thành cái chợ vỡ:
"Tống đại phu đừng ở đây hỏi đông hỏi tây nữa mau đến xem xem đầu của ta đi nó đang đau như búa bổ đây này."
Ngay giữa lúc Tống Tương chưa biết phải giải quyết như thế nào thì có một ông cụ rên rỉ nói. Ở trong phòng nghe thấy bên ngoài đang hỗn loạn, Lý thị và Tống Hoa cũng không tiếp tục ngủ được nữa, sau khi chỉnh sửa lại quần áo liền đi đến chỗ Tống Tương. Khoé mắt Lý thị rơm rớm ướt khi nhìn thấy những người bệnh đang rên rỉ trước mắt:
"Tương Nhi, con phải tìm cách cứu bọn họ."
Tống Tương gật đầu, ho nhẹ hai tiếng rồi thập phần tự tin nói:
"Bây giờ ta bắt đầu, mọi người mau xếp hàng từng người từng người một tiến đến để ta bắt mạch."
Chu Tiêu ở cạnh bên trấn an:
"Mọi người không cần tranh giành, không cần chen lấn, rất nhanh thôi sẽ đến lượt."
Sau khi trấn an xong những người này Chu Tiêu đi vào trong rồi quay ra sân trên tay còn ôm vài chiếc chiếu rơm tới:
"Mọi người đến đây lấy chiếu trải xuống ngồi chờ."
Người đầu tiên được Tống Tương khám, nàng bắt mạch thấy không có gì bất thường. Nhìn thấy ánh mắt Tống Tương chưa từng rời khỏi tay mình, người bệnh này không khỏi khiếp sợ:
"Đại phu, liệu tôi còn cứu được không?"
Nếu là bệnh thông thường thì đại phu sẽ kê đơn bốc thuốc và dặn dò ăn uống. Nhưng lúc này đại phu nhìn hắn ta với vẻ mặt nghiêm túc và rất lâu chưa nói gì khiến hắn ta phải nghĩ ngợi. Tống Tương nở nụ cười nhẹ nhàng trấn an:
"Không cần phải quá lo lắng, ta chỉ là đang suy nghĩ cách phối thuốc."
Tống Tương lợi dụng lúc bệnh nhân không để ý liền tập trung ý nghĩ sử dụng tài nguyên không gian cách giải quyết bệnh này. Cũng tại vì nàng không phải là bác sĩ thực sự nên chỉ có thể dựa vào tài nguyên không gian mà thôi. Thật không ngờ câu trả lời từ không gian cho biết chỉ cần dùng dược liệu liệu quý như nhân sâm, hà thủ ô ô, ý dĩ là được.
Theo như nàng biết, không phải tất cả những người dân trên con phố này đều giàu có, nếu căn bệnh này thực sự cần mua những thứ đó thì chi bằng lấy mạng bọn họ còn dễ hơn, hoặc chỉ cần nói trực tiếp với họ là mau trở về nhà chờ chết cho nhanh. Tống Tương vẫn chưa tiếp tục nói về bệnh trạng thì người bệnh càng thêm sốt sắng hỏi:
"Đại phu, ta không biết là bệnh gì, chỉ bằng việc ngươi cứ trần trừ không chịu nói càng khiến ta bất an hơn."
"Đại thúc, thúc yên tâm ta chỉ là đang phân tích bệnh trạng của thúc mà thôi."
Ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng Tống Tương lại nóng như lửa đốt. Nàng không hiểu tại sao tài nguyên không gian lại đưa ra một đơn thuốc nghe có vẻ rất vô lý như vậy. Tống Tương thở dài hồi hộp tập trung ý thức nên tài nguyên không gian tìm ra đơn thuốc khác. Trong khi chờ đợi đơn thuốc mới và để trấn an bệnh nhân Tống Tương chỉ còn cách trò chuyện lần lượt với từng người một:
"Đại thúc, thúc cảm thấy khó chịu ở đâu?"
Tống Tương hỏi xong vị đại thúc đó liền hít một hơi thật sâu rồi trả lời:
"Nếu nói khó chịu ở đâu thì rất khó, ta thấy đau nhức khắp mình mẩy, đặc biệt là thấy đầu rất đau."
Vừa nói vị đại thúc vừa ôm đầu la đau:
"Vậy thúc bắt đầu bị như thế này từ lúc nào?"
Những bệnh trạng đơn giản này rất có thể là bệnh trạng của người bị cảm lạnh. Vô lý ở chỗ là không thể cùng một lúc có nhiều người bị bệnh cảm lạnh như vậy được. Với lại nếu là bị cảm lạnh thì triệu chứng sẽ không nghiêm trọng như thế này. Vừa nói chuyện với bệnh nhân, Tống Tương đi về phía sau người bệnh nhẹ nhàng ấn vào huyệt Thiên chủ của người bệnh.
"Tống đại phu, buổi tối lúc chuẩn bị lên giường đi ngủ, đột nhiên thấy bụng bị đau lưng rồi. Khi ta vừa bước ra khỏi cửa phòng liền giống như bị trúng gió."
Tống Tương bấm huyệt như vậy, làm cho cơn đau của người bệnh nhất thời thuyên giảm đi rất nhiều, lúc này trên mặt người bệnh liền xuất hiện nụ cười thỏa mãn:
"Tống đại phu đừng nói là chỉ cần cứ ấn như thế này là ta sẽ khỏi bệnh đấy nhé. Ta thực sự đã thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi."
Sau một thời gian ngắn chờ đợi, tài nguyên không gian liền đưa ra đơn thuốc mới. Nhưng lần này tài nguyên không gian trực tiếp bỏ qua trung y và lấy luôn một tên thuốc tây có tên là Ibuprofen. Chỉ là bây giờ kiếm đâu ra dược liệu có thành phần tương tự như Ibuprofen này chứ. Như vậy nếu muốn cứu được những người này chỉ có thể lấy thuốc ra từ tài nguyên không gian.
Nhưng những thứ trong tài nguyên không gian số lượng có hạn, tuy được tự động lấp đầy lại như cũ nhưng vẫn cần phải có khoảng thời gian nhất định. Nếu người bệnh một ngày một đông thì sao có thể có thể cầm cự được. Nghĩ vậy Tống Tương tương lại thấy khó xử.