Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc

Chương 52: Hoà Hợp



“Mọi người đều đã ăn xong rồi nên giờ chúng ta tiếp tục đi chỗ khác."

Triệu Nghi Thanh nhìn hai người trước mắt không ăn nữa liền lên tiếng đề nghị. Tống Tương vươn tay xoa bụng thỏa mãn gật đầu cảm ơn.

"Đa tạ Triệu công tử đã dẫn đường, sao chúng ta không tiếp tục đi đến thăm các sản nghiệp khác của Triệu công tử nhỉ."

Tống Tương tin rằng Triệu Nghi Thanh sẽ có nhiều hơn hai sản nghiệp này. Theo lời kể của hắn ta thì hắn ta đã đến nơi này cũng nhiều năm rồi, với thủ đoạn của hắn ta thì sản nghiệp của hắn ít nhất cũng phải có ít nhất năm cái. Triệu Nghi Thanh mỉm cười nói:

"Vậy xin mời công tử và Tống cô nương mau cùng ta đi tới tửu lâu đối diện."

"Tửu lâu lớn nhất nằm một mình trên con phố này thì ra là cơ nghiệp của ngươi."

Chu Tiêu không khỏi ngạc nhiên mở miệng nói, hắn từng đi qua đó mấy lần người ra vào đông đúc, nhìn sơ cũng thấy được sinh ý của khách điếm này rất tốt. Triệu Nghi Thanh xua xua tay nói với Chu Tiêu:

"Vị huynh đệ này mau đi thôi, cũng chỉ là một sản nghiệp mà thôi không cần phải phô trương khuếch đại lên như vậy."

Nhìn vào tửu lâu bằng hữu thì Tống Tương cũng hiểu tại sao Triệu Nghi Thanh lại giàu có như vậy. Trên con phố tấp nập buôn bán này chỉ có duy nhất một tửu lâu lại là tửu lâu lớn nhất của Trấn này, vậy thì đừng hỏi tại sao tiền cứ tự nhiên giót vào túi của hắn ta. "

Về phía nàng cũng thật may mắn nhờ có sự trợ giúp của tài nguyên không gian mà công việc cũng không quá tệ. Ba người bọn họ vừa nói chuyện vừa định bước ra khỏi Tri vị quán thì lại chạm mặt với một người không muốn gặp.

" Tống đại phu, đến giờ vẫn an phận à? "

Nếu chưa từng được nhìn thấy những thủ đoạn của kẻ này e rằng Tống Tương sẽ không nghĩ mấy lời vừa rồi lại được thốt ra từ miệng một thiếu niên khoảng chừng mười tuổi. Tống Tương trầm mặc nhìn thiếu niên này, trên miệng mang theo ý cười lạnh:

" Không an phận? "

Có lẽ vì thấy yếu thế thiếu niên không ngẩng đầu lên mà quay sang gọi mới gia đinh đến khiến hắn lên cao ngang bằng với nàng rồi mới tiếp tục nói:

" Không biết quá trình nghiên cứu tiểu bạch hoa của Tống đại phu đã đi đến đâu rồi? "

Loading...

Thiếu niên được gia đinh khiêng lên liền tự tin hẳn, giọng điệu đã trở nên cao ngạo hơn rất nhiều. Khi thiếu niên nhắc đến Tiểu Bạch hoa thì sắc mặt Tống Tương trở nên khó coi liền mở miệng châm chọc:

" Đường chủ hẳn đã quên chúng ta là đối thủ rồi sao hỏi đối thủ về vấn đề đang cạnh tranh của vẻ gì đó sai sai a! "

Thiếu niên không hề tức giận mà chỉ khịt khịt khịt mũi:

" Ta cũng chỉ tùy tiện hỏi, chỉ e rằng các người sẽ thua triệt để mà thôi. "

Nói xong thiếu niên đi đến trước quầy không còn để ý đến Tống Tương nữa.

Ba người Tống Tương cũng không nán lại nữa mà đi ra cửa không ngờ Triệu Nghi Thanh bị một chiếc khăn tay của ai đó che kín mặt ngay khi hắn bước ra khỏi cửa. Gặp phải chướng ngại vật là Triệu Như Thanh thì rơi xuống đất. Triệu Nghi Thanh công nghĩ nhiều bên cuối xuống nhặt vừa chạm vào khăn tay liên có cảm giác ấm áp. Hắn ta chưa kịp phản ứng lại thì sự ấm áp thoáng qua vừa rồi liền biến mất.

Triệu Nghi Thanh nhặt được chiếc khăn tay đứng thẳng người lên thì xuất hiện trước mặt hắn ta là một nữ tử. Nữ tử này vận y phục dài màu vàng nhạt và mái tóc xõa ngang lưng. Mặc dù trên người nữ từ nay chỉ mang một vài món trang sức nhưng không phải là trang sức bình thường. Nhất là dây lưng bằng ngọc tuy nhìn qua thì không có gì đặc biệt nhưng đó là loại ngọc thượng đẳng tốt nhất.

Không biết có phải là do cô nương đó thấy ngượng ngùng hay không mà vội vàng kéo chiếc khăn che mặt lên. Triệu Nghi Thanh nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt trở lên vô hồn và ngay lập tức muốn tiến đến kéo ngay chiếc khăn che mặt xuống để xem dung nhan vị cô nương này như thế nào. Có lẽ là do ánh mắt của Triệu Nghi Thanh quá lộ liễu tử nữ tử ngượng ngùng e thẹn:

" Công tử, thật ngại quá, ta lỡ tay làm rơi chiếc khăn đã làm phiền đến công tử.

Giọng nói nhẹ nhàng du dương vang lên bên tai khiến Triệu Nghi Thanh ngỡ như được rót mật vào tai:

"Không phiền không phiền."

Vừa nói Triệu Nghi Thanh vừa trả lại nữ tử chiếc khăn tay, nữ tử tránh qua một bên và cúi đầu cảm ơn Triệu Nghi Thanh:

"Đa tạ công tử."

Sau đó ba bọn họ rời khỏi cửa tiệm đi đến tửu lâu bằng hữu phía đối diện. Chu tiêu đi bên cạnh Triệu Nghi Thanh vỗ vỗ vai hắn nói:

"Triệu công tử xem ra ai là người được uống rượu mừng trước cũng khó nói."

"Ta đâu biết tên tuổi quê quán, gia cảnh của người ta mà đã nói đến chuyện này thật là quá xa xôi."

Triệu Nghi Thanh nói xong cũng đỏ mặt, bình thường anh làm việc cẩn trọng không hiểu sao khi gặp nữ tử này thì tim đập loạn nhịp lên đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này. Nhìn thấy nụ cười trêu đùa của Tống Tương và Chu Tiêu, hắn không nói gì nữa mà đi thẳng lên lầu ngồi dựa vào cửa sổ lúc lúc lại nhìn về phía cửa Tri vị quán. Tống Tương bắt gặp thấy hắn như vậy thì trong lòng cũng rõ ràng bèn khuyên:

"Triệu công tử, nếu ngươi thấy có hứng thú với người ta thì mau đi bắt chuyện với người ta, đều là người trưởng thành cả rồi có gì phải ngại ngùng chứ."

"Ở đây khác với nơi chúng ta đã ở trước đây, nếu lỗ mãng làm quen như vậy thì ta sẽ bị nói là kẻ không đứng đắn thích trêu hoa ghẹo nguyệt."

Triệu Nghi Thanh quay lại nhìn Tống Tương bằng ánh mắt bất đắc dĩ, Tống Tương thở dài đi đến cửa sổ và nói:

"Thay vì ngốc ngồi ở đây, tốt hơn hết là đứng ở đây quan sát xem tình hình thế nào?"

Cả ba người này cùng đứng ở cạnh cửa sổ quan sát xung quanh, nói gì thì nói đây cũng là địa bàn của Triệu Nghi Thanh không phải tự bó buộc bản thân như vậy. Sau một khắc vị cô nương vừa nãy lại xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, nhưng chưa kịp nói gì thì Tống Tương đã thấy một thân ảnh quen thuộc bên cạnh nữ tử. Nụ cười trên mặt Tống Tương liền đông cứng lại:

"Bọn họ sao lại đi cùng nhau?"

Tống Tương nói xong thì chu tiêu và Triệu Nghi Thanh mới phát hiện ra bóng dáng của đường chủ Đức Nhân đường đang đứng ngay cạnh nữ tử. Chu Tiêu nhìn Triệu Nghi Thanh bất lực nói:

"Triệu huynh, có lẽ huynh phải từ bỏ cô nương này rồi, không ngờ nhi tử của người ta đã lớn thế này rồi. Chu Tiêu nói xong Triệu Nghi Thanh quay lại nói với Chu Tiêu:

" Ngươi nói đi đâu vậy. Hài tử kia đã mười tuổi rồi không thể là con của nàng ta được. "

Mặc dù mạnh miệng nói nhưng trong lòng Triệu Nghi Thanh cũng thầm lo lắng. Bởi vì hắn đến đi một thời gian cũng không phải là ngắn mà chưa từng nghe nói Đức Nhân đường có một vị tiểu thư nào cả. Vừa rồi hắn còn nhìn thấy được đường chủ Đức Nhân đường và nữ tử kia rất thân thiết nên chắc chắn nữ tử đó không phải là người hầu. Còn nữa nhìn y phục của nàng ta lại càng chắc chắn không phải là người hầu. Nhìn thấy ánh mắt thất thần của Triệu Nghi Thanh, Tống Tương vỗ vai an ủi:

" Bây giờ cũng không nói trước được điều gì cả, ngươi không cần phải quá lo lắng. "

Nhiều lần làm nhiệm vụ Tống Tương nghĩ mình không qua khỏi vậy mà nàng vẫn thoát hiểm một cách ly kỳ, chiến Triệu Nghi Thanh gật gật đầu rồi cũng quay trở lại ngồi xuống bàn:

" Chúng ta cũng mau ngồi xuống thôi. "

Ngay sau khi ngồi vào bàn ổn định, Triệu Nghi Thanh cũng quẳng luôn cảm xúc ban nãy ra phía sau:

" Hai người các người có khúc mắc gì với Đức Nhân đường à? Tiểu bạch hoa mà các ngươi nói đến là thứ gì vậy? Còn có các ngươi đang cạnh tranh cái gì vậy? "

Tống Tương nhìn Triệu Nghi Thanh vẫn có phần e dè, sau ngày hôm nay khi bọn họ hòa hợp với nhau thì đã nghĩ rằng Triệu Nghi Thanh là người đáng để tin tưởng. Tuy nhiên với những chuyện vừa xảy ra thì cũng khó đảm bảo được Triệu Nghi Thanh sẽ không suất thủ tương trợ vì mỹ nhân mà mặc kệ mình. Nhìn Tống Tương suy nghĩ hồi lâu mà không có ý định trả lời, Triệu Nghi Thanh mỉm cười nói:

" Ta cũng chỉ tùy tiện hỏi, Tống cô nương không muốn nói cũng không sao. "

Trong lòng Tống Tương thấy bối rối, nàng luôn tin vào nhãn lực của mình, trầm mặc một hồi cuối cùng nàng cũng chậm chạp nói:

" Kỳ thật ta không phải có cái gì không thể nói mà là ta không biết phải nói như thế nào?

Nghe Tống Tương nói như vậy thì Triệu Nghi Thanh thấy có chút thú vị rồi dỏng tai lên nghe:

"Ta lần đầu tiên khi đến đây phát hiện ra Đức Nhân đường lừa đảo, từ việc đó ta liền lấy được từ trong tay bọn họ mười người thu hái dược liệu. Sau đó ta cũng phát hiện ra Đức Nhân đường đang thu thập Tiểu Bạch hoa, rồi ta bí mật nghiên cứu về nó để xem ai là người tìm ra giá trị dược liệu của Tiểu Bạch hoa trước."

Chu tiêu ngồi bên cạnh nói thêm:

"Tiểu bạch hoa chính là tử nhân hoa mọc trên mộ người chết."

"Ngươi chưa từng nhìn thấy loại hoa này sao?"

Triệu Nghi Thanh nhìn sang Tống Tương thấy nàng cúi đầu, không ngờ lại có cả chuyện này, vậy mà hắn lại không hề hay biết. Tống Tương bèn lắc đầu trả lời:

"Ta đang nghiên cứu về loại hoa đó nhưng chưa có kết quả rõ ràng."

"Ta biết một số y sư Đức cao vọng trọng, nếu cần ta giúp đỡ chỉ cần nói nếu giúp được ta sẽ không từ chối."

Triệu Nghi Thanh cũng là người thông minh, tự nhiên hắn nhìn ra Tống Tương không muốn nói ra điều gì đó nên hắn cũng không hỏi thêm.

"Vậy thì đa tạ người trước."

Tống Tương nhìn Triệu Nghi Thanh vui vẻ bắt tay. Chu Tiêu nhìn xung quanh một vòng, thấy những bức tranh đang treo trong phòng khiến hắn thấy trong lòng thiếu thiếu một điều gì đó:

"Triệu huynh những bức họa này của huynh thật sự rất độc đáo.

Thấy Chu Tiêu lên tiếng nhận xét, lúc này Tống Tương mới nhận ra mấy bức tranh màu nước đang treo trên tường thì thấy đây là phương pháp vẽ thời hiện đại, nàng không nhịn được tò mò liền hỏi:

" Những cái này là người vẽ sao? "

Triệu Nghi Thanh gật đầu trả lời:

" Từ nhỏ ta từng được học, khi đến đây lúc rảnh rỗi thì không biết phải làm sao đành đem ra vẽ giải khuây, nếu hai người các ngươi thích hôm sau đến cửa ta liền mang cho các người mấy bức. "

Tống Tương nhìn nam nhân trước mặt này bằng ánh mắt dò xét. Chu Tiêu đứng dậy tiến đến gần bức tranh sờ vào bông hoa cúc trên bức tranh nói:

" Hình như ta đã từng được nhìn thấy bức tranh này ở đâu rồi! "

Đang hoang mang trong lòng thì Chu Tiêu lại nhìn thấy được hình ảnh như có như không, một cái hộp đựng sách bằng gỗ đàn hương đỏ và lư hương bên cạnh vẫn tỏa hương nhàn nhạt.

Ngồi bên bàn là một nữ tử vận y phục diễm lệ, trên tay cầm những bông cúc đang nở rộ. Chỉ là hắn càng cố nhìn khuôn mặt của nữ tử kia nhưng dường như đều vô ích. Nhận ra Chu Tiêu có gì đó không ổn, Tống Tương bước thật nhanh đến bên cạnh hắn nói:

" Bất luận là như thế nào thì bức tranh này là của Triệu Nghi Thanh vẽ sao ngươi lại từng nhìn thấy được chứ? Trong khi các người bây giờ mới gặp nhau. "

Triệu Nghi Thanh lúc này cũng đứng lên, sững sờ nhìn bức họa trước mắt nói:

" Thực sự bức họa này ta không có vẽ, nó là của một người bạn hợp tác làm ăn đã tặng cho ta."

Tống Tương không muốn nhiều người biết đến việc Chu Tiêu bị mất trí nhớ nên khi nhìn vào bức tranh này cũng khéo léo chuyển chủ đề. Rồi ba người họ tiếp tục đi tản bộ trên con phố và thăm sản nghiệp của Triệu Nghi Thanh.

Nhìn sản nghiệp của Triệu Nghi Thanh, Tống Tương đặt ra mục tiêu của bản thân càng cao hơn, vì nàng và hắn ta cùng đến từ một nơi, hắn ta làm được không có lý do gì mà nàng không làm được cả.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv