Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc

Chương 144: Giận Dữ.



"Tất cả đều do ta, nếu không phải là ta thì Hoa nhi cũng không gặp phải loại chuyện như thế này. Ông trời ơi, ông mở mắt ra nhìn đi, trước đây lão gia và phu nhân đều là người tốt, đều gặp phải tai ương mà mất đi sinh mạng. Lúc đó chúng ta đã van cầu ông thương xót nhưng điềm nhiên ông không hề nghe thấu. Hiện giờ lão gia và phu nhân chỉ còn sót lại hai cốt nhục chẳng lẽ ngài cũng muốn đuổi cùng giết tận hay sao?"

Lý Thị lúc này chỉ biết đau lòng khóc lóc, mọi cảm xúc dâng lên cuồn cuộn khiến bà không khỏi than trách ông trời không có mắt.

Hoa nãi nãi ngay sát vách đang chuẩn bị sẵn sàng cơm tối để đợi tôn tử về ăn. Bà cụ mắt càng ngày càng kém, mấy hôm trước lúc ăn cơm tiểu Cẩu tử đã nhặt được một sợi tóc bạc trắng trong cơm ra. Sợ bà cụ cảm thấy ngại ngùng vì loại chuyện như thế này tiểu Cẩu tử là một đứa trẻ hiểu chuyện, bề ngoài trông nó giống như một đứa trẻ hoang dã nhưng thật sự nó lại là một đứa trẻ rất tinh tế, nó thờ ơ không đếm xỉa gì đến sợi tóc đó mà khều bỏ ra ngoài rồi tiếp tục ăn cơm.

Hoa nãi nãi thường ngày rất phiền muộn vì tôn tử nghịch ngợm, hắn lên núi trèo cây nhặt trứng chim nhưng hôm nay thấy tôn tử hiểu chuyện như vậy mà bà cụ lại thấy rất cảm động. Bà cụ đã sớm ủ bột mì từ sáng đến trưa khi bột nở đủ bà cụ lấy ra rắc thêm một chút bột khô lên rồi tiếp tục nhào cho mịn.

Bà cụ có khuôn mặt hiền từ phúc hậu giống như chân dung của quan âm bồ tát trong bức họa. Nói đến đây cũng thật là, bà cụ đã sớm mất đi người bạn đời của mình. Hoa gia gia qua đời khi Hoa nãi nãi còn rất trẻ. Hoa gia gia từng làm việc ở mỏ đá, không may bị đá rơi trúng đầu nên không qua khỏi.

Khi đó lão bản của mỏ đá không những không bồi thường mà còn cuốn chiếu ném xác ra ngoài, nếu như không có bà cụ đến thăm thì ngay cả xác của Hoa gia gia cũng sớm bị thú dữ ăn mất. Hoa nãi nãi ngay từ khi còn nhỏ đã rất tốt bụng và hiền lành. Sau khi xảy ra biến cố lớn như vậy bà đã thấu hiểu được sâu sắc rằng người dễ bị lừa gạt thì bản thân sẽ biến thành con lừa cho người ta cưỡi.

"Nãi nãi, cháu trở về rồi!"

Tiểu Cẩu tử từ ngoài đẩy cửa vào, sắc mặt nó không được tốt vừa bước vào đã thở phì phò, cánh mũi phập phòng trông như có vẻ nó bị ai đó chọc giận. Nó lê từng bước chân nặng nề, mang cả một bụng tức giận mà đi vào nhà. Nó tu ừng ực một mạch ấm trà cho đến khi hết rồi mới chịu thả ấm trà xuống. Nó bực bội ngồi trên cái ghế đẩu, Nó tựa lưng vào ghế nhìn dáng vẻ của nó lúc này rất cô độc, khiến cho ai thấy cảnh tượng này không khỏi buồn cười.

Hoa nãi nãi thấy tôn tử có gì đó không ổn. Gia cảnh của nhà bọn họ không được tốt nên không có vách ngăn giữa bếp với nhà chính và phòng ngủ. Bà cụ bước ra từ phòng bếp vừa lau tay dính đầy bột mì lên tạp dề vừa nhìn tôn tử đang quay lưng về phía mình:

"Sao vậy? Ai dám trêu chọc ngươi? Hôm nay không biết lại gây lộn với ai, không đánh lại được với người ta đúng không?"

Hoa nãi nãi hiếm khi trêu chọc tiểu Cẩu tử, ai chẳng gọi tôn tử của bà là đại hầu tử, đôi khi bà cụ rất tức giận. Lúc này trong lòng tiểu Cẩu tử rõ ràng là không vui nhưng vẫn cố phải kìm nén lau đi nước mắt vì ấm ức. Bà cụ bước đến nhìn kĩ mới thấy được hai mắt của nó sưng húp lên, có lẽ là do khóc nhiều. Bà cụ rất bận tâm đến chuyện này và hỏi:

"Ai.. yo.. bảo bối tâm can của ta! Đã nói chuyện gì xảy ra vậy? Mau nói cho ta biết, nếu có kẻ nào dám ức hiếp tôn tử của ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua!"

Nghe đến đây tiểu Cẩu từ chỉ biết lắc đầu nó không muốn nãi nãi nhìn thấy nó như thế này nó xoay cái mông, nhấc cái chân sang một bên thành ra xoay lưng lại với bà cụ. Bà cụ cũng không chịu thua, trực tiếp vặn lỗ tai tiểu Cẩu tử, tiểu Cẩu tử đứng lên định bỏ chạy.

Hoa nãi nãi ra lệnh cho nó phải ngồi xuống, trên mặt rất nghiêm khắc đâu còn chút thương xót như vừa nãy, giống như kiểu phản ứng của bà cụ đối với tiểu Cẩu tử ngày thường đi gây chuyện trở về. Thành gia tiểu Cẩu tử không dám chống cự mà phải ngoan ngoãn ngồi xuống, bà cụ cũng kéo cái ghế ngồi đối diện với tiểu Cẩu tử, đặt tay đặt bàn tay già nua nhăn nheo lên mặt bàn hai mắt nhìn thẳng vào mắt của nó để không bỏ sót bất kỳ một phản ứng nào.

"Nói! Đã có chuyện gì xảy ra? Ta chưa bao giờ thấy ngươi như thế này, gây chuyện xong lại biết ở đây thấy hối lỗi khóc lóc!"



Hoa nãi nãi nói xong tiểu Cẩu tử vội vàng đứng lên sa sầm mặt mũi hỏi:

"Nãi nãi, trong mắt của người có phải tôn tử là kẻ thường xuyên gây chuyện hay không?"

Câu hỏi của tiểu Cẩu tử chẳng khác gì lời buộc tội. Bà cụ không mấy ảnh hưởng bởi loại câu hỏi như thế này nên đã trả lời nó một cách cứng rắn:

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Đôi mắt nghiêm nghị của bà cụ khiến cho tiểu Cẩu tử trùn chân, dần dần yếu thế đi, hóa ra đây là sự thật, tiểu Cẩu tử càng trở nên buồn bã. Từ trước đến giờ không biết nó gây ra bao nhiêu chuyện mà để cho nãi nãi nói chắc như đinh đóng cột. Cứ như thể nhìn thấy nó là nhìn thấy rắc rối vậy. Tiểu Cẩu tử như hiểu ra trong giây lát, nó thở dài và nói:

"Lần này không phải tôn tử mà là tiểu Hoa, là đệ ấy đã xảy ra chuyện!"

"Cái gì? Tiểu Hoa! Nó đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Vẻ mặt của bà cụ trở lên nghiêm túc, bà cụ hỏi dồn dập nhiều câu liền, từ vẻ gấp gáp trong giọng nói của bà cụ cũng nhìn ra được bà cụ thật tâm lo lắng cho Tống Hoa. Tiểu Cẩu tử bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện:

Tiểu Hoa đang chơi ở bờ sông, có một đứa bé tầm tuổi tiểu Hoa nhưng nó cao hơn một cái đầu đến gây chuyện. Tiểu Hoa né tránh khiến cho đứa bé kia đâm đầu vào gốc cây mà chết, phụ mẫu của nó đã cáo trạng đến tận nha môn. Huyện Thái gia đích thân mang sai nhà đến bắt người, nói rằng sẽ tạm giam tiểu Hoa vào nhà lao, còn nói ba ngày sau sẽ thăng đường xét xử! "

Tiểu Cẩu tử nhanh chóng để cho nãi nãi nghe bằng một giọng điệu vô cùng tức giận. Bà cũng nghe xong lặng người đi:

" Thật sự là tự đụng chết sao? "

" Thật sự là tự đụng chết! Nãi nãi, tôn tử vô cớ bịa chuyện nói dối mãi mãi làm gì? Tôn tử rất muốn nói dối để chuyện này không có liên quan gì đến tiểu Hoa như vậy có tốt hơn không? "

Tiểu Cẩu từ nói bằng giọng điệu buồn khổ.

" Đúng vậy, người nói không sai, người thích tiểu Hoa như vậy sao có thể trù ẻo hắn chứ? Nhưng mà rõ ràng tiểu hoa không sai tại sao lại bắt hắn đi, đúng rồi, Tương Nhi đâu, Tương Nhi tỷ tỷ của ngươi ở đâu? "

Hai mắt của bà cụ loé sáng lên vội vàng hỏi, trong mắt bà cụ thì Tống Tương là một nữ tử giỏi giang.



" Dừng! Người đừng nhắc đến nữa! Tôn tử cũng không biết trong lòng Tống Tương tỷ nghĩ gì và cũng không hiểu tỷ ấy muốn nói điều gì. Ý của tỷ là để tỷ tự giải quyết chuyện này. Cháu thấy tỷ ấy không thương tiểu Hoa cứ như vậy trơ mắt để tiểu Hoa bị bắt đi, nãi nãi sẽ không tin nổi vào mắt mình khi nhìn thấy tỷ ấy lúc đấy như thế nào đâu. Tỷ ấy bình thản đến nỗi như chưa hề xảy ra chuyện gì! "

Bà cụ không nghe hết những gì tôn tử nói nhưng lại bắt được một từ vô cùng nhạy cảm:

" Ngươi nói cái gì mà quản hay không quản, lúc đó ngươi có ở đó không? Ngươi làm như thế nào? "

Tiểu Cẩu từ khịt mũi bắt đầu kể tiếp:

" Tôn tử đương nhiên là có mặt ở đó rồi vì tôn tử là nhân chứng duy nhất. Bọn họ muốn đưa tiểu Hoa đi nhưng tôn tử không cho phép, tôn tử đã đánh bọn họ để ngăn cản, bọn họ sau đó rút kiếm ra thì Tống Tương tỷ đã cản tôn tử lại cuối cùng tôn tử phải chứng kiến bọn họ bắt người đi một cách vô lý. Huyện thái gia cái quái gì chứ, trắng đen không phân biệt được rõ ràng, phụ mẫu đứa trẻ đó cũng không phải là người tốt đẹp gì cho cam, cả nhà bọn họ đều là người xấu! "

Tiểu cẩu tử càng mắng càng hăng càng quá đà, bà cụ nghe không nổi bèn vỗ tay xuống mặt bàn quát lớn:

" Câm miệng! "

Tiểu cầu tử ngay lập tức im lặng, không phải nó sợ bà cụ nổi giận mà vì phụ thân của nó từng căn dặn nó nữa trước khi ra ngoài làm việc rằng nãi nãi ngày càng già yếu, kể từ khi gia gia qua đời thì nãi nãi bị đả kích rất lớn nên bây giờ không được chọc giận nãi nãi.

Thấy tiểu Cẩu tử ngoan ngoãn im lặng không còn mắng mỏ nữa mà rất thành thật ngồi đó nghiêm túc nghe, bà cụ bắt đầu giáo huấn:

" Tống Tương tỷ là lo cho an nguy của ngươi, không biết ngươi nghe qua câu này chưa người tay không tấc sắt không thể đấu lại được với kẻ dùng đao kiếm và quan phủ. Nếu có sơ xảy thì người bị tổn thương chính là ngươi, thậm chí còn bị mất mạng. Lúc đó bọn họ lấy cớ ngươi chống lại người thi hành công vụ, bọn họ sẽ không bị làm sao con ngươi ngay cả mạng cũng không còn. "

Bà cụ kích động nói, nói xong rồi im lặng hồi lâu để cho tự mình hạ hỏa. Tiểu Cẩu tử không cam tâm và muốn bắt bẻ rằng mình không còn là đứa trẻ mà đã lớn rồi, nhưng khi thấy nãi nãi sắc mặt bừng bừng hỏa nộ thì nó vội vàng ngậm miệng lại. Bà cụ dần dần bình phục sau đó buồn bã nói:

" Khi gia gia của ngươi uổng mạng, ta đã đến cửa nha môn kêu oan cho gia gia của người, nhưng ông chủ mỏ đá và Huyện Thái gia đã thông đồng với nhau nói rằng gia gia của người làm việc không tuân thủ theo quy tắc nên mới xảy ra tai nạn chết người! "

Nghe nãi nãi kể lại chuyện xưa bàn tay của tiểu Cẩu tử nắm chặt lông mi nhíu lại, mí mắt thở dài bộc lộ rõ tâm tư.

" Chúng ta là người nhẹ dạ cả tin, Tống Tương tỷ hiểu rất rõ điều này nên đã ngăn cản ngươi không xen vào việc này, ngươi nên cảm ơn lòng tốt của nàng ta, nếu nàng ta không phải là người tốt, nếu nàng ta không quan tâm đến tình nghĩa làng xóm cứ mặc kệ ngươi dấn thân vào nguy hiểm mà không ngăn cản ngươi cứu tiểu Hoa. Ai cũng sẽ không trách được nàng ta vì đây là do ngươi tự nguyện. Ngươi và gia gia của ngươi trong mắt những vị quyền cao chức trọng kia không là gì cả. Nhưng trong mắt của ta các người rất quan trọng ngươi có hiểu không? Để ngươi được tốt ta sẵn sàng đánh đổi cả sinh mạng của chính mình vì vậy ngươi phải trân trọng chính bản thân ngươi cũng chính là cách ngươi báo hiếu với ta!

Kể từ khi tiểu Cẩu tử lớn lên đến giờ đã rất lâu rồi nãi nãi không nói những lời như vậy nghe xong những cảnh tượng hồi nhỏ hiện ra trước mắt nó lúc đó nãi nãi bế nó lên núi chơi, hái hoa bắt bướm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv