Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc

Chương 143: Thỏa Hiệp



"Cẩu tử! Đừng qua đó!"

Tống Tương nghiêm mặt nhìn tiểu Cẩu tử vừa nói hai tay nàng vừa giữ chặt lấy nó, khiến cho nó không nhúc nhích được dù chỉ là một chút. Đương nhiên tiểu Cẩu tử không nghe lời rồi, trong đầu nó lúc này chỉ toàn hình ảnh tiểu huynh đệ của nó ở trong nhà lao sẽ bị tra tấn, ai mà biết được cai ngục sẽ dùng thứ gì để tra tấn tiểu huynh đệ của nó chứ.

Nó từng kể cho tiểu huynh đệ của nó nghe những câu chuyện trong ngục tối mà nó được nghe kể từ một người khác, bản thân nó cũng tin vào những chuyện phiếm như vậy nên khi nghĩ đến tiểu huynh đệ của nó sẽ bị tra tấn như vậy thì vành mắt của nó đỏ hoe lên:

"Tống Tương tỷ!"

Nhưng rồi nó phát hiện ra bản thân nó khó thoát khỏi bàn tay của Tống Tương. Nó không ngờ được thân hình mảnh mai yếu đuối của Tống Tương tỷ lại ẩn chứa một sức lực cường đại đến kinh người như vậy.

Nó vô cùng ngạc nhiên trợn mắt há mồm nhìn Tống Tương, Tống Tương không để tâm đến biểu hiện của nó lúc này mà nàng trực tiếp ôm lấy vai của nó sau đó nắm chắc cánh tay của nó lại, không để cho nó đi đến chỗ sai nha.

Đao kiếm không có mắt, huyện Thái ra cùng với sư ra đều không phải là dạng người tốt đẹp gì, tuy cũng không đến nỗi là tội ác tày trời nhưng bọn họ đều là những kẻ mưu mô xảo quyệt.

Huyện Thái gia và sư gia không dám ép buộc nàng mà chỉ dám dùng đệ đệ của nàng trước là để uy hiếp, sau là để trấn an nàng. Nói ba ngày sau thăng đường thực chất là e dè thân phận đại phu danh tiếng lẫy lừng của nàng. Trong mắt bọn họ nàng là một thần y nên không ai dám đến trêu chọc thần y một cách trắng trợn trừ khi là bọn họ chê sinh mạng mình sống quá thọ.

Nhưng tiểu Cẩu tử lại khác, nó chỉ là một tiểu oa oa vô danh tiểu tốt. Trong mắt Huyện Thái gia cùng với đám sai nha sẽ chẳng có lấy một một chút phân lượng nào cả. Đương nhiên vì nó còn rất nhỏ nên không thể hiểu được những âm mưu toan tính của người lớn.

Tống Tương cũng không thể tròn mắt để nó tự dẫn mình đi nộp mạng được, hơn nữa tiểu Cẩu tử liều mạng như vậy cũng là vì đệ đệ của mình, chỉ bằng tấm chân tình này cũng đủ để Tống Tương phải đối xử với nó khác với những người khác.

Có lẽ tiểu Cẩu tử là người đáng để được làm bồi dưỡng, nếu tận tâm bồi dưỡng nó thì sau này lớn lên nhất định nó sẽ thành tài. Bởi nhìn cách nó ra tay với đám sai nha đã đủ thấy nó là một đứa trẻ nhạy bén. Chỉ là do không có người lớn chỉ bảo dạy dỗ nên nó mới trở thành một đứa trẻ hoang dã như vậy.

Tống Tương tỷ, tỷ để đệ qua đó! Không thể để bọn họ dễ dàng mang tiểu Hoa đi như vậy được, tỷ có phải là tỷ tỷ của tiểu hoa không vậy? Sao tỷ có thể nhẫn tâm bỏ mặc đệ ấy được như vậy! Tỷ có biết trong nhà lao kinh khủng như thế nào không, khi đến đó rồi đệ e rằng tiểu Hoa sẽ không còn mạng mà về nữa!

Tiểu Cẩu tử lo lắng đến tột độ, nó bực bội dậm chân bùm bụp một chỗ, nó nhìn thẳng vào mắt Tống Tương chất vấn, trong mắt nó còn hiện lên tia tức giận nàng, thật giống như người lớn nhìn trẻ con nghịch ngợm thường ngày. Nhìn ra điều này vẻ mặt của Tống Tương càng trở nên kỳ quái, nàng không ngờ lại nhìn được ánh mắt dạy dỗ răn đe từ một đứa trẻ ít hơn nàng vài tuổi.

"Đệ không phải là đối thủ của đám sai nha đó, hơn nữa nhà lao không đáng sợ như để nghĩ đâu."

Tống Tương nói đến đây như chợt nhớ ra điều gì đó. Kiếp trước khi còn là thành viên của tổ chức khi làm nhiệm vụ nên cũng đặt niềm tin vào đồng đội, không ngờ thứ mà chờ đợi nàng ở phía sau chính là sự phản bội, nhưng may mắn nàng lại có cơ hội tái sinh.



Từ đó đến bây giờ trong mọi chuyện nàng chỉ tin tưởng vào chính bản thân mình, cũng chỉ có chính mình mới không phản bội lại mình. Đối với những người xung quanh tốt nhất là không nên tin tưởng và trông chờ vào bọn họ, và cũng không nên đòi hỏi quá nhiều ở bọn họ.

Mặc dù huyện thái gia cùng với sư gia chỉ muốn dùng Tống Hoa để lợi dụng y thuật của nàng, nhưng ai mà biết trước được sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Nghĩ đến việc này lên Tống Tương đã cố tình tăng âm lượng khi nói với tiểu Cẩu tử:

"Huyện thái gia là một vị minh quan anh minh sáng suốt, đệ không cần phải nói nhiều nữa. Nhất định ngài sẽ điều tra rõ ràng minh bạch để trả lại trong sạch Hoa nhi. Nếu có điều gì khuất tất thì tỷ nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng, nhất định sẽ đi kiện đến cùng tỷ tin rằng sớm muộn gì cũng có người đứng ra trả lại công đạo cho chúng ta."

Huyện Thái gia cùng với sư gia đi được một đoạn khá xa nhưng vẫn nghe được rất rõ ràng rất rõ ràng những lời Tống Tương vừa nói. Sắc mặt sư gia cứng ngắc, nụ cười trên mặt ông ta cũng tắt ngấm, thật sự ông ta rất muốn quay lại quay đầu lại nhìn Tống Tương.

Ông ta cúi đầu không dám nói câu gì nhưng đối với Tống Tương trong lòng ông ta không khỏi đổ một tầng mồ hôi lạnh. Nàng ta đúng là một nữ tử khác biệt, dám công khai thách thức và uy hiếp với Huyện Thái gia. Nàng ta muốn nói rằng lý huyện nha xử lý việc này không thỏa đáng, không trả lại sự trong sạch cho đệ đệ của nàng thì nàng ta sẽ đi tìm bề trên gióng trống kêu oan.

Với năng lực của nàng ta sư gia tin rằng không có gì nàng ta không dám làm, vậy nên huyện thái gia để cho nàng ta kiện lên bề trên thì xem như sự nghiệp của ngài ấy cũng chấm dứt ở đây. Nghĩ vậy trong lòng sư gia thầm than nhưng tuyệt đối không dám lộ ra ngoài.

Vì quá tò mò ông ta trộm liếc nhìn biểu hiện của Huyện Thái gia, không ngờ Huyện Thái gia chỉ nhếch mép cười, sau khi nghe được những lời thách thức uy hiếp của Tống Tương. Vẻ chế nhạo của ngày ấy qua đi thì trong mắt lại lộ lên tia cảm kích. Sư gia dụi mắt nhìn vẻ mặt của huyện thái gia thêm lần nữa, chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi, trước đây ngày ấy sẽ không có khả năng thể hiện như thế này. Còn giờ đây tại sao lại nảy sinh vẻ cảm kích chứ, điều này thật kỳ lạ.

Mặc dù ông ta tin rằng vị Tống đại phu này là người khác biệt và là nữ tử xuất sắc nhất trấn Khổ Thủy này tuy bây giờ nàng ta không hề gây trở ngại nhưng không có nghĩa là nàng ta thật sự không có khả năng làm cho người khác nghẹn chết.

Mặc dù là vậy nhưng ông ta cũng không dám thăm dò ý tứ của Huyện Thái gia, dù cho có dám thăm dò thì ông ta cũng không có cái lá gan đi hỏi. Sư gia chỉ có thể kiềm chế lại và phải chôn chặt mọi thứ trong lòng. Không nên nói, không nên hỏi, ngay cả một từ cũng không nói thừa.

"Đại nhân! Ngày xem chuyện này.."

Ngay khi sư gia mở miệng thì Huyện Thái gia ngay lập tức thở dài và ra hiệu đừng cho ông ta đừng nói nhiều thêm nữa và phớt lờ những gì Tống Tương vừa nói ban nãy rồi ngay lập tức rời khỏi đây.

Tiểu Cẩu tử nhìn bóng dáng khuất dần của Tống Hoa thì thở dài liên tục vài lần, Sau đó tự trách bản thân và cuối cùng là bất mãn hỏi:

"Tống Tương tỷ, ngày thường không phải tỷ là người thương yêu Tống Hoa nhất đấy sao? Ngay cả điểm tâm của vị hương quán đều mang đến cho đệ ấy mỗi ngày. Tuy rằng phần lớn số điểm tâm đó đều chui hết vào bụng của đệ nhưng khi nói đến tỷ thì trong mắt tiểu Hoa toàn là sự kính trọng khiến cho đệ là người lớn hơn đệ ấy cũng phải ghen tị với đệ ấy. Tiểu Hoa đối tỷ như vậy mà sao tỷ lại lãnh đạm như thế chứ?"

"Ài! Ta hiểu ý của đệ, đệ thật sự lo lắng cho Hoa nhi, đệ là một hài tử ngoan nhưng mà tiểu Cẩu tử, có rất nhiều điều mà đệ không thể biết được đâu. Sau này có cơ hội nhất định tỷ sẽ từ từ nói cho đệ biết."



Những điều mình đang suy nghĩ nàng chưa từng giải thích với bất cứ ai, nhưng khi đến với thế giới này đôi lúc nàng vẫn nói ra những điều nàng suy nghĩ trong lòng. Nàng bình thường sẽ ngó lơ những lời đại loại như tiểu Cẩu tử vừa nói nhưng vì hôm nay nó đã làm rất nhiều việc để giúp đỡ đệ đệ của nàng nên nàng không thể làm ngơ được.

"Tống Tương tỷ, ý của tỷ là gì, chỉ có đừng có tỏ ra vẻ bí ẩn mà lừa đệ đấy!

Tiểu Cẩu tử nghi ngờ hỏi. Nó biết Tam giáo cửu Lưu đủ các loại người hỗn tạp. Bọn họ đều cho rằng nó quá nhỏ so với người lớn, nhưng so với một tiểu oa oa như Tống Hoa nó lại lớn hơn cho nên nó tự học hỏi được khá nhiều từ sự việc xung quanh, nó mơ màng hiểu ra những gì Tống Tương vừa nói. Tống Tương không trực tiếp trả lời câu hỏi của tiểu Cẩu tử mà nàng nói thẳng:

" Tiểu Hoa và mẫu thân là người mà ta quan tâm nhất, họ là người thân duy nhất trong cuộc sống của ta trên thế giới này. Đệ cho rằng ta sẽ không quan tâm đến sống chết của tiểu Hoa sao? "

Tống Tương hỏi vặn lại.

" Vậy tỷ.. "

Tiểu Cẩu tử định hỏi thêm.

" Sở dĩ ta không kích động như đệ không có nghĩa là ta không lo lắng mà là đệ không biết tốt xấu đi chống đối lại với quan phủ. Chúng ta chỉ là thường dân áo vải sao có thể đấu lại được với quan phủ. Nếu đệ cương quyết đối đầu với bọn họ dù ban đầu đệ không sai nhưng người thiệt thòi cuối cùng lại là đệ. Bởi vậy đệ đừng tự cho mình là thông minh mà hấp tấp làm ra những việc không lên làm. Nếu lúc đó ta không cản đệ, đao kiếm lại không có mắt ai biết được đệ sẽ xảy ra chuyện gì trong khi đệ không phải là đối thủ của bọn họ. "

Tống Tương thẳng thắn nói, nếu là người lớn nghe qua sẽ đặc biệt thấy gay gắt nhưng do bản tính của tiểu Cẩu tử chân thành thẳng thắn. Đây là bộ dạng của những người chính nghĩa ở thời đại này. Họ đều không quan tâm đến việc người khác nói ra khuyết điểm của mình, mà họ lại rộng lượng thừa nhận gần giống với kiểu người đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

" Ai nói! Đệ.. "

" Nghe ta nói hết, tiểu cẩu tử, nội tổ mẫu của đệ rất lo lắng cho đệ, để thử nghĩ xem người đầu bạc tiễn người đầu xanh nó sẽ có tư vị gì? Vậy nên ta đã không cho phép để làm ra những việc ngu xuẩn mạo hiểm đó. Đệ trở về đi, việc này ta có thể giải quyết được, đừng quá lo lắng, tiểu Hoa sẽ không sao cả. "

Tống Tương nhìn về hướng Tống Hoa biến mất rồi nói cho tiểu Cẩu tử nghe cũng chính là tự nói cho bản thân lắng nghe. Tống Tương sau khi đưa Tiểu Cẩu tử trở về thì biết lý Thị đã nghe được tin Tống Hoa bị bắt đi rồi. Một hài tử bị một đám sai nhà áp giải trên phố chuyện lớn như vậy sao lại không đến tai Lý thị được kia chứ.

Bà lo lắng gấp gáp đến độ miệng cũng đã nổi đầy mụn nước, trong lòng phập phòng lo lắng đến độ chính bà cũng không kiểm soát nổi hành vi của mình. Bà liên tục lâu nước mắt, không tự chủ được nước mắt không ngừng rơi xuống, bà chưa bao giờ nghĩ rằng trong cuộc đời của Tống Hoa lại phải trải qua như vậy.

" Hài tử đáng thương của ta! Hoa Nhi! Hài tử đáng thương của ta! Hài tử đáng thương của ta!"

Lý Thị lúc này chỉ biết khóc và khóc, bà muốn ra ngoài nhưng không biết phải đi đâu tìm ai mới tốt, bà đi đến y quán rồi đến vị hương quán mà không tìm thấy nữ Nhi. Bà không còn cách nào khác đành phải quay trở về nhà chờ đợi. Trong lúc chờ tin tức, chờ Tống Tương trở về bà tự trách bản thân rất nhiều, vẻ mặt đau khổ than trách ông trời đã đầy đọa tỷ đệ bọn nhỏ quá nhiều.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv