Đương gia vừa nhìn vừa mắng mỏ Chu Tiêu, mắng chửi mãi cũng thấy nhàm chán giọng của đương gia dần dần hạ thấp xuống, rồi ông ấy tức giận đưa nắm tay lên che mũi ho khan tiếng, sau đó nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch. Ông ta bặm môi quay sang hỏi Chu Tiêu:
"Nói.. nói.. ngươi mau nói xem ta phải làm gì với ngươi bây giờ?"
Chu Tiêu vừa bước tới vừa nói:
"Đương gia tuỳ lý định đoạt, Chu Tiêu không có lấy nửa lời phàn nàn!"
"Hay, hay cho một tên Chu Tiêu, ngươi đúng là một người thông minh đã quăng cho ba cái mớ bòng bong này để ta phải tháo gỡ. Ta cũng không phải là người cậy thế không nói lý. Trong chuyện này ngươi đã biết cái sai của ngươi chưa?"
Chu Tiêu hoàn toàn không có ý định bào chữa:
"Chuyện này là do sai sót của ta."
Tức giận như vừa nãy nữa:
"Tốt rất tốt, dám làm dám nhận. Ta giao nữ nhi tâm can bảo bối của ta để ngươi đưa nó đi làm quen với nơi này. Không ngờ ngươi lại làm việc không đến nơi đến chốn lại giao nó cho một người khác dẫn đường."
Chu Tiêu cúi đầu:
"Là Chu Tiêu đã phụ sự tin tưởng của đương gia."
Đương gia chạm rãi ngồi xuống, mở miệng hỏi nhưng không đúng trọng tâm:
"Y quán Tiêu Tương phải không?"
Chu Tiêu ngẩng đầu nhìn đương gia:
"Đương gia."
"Sao nào? Người đang nhắc nhở ta rằng y quán của người trong lòng ngươi ta không được phép động vào phải không? Quả thật ta cũng rất tò mò về nữ tử đó là người như thế nào mà có thể khiến một nam tử ưu tú như ngươi lại mê mẩn đến như vậy!"
"Đương gia, chuyện này là do ta không liên quan gì đến nàng ấy."
Đương gia cười lạnh:
"Đương nhiên là ta biết chuyện này không liên quan gì đến nàng ta. Ngươi không cần lo lắng như vậy, ta có thể làm gì được nàng ta chứ, nàng ta là thần y ở cái trấn Khổ Thuỷ này, những người như chúng ta sống bằng nghề liếm máu trên lưỡi dao xong có cái gan đi đối phó với đại phu chứ? Hơn nữa nàng ta lại còn là một thần y!"
Đôi mắt của Chu Tiêu thâm sâu tựa biển khiến cho ai nhìn vào đều không thể nhìn thấy cảm xúc của hắn.
"Này!"
Nói bóng gió cũng nói rồi, châm biếm cũng châm biếm rồi, đưa ra cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng thật nhàm chán. Ông ta càng nhìn Chu Tiêu càng thuận mắt, một thanh niên dưới sự uy áp của mình như vậy mà không có lý nửa điểm sợ hãi, có thể thấy được hắn cường đại đến mức độ nào. Chu Tiêu là một người dám làm dám nhận trách nhiệm về mình đồng thời cũng tận lực bảo vệ người mà hắn quan tâm.
Nếu Hiên Nhi mà là nữ tử trong lòng của Chu Tiêu thì sau này có chuyện gì xảy ra với ông ta thì dù ông có phải chết cũng mỉm cười mà nhắm mắt xuôi tay. Nhưng số phận lại biết trêu ngươi để cho Chu Tiêu quen biết Tống đại phu trước. Đương gia nhìn Chu Tiêu càng cảm thấy xót xa tiếc thương cho nữ nhi bảo bối của mình. Một người trẻ tuổi ưu tú như vậy lại không thể trở thành hiền tế của mình, Ông phải đi đâu tìm một hiền tế tốt như vậy đây.
"Ngươi nói xem trong nhà ngươi không còn huynh đệ nào khác sao?"
Đương gia đột nhiên bột miệng hỏi Chu Tiêu cũng chính là những suy nghĩ trong lòng của ông lúc này.
"Đương gia có lẽ đã quên tình huống của ta."
Chu Tiêu thoáng kinh ngạc nhìn đương gia rồi cười nói. Trên mặt đường xa lộ ra vẻ khó xử:
"Quên đi, coi như ta chưa từng nói gì. Tóm lại tội của ngươi không thể tha nhưng ta lại không còn biện pháp nào buộc phải tha cho ngươi bằng không Hiên Nhi sẽ giận ta, nó đã dặn dò ta rất nhiều lần là không được trách phạt ngươi. Đấy ngươi xem Hiên Nhi biết suy nghĩ cho ngươi như vậy con người thì sao đã đối xử với nó như thế nào?"
Vâng, là ta đã tắc trách!
"Hừ! Người tích cực nhận sai như vậy, nhưng người nói xem người phải bồi tội với Thiên Nhi của ta như thế nào đây?"
Đương gia hừ lạnh cố ý thăm dò Chu Tiêu. Bề ngoài Chu Tiêu cao lớn, mặc dù vận y phục bằng vải bố màu đỏ của tiêu cục nhưng cũng không làm giảm đi nét tuấn mĩ của hắn, làn da sáng như ngọc, nét mặt âm trầm, ngũ quan giống như tạc tượng. Nếu trở thành Hiền tế của ông ta thì tiểu ngoại tôn của ông ta chắc chắn sẽ giống như hắn sẽ rất tốt. Đường ra càng nghĩ đến chuyện này lại càng không cam tâm. Hiên Nhi của ông sinh ra đã rất ưa nhìn, là cô nương dịu dàng chu đáo lại đơn thuần và dễ thương vậy tại sao nam tử này lại không thích Hiên Nhi của ông chứ. Chu Tiêu này chung quy vẫn là để tâm đến Tống đại phu kia, không biết nàng ta đã dùng thủ đoạn gì.
"Đương gia, Chu Tiêu có một câu không biết có nên nói hay không?"
Chu Tiêu lên tiếng nói.
"Nếu không biết có nên nói hay không thì đừng nói!"
Đương gia khịt mũi trừng mắt với Chu Tiêu, đương nhiên là ông biết trong lòng Chu Tiêu nghĩ gì và hắn muốn nói cái gì.
"Việc của ngươi với Hiên Nhi ngày mai nói tiếp, hiện tại đã muộn có lẽ Hiên Nhi cũng đã nghỉ ngơi rồi hơn nữa muộn như vậy ngươi vào thuê phòng của nữ tử cũng không thích hợp."
"Đương gia!"
"Ngươi lui xuống trước đi, cái gì cần nói ta cũng đã nói xong rồi. Ngày mai ta phạt ngươi phải dẫn Hiên Nhi đi du hồ. Vào đông mặt hồ sẽ đóng băng, những ngày sau này sẽ không đi du hồ được nữa. Ở Trấn Khổ Thủy này thường đi dạo chơi ở hồ như vậy. Trước đây Hiên Nhi theo mẫu thân chịu khổ không ít, hiếm khi có cơ hội ra ngoài, cũng không biết bên ngoài náo nhiệt như thế nào. Ngươi là nam tử hãy bảo hộ nó thật tốt."
"Đương gia.. chuyện này."
Thấy Chu Tiêu có ý định từ chối, đương gia không cho phép hắn có cơ hội từ chối:
"Nếu thật sự ngươi muốn xin lỗi và chuộc lỗi thì ngày mai hãy đưa Hiên Nhi của ta đi du hồ, ta không muốn nghe thêm bất kỳ một lời bào chữa nào nữa, ta không muốn nghe người có hiểu không?"
Chu Tiêu cuối cùng cũng suy nghĩ một lúc rồi lịch sự đáp lại:
"Chu Tiêu đã hiểu!"
Đương gia nghe xong mừng thầm trong lòng nhưng trên mặt vẫn ra vẻ uy nghiêm:
"Biết là tốt rồi, không còn sớm nữa, ngươi mau trở về đi."
"Vâng!"
"A! Không đúng, bây giờ đã muộn như vậy rồi, ngươi không nên trở về, ta thấy Tống gia và tiêu cục cách nhau rất xa ngươi mỗi ngày vội vã trở về ta thấy cũng bất tiện. Dù sao thì người cũng không phải là người của Tống gia mà Tống gia lại có nữ nhi, người sống trong nhà bọn họ như thế thì không thích hợp. Tốt hơn hết người nên chuyển đến tiêu cục ở thì hơn. Sân sau vẫn còn một phòng trống ngày mai ta cho người dọn dẹp người dọn vào đó ở, ngươi xem thế nào?"
Đương gia lựa nhìn sắc mặt Chu Tiêu dụ dỗ nói. Chu Tiêu đương nhiên biết điều này, nếu hắn cứ sống mãi trong nhà Tống Tương là không tốt nhưng chỉ bằng cách này hắn mới có thể ngày ngày được nhìn thấy nàng, cũng nhờ vào chút thời gian ít tỏi đó mà bọn họ mới không trở thành người xa lạ.
Đa tạ đương gia quan tâm, chỉ là Tống gia đối với ta ân trọng như núi, ngày thường ta cũng muốn làm việc gì đó trong khả năng của mình để báo đáp bọn họ. Hơn nữa ta còn đang dạy tiểu nhi tử của Tống gia đọc sách, nhiều lúc ta còn cần phải kiểm tra nên e rằng sẽ không thể chuyển ra ngoài trong thời gian này được. "
Trong mắt đương gia bắt đầu lộ ra vẻ khó chịu, trong lòng bắt đầu trở lên cáu kỉnh. Điều đó chẳng có gì là ngạc nhiên cả, nếu như Chu Tiêu đồng ý ngay với lời đề nghị của ông ta thì ông ta mới thấy đó là điều mới là điều kỳ lạ.
" Được rồi, được rồi, ngươi trở về đi. "
Tống gia.
Bữa ăn tối được dọn ra bàn là kết quả cả buổi chiều của Lý thị, hôm nay bà rất cao hứng mà nấu thêm mấy món ngon, mấy món này lại tốn rất nhiều công phu: Có cá hấp, có thịt cừu chiên, thịt lợn cuộn sốt, gà xào nấm, ngoài ra còn có món anh đào chiên mà nữ nhi và nhi tử của bà đều rất thích ăn. Trên bàn đều xếp chật ních các món ngon.
" Con có nghe đúng là Chu Tiêu ca ca nói hôm nay hắn sẽ trở về không? "
Lý Thị mở miệng hỏi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hoa kiên định nói.
" Đúng vậy! Chính miệng đại ca ca nói với con như vậy, huynh ấy nói rằng tối nay huynh ấy nhất định sẽ trở về ăn tối! "
Trong lòng Lý thị thấy nhẹ nhõm, bà quyết định đợi Chu Tiêu trở lại rồi mới bắt đầu ăn. Tống Hoa nhìn chằm chằm vào màu đỏ rực của món ăn đầu chiên nó được bọc một lớp đường còn tản ra mùi thơm phưng phức.
" Ban ngày Chu Tiêu ca ca có dẫn con đi mua sách, huynh ấy mua cho con một cuốn là Tam tự kinh, huynh ấy bảo con đọc cho tốt rồi đến lúc trở về huynh ấy sẽ kiểm tra, nếu như con học tốt huynh ấy sẽ thưởng quà cho con. "
Tống Hoa là một cậu bé hiểu chuyện, mặc dù rất thèm ăn nhưng nhất định phải đợi bằng được Chu Tiêu quay trở về mới ăn nhìn bộ dạng háu ăn của Tống Hoa bà vừa thương vừa buồn cười, trong lòng thầm cảm tạ Chu Tiêu dạy gỗ nhi tử của bà tốt như vậy. Trước đây nhà chỉ có hai nữ nhân là bà và Tống Tương, từ nhỏ To Hoa không có phụ thân, không có huynh đệ khi Chu Tiêu đến hắn đối với Tống Hoa vừa là cha vừa là ca ca nên Tống Hoa rất tin tưởng và phụ thuộc vào Chu Tiêu. Lý Thị tuy không nếm thử nhưng lại rất cao hứng khi thấy Tống Hoa háu ăn như vậy:
" Con đấy, thật chẳng khác nào con ma háu ăn, con chỉ sợ rằng Chu Tiêu ca ca sẽ mua cho con đồ ăn ngon hơn? Xem con kìa, nếu ăn nó một chút con sẽ trở thành tiểu bàn tử đấy. "
Tống Hoa vốn dĩ gầy gò, hằng ngày còn được Tống Tương vỗ mập bằng điểm tâm của cửa tiệm mang tới nhưng cậu nhóc nào được như Lý thị nói chẳng qua là bà cố ý trêu trọc Tống Hoa mà thôi. Hai mẹ con nói chuyện bên ngoài, bên trong Tống Tương đang châm cứu cho Hạ Thiên, lúc châm cứu cần phải tập trung cao độ huyệt Thiên Linh Phù của Hạ Thiên Tống Tương ngồi xuống nghỉ ngơi chờ rút kim ra.
" Chỉ còn một số dược liệu nữa ta đã phái người đi tìm chắc phải bốn năm ngày sau mới có tin tức. Đến lúc đó dược liệu đầy đủ ta sẽ bào chế thuốc giải cho ngươi, còn việc châm cứu này chỉ cần liên tục trong nửa tháng là xong. "
Thực ra châm cứu cũng rất đau, nhất là cách Tống Tương vừa châm cứu vừa đắp thảo dược lên, khi kim châm vào da thịt sẽ rất đau đớn nhưng từ đầu đến cuối Hạ Thiên không hé răng kêu ca lấy nửa lời. Thế mới thấy được hắn là người mạnh mẽ đến vậy.
" Cô nương cũng không dễ dàng gì, đa tạ! "
Hạ Thiên cố nén đau xuống và chuyển sự chú ý của mình đến lời nói của Tống Tương mong có thể giảm bớt được đau đớn.
" Không phải khách sáo, ta nhận bạc chữa bệnh đây là chuyện ta phải làm! "
Tống Tương không chút dấu diếm mà nói toạc ra, ánh mắt Hạ Thiên đang u ám dần dần tỏa ra sáng ngời, khánh khẽ cười làm động chấn động đến kim châm trên người khiến hắn đau đớn đến độ không dám nhúc nhích nữa.
" Tống đại phu quả thật phải là một nữ tử bình thường, luôn luôn khiến người khác phải ngưỡng mộ! "
" Ngươi không có lời nói nào khác để nói nữa hay sao, cứ nói đi nói lại một lời như những người khác mà không thấy nhàm chán sao? Ta đều được nghe người khác nói nhiều nên đã nhầm chán rồi, nếu người muốn khen thì không thể nói khác với họ được sao? "
Hạ Thiên tự nhiên thấy khó thở.
Được rồi, không trêu chọc ngươi nữa."
Tống Tương nói. Khi Tống Tương bưng chậu nước ra ngoài định thay nước khác để rửa sạch vết thương cho Hạ Thiên thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Chu Tiêu. Ánh mắt hắn dán chặt lên người Tống Tương. Hắn lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ quan sát không biết đã bao lâu rồi.