Tri phủ đại nhân thấy đây là trường hợp cấp bách thật sự không thể trì hoãn được nữa lập tức rống lên:
"Người đâu! Người đâu! Mau, mau đăng cáo thị cho ta nếu ai có được tin tức của con vẹt Thúy Ngọc bản quan sẽ trọng thưởng."
Lúc này toàn bộ bách tính Giang Nam đều biết tri phủ đại nhân đang ráo riết tìm một con vẹt, tin này gây ra động tĩnh lớn cho toàn bộ bách tính ở Giang Nam.
Mặt khác ở Huyện Khổ Thủy cách xa Giang Nam cả vạn dặm, trái ngược hoàn toàn với vẻ ồn ào náo động ở Giang Nam thì ở đây vẫn yên tĩnh đến lạ thường. Khi Tống Tương trở về từ phủ của huyện Thái gia thì đi thẳng đến kho dược liệu, Hạ Thiên vẫn đang nghiền thảo dược. Không ngờ hắn ta lại ngoan ngoãn chờ nàng trở về. Tống Tương về đến nơi nàng đã bình tĩnh lại và dịu giọng nói:
"Hạ Thiên, không còn sớm nữa chúng ta mau trở về đi, mẹ của ta đang đợi ta trở về."
Mặt trời lúc này đã sắp lặn xuống núi, phía chân trời những áng mây đỏ rực khiến cho cảnh hoàng hôn càng trở lên cô tịch, phía xa xa một mảng xanh thẫm màu của núi rừng dần dần mờ ảo đi.
"Được."
Hạ Thiên thu dọn một chút sau đó tháo găng tay mà Tống Tương đã đưa cho hắn ra sau đó lau tay bước đi theo Tống Tương. Để tránh sinh nghi ngờ Tống Tương bèn ngồi xe ngựa trở về. Ngồi trong xe ngựa Tống Tương đưa tay vén rèm nhìn ra khu chợ nhộn nhịp bên ngoài và bắt đầu thăm dò Hạ Thiên:
"Đây là lần đầu tiên người đến trấn khổ Thủy sao? Nhà của người ở phía Bắc phải không?"
Hạ Thiên gật đầu:
"Chỗ chúng ta sầm uất hơn nơi đây rất nhiều."
Câu trả lời của hạo Thiên cũng không khiến Tống Tương thấy bản thân bị khinh bạc, nàng vẫn ân cần hỏi han hắn:
"Ồ! Ngươi lại nhớ nhà của ngươi ở trong thành đúng không?"
Hạ Thiên không trả lời mãi im lặng coi như là mặc định đúng.
"Cũng phải, người có một thân võ nghệ cao cường như ngươi cũng không giống như người bình thường đến từ những địa phương nhỏ bé."
Tống Tương lẩm bẩm nói, lúc này Hạ Thiên chủ động hỏi:
"Ta nghĩ rằng một nữ tử có bản lĩnh như cô nương cũng không giống với người đến từ một địa phương nhỏ bé, thậm chí nữ tử xuất thân trong gia tộc lớn ở huyện thành cũng không thể so sánh được với cô nương, ta cũng nghĩ Tống cô nương còn khiến người khác phải hiếu kỳ hơn ta."
Đôi mắt đen của Hạ Thiên nhìn Tống Tương không chớp mắt, đây là lần đầu tiên hắn ta bộc lộ sự hiếu kỳ của bản thân mình trước một nữ tử như vậy.
"Tống đại phu có thật sự có phải là cô nương đến từ huyện Khổ Thủy không?"
Tống Tương nhìn hắn ta một lúc lâu thấy được hắn ta trong mắt không có ác ý gì rồi mới bật cười khúc khích trả lời:
"Ngươi hỏi điều này không thấy kỳ quái sao? Ta đương nhiên là lớn lên ở đây khi còn là một đứa trẻ rồi. Nếu người không tin có thể đi hỏi thăm những người quanh đây bọn họ đều nói hết chuyện của ta lúc còn nhỏ."
Tống Tương vừa cười vừa nói, nàng hơi cúi đầu, hai khuỷu tay chống vào đầu gối bàn tay ôm cằm, trên miệng nở một nụ cười tươi tắn nên Hạ Thiên không thể nhìn ra được sự tính toán trong mắt nàng. Tống Tương đương nhiên biết Hạ Thiên sẽ không đi nghe ngóng chuyện của nàng từ những người xung quanh. Hạ Thiên cũng không tiếp tục nói về vấn đề này nữa nên vội vàng nói bâng quơ:
"Ở một nơi như thế này mà có một kỳ nhân như Tống đại phu thì quả thật là hiếm thấy."
Tống Tương khẽ cười khiêm tốn nói:
"Quá khen rồi."
"Ban ngày ta có hỏi.. người nhà của ngươi.."
Tống Tương hiếu kỳ hỏi giống như kiểu vừa chợt nhớ ra. Nhưng mà Hạ Thiên lại không có ý định nói nữa bèn quay đầu nhìn sang một bên không muốn tiếp tục nói về vấn đề này. Nhìn bộ dạng của hắn lúc này đang muốn kháng cự bàn tay hắn nắm chặt, cơ bắp nổi lên càng lộ rõ vẻ bất an của hắn.
Ta không có ý gì khác, ngươi không cần phải lo lắng, ta chỉ muốn nói rằng ta có thể giúp đỡ được ngươi.
Tống Tương vừa dứt lời thì Hạ Thiên ngay lập tức quay đầu lại nhìn Tống Tương hỏi:
"Cô nương?"
Tống Tương khẽ cười nói:
"Sao nào? Người xem thường đại phu ở những nơi nhỏ bé xa xôi này sao?"
"..."
Hạ Thiên im lặng một lúc, nhưng cuối cùng hắn cũng không hề nói ra những điều mà hắn chôn chặt trong lòng bấy lâu nay:
"Ta phải thừa nhận rằng cô nương là một y sư mà ngay cả ngự y trong hoàng thành cũng không thể so sánh được với cô nương, vì cô nương lớn lên ở Huyện Khổ Thủy lại cũng không có người dẫn dắt nên dù cô nương có giỏi đến đâu thì cũng vẫn có những thiếu sót. Ta hiểu là cô nương có lòng tốt muốn giúp đỡ nhưng việc của ta ta sẽ tự giải quyết."
Hạ Thiên nói. Tống Tương biết là hắn ăn ngay nói thật, và cũng không phải nói quá chút nào, thực ra nàng cũng không phải là người vô năng. Dù sao thì nàng cũng là người của hiện đại trong tay còn tài nguyên không gian đây là ưu thế của nàng nhưng nàng cũng không thể mạo hiểm mà đi giúp đỡ cho một người chỉ thoáng tình cờ gặp nhau.
"Ngươi đã tự có tính toán thì ta cũng không nhiều chuyện nữa, nhưng có một điều.."
Hạ Thiên vừa nói xong, Tống Tương cảm thấy hắn ta rất có thể là một người chính trực nên thành thật nói:
"Ta là người không quan tâm nhiều đến đúng hay sai, chỉ có người nhà là vẩy ngược của ta. Lúc này ngươi lại sống trong nhà của ta, ta không biết liệu tình hình của ngươi có mang lại hiểm nguy gì đến cho người nhà của ta không?"
Hạ Thiên khịt mũi trả lời:
"Cô nương yên tâm, ta chắc chắn sẽ không liên lụy đến người một nhà của cô nương, những kẻ đó chưa bao giờ nghe nói đến trấn Khổ Thủy này và bọn chúng hoàn toàn không thể tìm được đến đây."
"Thật không?"
Tống Tương không tin tưởng đặt câu hỏi. Hạ Thiên bị nghi ngờ trong lòng thấy có phần khó chịu trả lời:
"Ta nói dối cô nương cũng chẳng được lợi lộc gì. Hơn nữa ta còn trông cậy vào cô nương giải độc cho ta, ta cũng chẳng được lợi gì khi làm tổn thương cô nương."
Tống Tương cũng nghĩ như vậy bèn nói:
"Ta sẽ tạm thời tin ngươi, nếu như ngươi nuốt lời vậy đừng trách ta không buông tha cho ngươi."
Hạ Thiên nhìn Tống Tương một hồi lâu sau đó đột nhiên lắc đầu bật cười. Tống Tương nhíu mày lên tiếng hỏi:
"Ngươi cười cái gì?"
"Ta đang nghĩ cô nương có bao nhiêu bộ mặt, đây mới là bộ mặt thật sự của cô nương phải không? Tống đại phu quả thật là một người nhìn không thấu. Nếu trong lòng ta đã có nữ nhân mà ta yêu thì chưa biết chừng ta sẽ thích cô nương."
Hạ Thiên nghiêm túc nói, Tống Tương được người khác bày tỏ trong lòng không một chút xao động nhưng vẫn có chút mất tự nhiên, nàng hỏi:
"Sao nào? Ngươi bị mị lực của ta khuất phục rồi sao?"
Tuy là một câu nói rất tự phụ nhưng khi Tống Tương thốt ra lại không có cảm giác như vậy bởi vì khi nàng nói ra bằng vẻ mặt thở ơ vô cảm như thể không phải nói về chính bản thân mình. Hạ Thiên da mặt mỏng bèn chào thua nói:
"Ta bắt đầu thấy sợ cô nương rồi."
Xe ngựa đang chạy trên đường lâu lâu người đánh xe lại quất roi vào mông ngựa, con ngựa túc tắc chạy dưới ánh sáng mờ ảo của đèn lồng từ hai bên đường, trên xe còn thoang thoảng mùi gà quay mà Tống Tương đã mua.
Long môn tiêu cục.
Chu Tiêu là người có chừng mực, đợi Tống Tương một hồi lâu lại gặp Tống Hoa bèn dẫn cậu nhóc đi ra ngoài chơi, đợi hắn ngủ say rồi thì đưa hắn trở về nhà, sau đó mới trở lại tiêu cục. Đương gia đang đợi hắn tới để hỏi tội nên đã sớm đứng ở cửa tiêu cục. Chỉ chờ Chu Tiêu quay lại là ông ta sẽ chất vấn hắn đã làm gì mà khiến cho Hiên nhi khi trở về khóc lóc không ngừng. Ánh mắt cô tịch vô hồn của ông ta khiến cho ai nhìn thấy cũng cảm nhận được nỗi khổ tâm của một người làm cha.
Đương nhiên ông biết đây không phải là lỗi của Chu Tiêu, chuyện tình cảm nam nữ là không thể ép buộc được, nhưng nữ Nhi nhà mình rất tốt, dù chỉ là con riêng nhưng cũng là bảo bối tâm can của ông ta về tình về lý thì ông ta luôn đứng về phía nữ Nhi của ông ta.
"Ây da, Chu tiểu huynh đệ cuối cùng cũng trở lại. Lần này đương gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Lý đại ca lo lắng bèn phục ở bên ngoài tiêu cục báo tin cho Chu Tiêu. Chu Tiêu lại không sợ đương gia sinh khí bèn hỏi:
"Đương gia đang ở đâu?"
Lý đại ca trả lời:
"Đang ở thư phòng chờ ngươi qua đó, nhưng nghe ta nói đã nếu đương gia phát hỏa thì nhất định ngươi không được tranh cãi cùng đương gia nếu như vậy thì đương ra càng tức giận hơn không chỉ phạt đơn giản vài cái roi đâu. Ngươi xem ngươi cũng thật là ngươi đang đưa Hiên Nhi tiểu thư đi dạo mua đồ. Gặp người ta thì liền như bị mất hồn ấy, sự tình nặng nhẹ đều không phân biệt được. Nói ra thì bị Tống đại phu kia cũng thật là chẳng khác nào hồng nhan họa thủy cả.
Bình thường lý đại ca rất ồn ào tuy nhiên lại là người rất tốt bụng, người này đã đi đón đầu Chu Tiêu để báo tin nên Chu Tiêu rất cảm kích, hắn kiên nhẫn lắng nghe nhưng khi nghe đến đây hắn đang đi đột nhiên dừng lại:
" Hơn nữa đương gia đã giao Hiên Nhi tiểu thư.. sao người lại dừng lại, sao không đi tiếp? "
Lý đại ca đang thao thao bất tuyệt cảm thấy bên cạnh đột nhiên không nghe được tiếng bước chân bèn ngẩng đầu lên thấy Chu Tiêu dừng lại thì chuyển câu hỏi.
" Lý đại ca, Tống đại phu đối với ta rất quan trọng, ai cũng không thể so sánh được với nàng ấy, vừa rồi huynh đã nói sai rồi. "
Khuôn mặt của Chu Tiêu cười như không cười cực kỳ nghiêm túc nói. Đây là lần đầu tiên Lý đại ca nhìn thấy Chu Tiêu nói chuyện bằng thái độ nghiêm túc như vậy. Lý đại ca lặng người, phải mất một lúc sau khi chắc chắn rằng Chu Tiêu vẫn còn ở đây và mọi chuyện vẫn đang xảy ra thì Lý đại ca mới khẽ nói một câu:
" Ta biết rồi, ngươi đi đi chuyện này chỉ nên nói cho ta biết, ngàn vạn lần đừng nói cho đương gia biết. Vì đương gia đã nhìn trúng ngươi làm hiền tế rồi. "
Chu Tiêu thu nhận ý tốt của Lý đại ca, thành thật mà nói hắn rất biết ơn khi gặp được người một người nhiệt tình như Lý đại ca.
" Lý đại ca cảm ơn huynh đã vất vả, không phải quá lo lắng cho ta, ta tin rằng đương gia tuy giận nhưng cũng không phải là người không nói lý. Chắc chắn sẽ không làm khó ta. Cùng lắm là đánh một trận sảng khoái là xong huynh mau về nghỉ ngơi trước đi.
Chu Tiêu đứng ở gần cửa quay lại nói với Lý đại ca, đây cũng chính là suy nghĩ của Lý đại ca. Đương gia của bọn họ là một người giang hồ chính hiệu, nếu không làm như vậy không thu phục được lòng người, cũng không có khả năng xây dựng nên cơ nghiệp tiêu cục này.
"Ngươi xem, là ta quá lo lắng cho những chuyện không đâu. Dù Đương gia có thế nào đi chăng nữa cũng không thể nói không nói lý. Chỉ cần lúc này ngươi nhận lỗi đừng cứng rắn đối đầu với ngài ấy có biết không. Rồi sau một thời gian sẽ quên đi."
Chu Tiêu trận đầu:
"Ta biết rồi lý đại ca mau trở về đi."
Nói xong Chu Tiêu đẩy cửa bước vào trong mà không quay đầu lại lấy một lần. Cánh cửa đóng lại, người đầu tiên Chu Tiêu gặp là đưa ra, ông ta nhìn Chu Tiêu không chằm chằm bằng ánh mắt sắc bén ẩn chứa đầy nguy hiểm dù sao thì ông cũng là người lăn lộn trong giang hồ không có gì là lạ khi ông ta tôi luyện được ánh mắt đó. Vậy mà ánh mắt ấy không mảy may ảnh hưởng đến Chu Tiêu, hắn vẫn thong dong bình tĩnh chào đương gia.
"Đương gia ngoài tìm ta có việc gì không?"
Trong ánh mắt của vị đương gia ẩn chứa rất sâu tia đắc ý: "Bang!" Ông ta đập mạnh vào cái bàn rồi lập tức đứng dậy chỉ tay vào Chu Tiêu mắng mỏ:
"Hay cho một tên Chu Tiêu, bây giờ người vẫn còn dám giả ngu sao? Ngươi cũng thật to gan, thật giỏi."
Chu Tiêu đứng một bên nghe mắng mỏ mà không nói câu gì, nhìn hắn đứng khí chất của hắn cũng thật hiên ngang.