Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc

Chương 130: Tìm Ra Nguyên Nhân



Sau khi Tống Tương dứt lời, sắc mặt sư gia tái nhợt, lúc này ông ta chợt hiểu ra được vấn đề. Nếu Tống Tương không xem ra được nguyên nhân thì ông ta biết phải biết tìm ai bây giờ. Chả có nhẽ ông ta cũng phải tiêu đời luôn theo con vẹt đó rồi sao. Sư gia không dám nghĩ đến nữa, nếu cứ tiếp tục nghĩ đến thì e rằng mình sẽ phải tổn thọ mất.

"Chuyện này, ta cũng chỉ biết trông cậy vào Tống đại phu ngài mà thôi. Nếu vấn đề này ngài có thể giải quyết giúp ta thì sau này ngài gặp phải khó khăn gì cần đến ta chỉ cần mở lời ta nhất định không từ chối. Tuy ta cũng không phải là người tốt đẹp gì nhưng một lời hứa khi đã nói ra rồi đương nhiên sẽ không nuốt lời."

Sư gia nhìn Tống Tương mà thành khẩn nói, để bày tỏ thành ý ông ta giơ tay lên thề. Lúc này Tống Tương cản lại. Tống Tương vốn làm việc luôn tin tưởng và dựa vào thực lực của bản thân nên lời thề với nàng vô tác dụng. Nàng không mong sau này xảy ra chuyện mà nàng không giải quyết được phải cậy nhờ đến ông ta nhưng nếu có thể thì nên để cho ông ta một cái nợ ân tình sẽ tốt hơn là không có.

"Được rồi, có câu nói này của ông thì ta sẽ ghi nhớ thật kỹ, chỉ mong sau này khi ta thật sự cần đến ông thì ông đừng từ chối là được."

Tống Tương nói xong trên người tản ra một cỗ uy lực cường đại đè ép khiến sư ra vô cùng khiếp sợ, một nữ tử dân dã tay trói gà không chặt tại sao lại có khí thế kinh người như vậy, ngay cả uy nghiêm của Huyện Thái gia cũng không thể so sánh được.

Ở cái trấn Khổ Thủy xa xôi hẻo lánh này ngoại trừ Chu Tiêu thì người duy nhất khiến ông ta khiếp sợ chính là vị Tống đại phu này, khí thế của nữ tử này cường đại đến độ khiến ông ta không dám có cả ý nghĩ chống lại. Tất nhiên trước một người cường đại như vậy ông ta lại càng không dám nảy sinh ra ý nghĩ xấu xa. Chỉ cảm thấy rằng tất cả những ý đồ xấu của ông ta lúc này đều trở nên vô nghĩa. Trực giác của ông mách bảo rằng chớ có dại gì mà đi trêu chọc người như thế này bằng không kết cục còn đáng sợ hơn bị trời đày.

"Tống đại phu yên tâm, trên có trời dưới có đất ở giữa có ta và ngài những gì ta đã nói tuyệt nhiên sẽ không nuốt lời. Bằng không.."

"Được rồi không cần thề ta tin lời ông. Lời thề đối với ta chỉ là hình thức mà không hữu ích. Chỉ cần ông không nuốt lời thì thề hay không thề cũng thế cả thôi. Còn ông nuốt lời thì dù ông có thề ta cũng không làm gì được ông."

Sư gia ngờ Tống Tương lại có cái nhìn sâu sắc cởi mở như vậy ông ta cũng phải thay đổi hoàn toàn cái nhìn về nữ tử trước mắt này.

"Tống đại phu nếu đã nói như vậy thì.."

Sư gia vội vàng lên tiếng nói như có vẻ nhắc nhở. Nếu Tống Tương đã đồng ý sư gia cũng không ngại ngần mà nhắc nhở Tống Tương việc chữa bệnh cho con vẹt không nên trì hoãn nữa. Nhận lồng chim trên tay sư gia, Tống Tương nhoẻn miệng cười, nhưng trong mắt vẫn hiện lên tia giễu cợt mỉa mai.

"Người ta nói ở cái trấn Khổ Thủy này cũng nghèo nàn khốn khổ như cái tên của nó vậy, huyện thái gia nổi tiếng là quan thanh liêm, thanh bạch chưa bao giờ thèm muốn màu mỡ của bách tính làm thế nào mà ngay cả cái lồng của sủng vật cũng được sơn son thiếp vàng như thế này? Thật sự là quá xa xỉ mà!"

Sư gia lau mồ hôi đang túa ra trên trán và khéo léo lảng tránh không trả lời. Ông ta rất nhanh chóng bắt nhịp với cách nói chuyện của Tống Tương. Xem ra nữ từ này là người cổ quái rất thích mỉa nên tốt nhất những lúc như thế này không nên giải thích chỉ lắng nghe và giả bộ ngu ngốc thôi. Tống Tương quả thật khi nói ra điều này cũng không có ý định trông chờ người khác trả lời, thực ra có rất nhiều chuyện không cần phải trả lời mà sự thật đã hiện ra rất rõ ràng. Nàng bắt đầu chú ý hơn đến con vẹt vẫn đang nổi điên đập cánh loạn xạ trong lồng.

Nhìn sơ qua bên ngoài thì đây là một con trống, xem ra cũng chưa đến thời kỳ sinh sản nhưng không hiểu sao bộ lông của nó xù lên chỉ còn phần lông đầu và cổ vẫn còn bóng mượt. Xem ra vị Huyện Thái gia này có vẻ rất coi trọng con vẹt này. Cái bát nhỏ trong lồng để đựng thức ăn, chỉ nhìn sơ qua thôi là cũng đủ thấy chỗ thức ăn đó rất có giá trị, đủ biết đây là món ngon được dày công chuẩn bị. Thức ăn bị văng ra khắp lồng, Tống Tương nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhỏ như hạt đậu của con vẹt bằng vẻ mặt lạnh lùng rồi lên tiếng nói:

"Tiểu gia hỏa nhà ngươi lãng phí thức ăn là không đúng."

Con vẹt dường như hiểu lời của Tống Tương nó ngước đôi mắt hạt đậu lên nhìn Tống Tương rồi gào lên thảm thiết:

"Cứu tôi với, cứu tôi với."

Sư gia ngày càng lo lắng hơn khi gặp phải sự việc nhỏ nhặt ồn ào này. Ông thấy lạ lẫm khi con vẹt biết kêu cứu, bình thường ông ta sẽ rất cao hứng khi gặp được điều thú vị nhưng hôm nay ông ta không thể cao hứng nổi trên mặt càng lộ rõ vẻ lo lắng tiếp tục quan sát cách xử lý của Tống Tương. Trong lòng sư gia thầm than, có khi nào con vẹt này đã thành tinh rồi hay không? Khi gặp hạnh nhân thì xin ăn, khi mình chăm sóc tận tình cho nó thì luôn chửi mình là đồ khốn, giờ đây gặp Tống đại phu lại biết kêu cứu. Chẳng trách nữ Nhi tri phủ Giang Nam lại yêu thích con vẹt này như vậy. Lúc trước ông ta luôn cảm thấy hiếu kỳ khi vùng đất Giang Nam trù phú giầu có như vậy hơn nữa lại là nữ Nhi bảo bối của tri phủ Giang Nam vậy mà lại chỉ thích con vẹt này, cho đến bây giờ thì ông đã hiểu vì sao rồi.

"Để ta xem xem, ngươi là bị làm sao?"

Tống Tương vừa nói vừa vươn tay ra bắt lấy con vẹt, suýt nữa còn bị con vẹt mổ trúng vào tay. Cũng may Tống Tương kịp thời thu tay lại, con vẹt bắt đầu lên cơn điên đập đầu vào lồng, cánh thì vỗ loạn lên. Tống Tương không có ý định bắt nó nữa mà cố gắng quan sát kỹ hơn. Sư gia không hiểu là có chuyện gì chỉ là thấy trong lòng thập phần khẩn trương. Ông ta chờ một hồi lâu không thấy Tống Tương nói gì bèn dè dặt mở miệng hỏi:

"Tống đại phu ngài đã tìm ra nguyên nhân của tiểu súc sinh này chưa."

"Tiểu súc sinh."

"Tiểu súc sinh."

Con vẹt này xem ra rất có thiên tính khi nghe được tiếng của sư gia thì đập cánh mạnh hơn ra sức gào lên như thể nó đang mắng chửi lại sư gia vậy. Tống Tương nhìn thấy một màn này thì không khỏi bật cười, nàng không nhịn được mà buông lời trêu trọc con vẹt:

"Ngươi cái tên tiểu gia hỏa này, không biết là ngươi nghe hiểu được hay chỉ là con vẹt thích bắt chước tiếng người.

Nói xong nàng không nhìn sư gia cũng không đợi ông ta trả lời mà tiếp tục nói:



" Ta kiểm tra rất kỹ con vẹt này thì thấy rất bình thường, chưa tìm ra điều gì không thích hợp cả. "

Sư gia nghe xong vội vàng gật đầu nói:

" Mấy vị đại phu trước đó cũng nói như vậy. "

Tuy nhiên biểu hiện con vẹt lại rất không bình thường nên nhất định phải còn có những nguyên nhân nào khác mà bọn họ chưa tìm ra.

" Con ngươi của nó rất bình thường xem ra không bị trúng độc hơn nữa con người vẫn có thể đảo liên tục cũng có thể thấy rõ không hề thấy có dấu hiệu suy yếu. "

Tống Tương mím chặt môi một lát đột nhiên mở miệng hỏi:

" Lồng chim của ngươi làm bằng gỗ gì? "

Đúng vậy dù là lồng chim sơn son thiếp vàng nhưng cái cốt của nó nhất định phải được làm bằng gỗ. Sư gia nghe xong cũng cũng cảm thấy kỳ lạ, sự bất thường của con vẹt thì có liên quan gì đến chiếc lồng chim này chứ. Nhưng ông ta cũng nhanh chóng trả lời:

" Nó được làm bằng gỗ lim. "

" Ông chắc chắn không? "

Tống Tương hỏi.

" Chắc chắn. "

Sư gia khẳng định lại một lần nữa vì chiếc lồng này vốn là ông ta đi lấy về từ chỗ một người nghệ nhân, nó được làm đặc biệt theo yêu cầu của huyện lão gia."

"Nếu không phải thì điều này thật là kỳ lạ."

Tống Tương nghe xong thì cũng biết ông ta không có cái lá gan dấu mình chuyện này, nếu vậy thì quả thật là nàng không đoán ra được nguyên do từ đâu.

"Nhưng cái lồng chim này thì có gì lạ."

Sư gia nhìn thấy dáng vẻ Tống Tương trầm ngâm không thể không mở miệng ra hỏi. Tống Tương ngẩng đầu nhìn con vẹt trong lòng rồi nói:

"Nếu cái lồng này làm bằng gỗ Chương thì ta biết được nguyên nhân dị thường của nó nhưng đằng này chiếc lồng lại được làm bằng gỗ lim, đáng lý ra thì sẽ không có vấn đề gì nhưng sao con vẹt này lại nổi điên?"

Sư gia dường như cũng hiểu ra điều gì đó, lúc này Tống Tương lại hỏi tiếp:

"Tình trạng này của con vẹt mới xuất hiện từ sáng nay phải không."

Nàng nhớ ra lời sư gia đã nói lúc trước.

"Không sai, nó bắt đầu như vậy vào sáng hôm nay."

"Vậy sáng nay có gì bất thường không."

"Không có, vẫn như thường ngày."

Đột nhiên sư gia nhớ ra điều gì đó bèn vỗ trán nói:



"Sáng nay ta thấy lồng chim bị bẩn nên đã cọ rửa một chút."

Tống Tương quay sang nhìn sư gia hỏi:

"Ông cọ rửa bằng cách nào, dùng cái gì để cọ rửa."

Sư gia nhìn thấy phản ứng của Tống Tương thì khẳng định được tám phần đã tìm ra manh mối nên không dám lơ là ngay lập tức đưa Tống Tương đến nơi có rửa lồng chim xem xét.

"Chính là ở đây, dùng cái này."

Sư gia chỉ vào chiếc chổi cọ nói lồng chim hồi sáng rồi nói, ông ta không bỏ sót một chi tiết nào nên đã trực tiếp cầm chổi cọ lên làm thao tác y như ban sáng đã làm. Tống Tương chăm chú nhìn và suy nghĩ một chút sau đó nhanh chóng rời tầm mắt đến cây chổi có lồng chim trên tay sư gia, nhìn nó không khác gì những chiếc chổi cọ thông thường khác. Sau đó Tống Tương cầm trên tay nhìn đi nhìn lại mấy lần. Đột nhiên nàng đưa lên mũi ngửi. Hai mắt nàng tự nhiên sáng rực lên sư gia nhìn thấy điều này rất rõ ràng bèn lên tiếng hỏi:

"Tống đại phu tìm thấy được cái gì rồi sao?"

Tống Tương trả lời:

"Ta tìm ra rồi."

"Là cái chổi cọ này sao, nó thì làm sao chứ?"

Sư gia trong lòng bối rối, không hiểu vì sao lại do chiếc chổi cỏ này, thấy vẻ ngờ vực trên mặt sư gia Tống Tương đặt cây chổi cọ trong tay xuống và bắt đầu giải thích:

"Chiếc chổi cọ này của ngươi không phải là đồ mới đấy sao."

"Đúng vậy ta đã lấy nó từ chỗ của hạ nhân."

"Chiếc chổi cọ này bình thường dùng để làm gì."

"Bây giờ không phải là mùa thu sao thấy mùa đông đang cận kề quản gia của chúng ta nghĩ đến nghĩ rằng đồ dùng trong phủ Huyện Thái gia là đồ gỗ được vận chuyển từ Đông Di đến sẽ bị đông cứng vào mùa đông nên ông ấy đã sai hạ nhân sơn một lớp sơn phủ ra bên ngoài lớp gỗ, để khi mùa đông đến chúng sẽ ít bị hư hỏng hơn.

Sư gia nói xong chợt nhận ra điều gì đó bèn hỏi tiếp:

" Chẳng có nhẽ nước sơn này lại liên quan đến việc con vẹt kia nổi điên sao? "

Tống Tương khẽ cười.

" Tuy không liên quan gì đến nước sơn này nhưng ông đoán đúng rồi đấy vấn đề nằm ở gỗ làm ra cây chổi cọ này. Nghe nói có một số loại chim rất yêu thích đậu trên cây ngô đồng nhưng bên cạnh các loại cây nó yêu thích thì có một số loại cây chúng không hề thích một chút nào cả. Hay nói một cách khác loài chim việc này không hề thích loại gỗ nằm nên cây chổi cọ này. Ta nhớ không nhầm thì loại gỗ làm lên cây chổi này là gỗ Chương. Trong sách cũng đã ghi chép lại loại gỗ này ở tận rừng sâu nơi chướng khí dày đặc tuy chúng không bị nhiễm độc nhưng chướng khí vẫn ám vào và tỏ ra mùi rất khó chịu. Bình thường mùi này rất nhạt con người không thể gửi thấy nhưng các loài chim đặc biệt nhạy cảm với loại gỗ này nên khi ngửi thấy mùi của gỗ này sẽ cực kỳ sợ hãi. "

Vừa nói Tống Tương vừa lấy khăn lau tay.

" Vậy nên mới sáng sớm ông đã dùng cây chổi cỏ này định cọ lồng chim, con vẹt nhạy cảm phát hiện ra nên mới nổi điên như vậy, bây giờ ông chỉ cần thay chiếc lồng chim khác là xong. "

Sư gia nghe xong hai mắt sáng lấp lánh không ngờ được vấn đề khiến ông ta mất ăn mất ngủ lại từ cây chổi cọ mà ra.

" Đa tạ Tống đại phu rất nhiều, Tống đại phu quả nhiên là một kỳ nữ hiếm có, vậy mà có thể nghĩ đến khả năng này. "

Sư gia thán phục nịnh bợ nói.

" Ông không cần quá khen, chỉ cần nhớ rõ những lời vừa rồi ông nói là được. Ta tính tình ngay thẳng không thích giả bộ. Nhắc đến đây mới nhớ đến điều này thật thú vị ta chỉ là một đại phu nay đến phủ của huyện Thái ra để giải quyết vấn đề mà lại khám phá ra bí mật quả thật là thú vị."

Tống Tương nhắc đi nhắc lại hai lần khiến cho sư gia cảm thấy có chút kỳ quái, không phải vừa rồi đã giải quyết xong vấn đề rồi sao nhưng sao lại liên quan gì đến việc khám bệnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv