"Đồ khốn! Đồ khốn!"
Một tiếng kêu bập bẹ non nớt nghe như tiếng trẻ con vọng ra từ phía trong, trong lòng Tống Tương cảnh giác bước vào, nàng từ từ luồn một tay vào ống tay áo nơi đó có một cái túi nhỏ ở ống tay áo mà Lý thị đặc biệt may cho nàng. Bên trong có chứa một ít đồ mà tự tay nàng chế tạo ra, còn có cả một con dao găm rất sắc bén có thể dễ dàng đoạt mạng đối phương bất cứ lúc nào. Nàng thật sự rất muốn biết ở tại phủ đệ của Huyện Thái gia bọn chúng dám giở trò gì với nàng:
"Người bệnh ở đâu?"
Tống Tương lên tiếng hỏi, giọng nói của nàng trong trẻo như tiếng suối trên núi, nhưng lạnh lẽo như tuyết, tuy lãnh đạm nhưng vẫn có phần ôn hòa khiến cho người khác sợ hãi mà bỏ chạy, khiến cho người ta mất đi khả năng phòng bị, loại cảm giác này thật khó nắm bắt:
"Đồ khốn! Đồ khốn!"
Giọng nói đó lại xuất hiện Tống Tương lại thầm đoán có khi nào đây là hài tử của Huyện Thái gia. Nhưng nàng chợt nghĩ đến nếu là con của Huyện Thái gia bị ốm thì mời đại phu nào chẳng được, nhưng tại sao không công khai mà lại dấu dấu diếm diếm như thế này. Có khi nào đứa trẻ mắc bệnh khó nói, nhưng điều này cũng không hợp lý vì Tống Tương chợt nhớ ra Huyện Thái gia dưới gối chỉ có một nhi tử. Hình như ông ta nhi tử của ông ta cũng đã lớn rồi đang xa nhà hình như là đọc sách ở thư viện trong kinh thành, nên không thể có ở nhà được.
Gần đây nàng nghe không ít lời đồn về Huyện Thái gia có khi nào là tiểu thiếp nào đó của ông ta sinh cho ông ta một đứa trẻ mà chưa có ai được biết đến. Tống Tương tiến sâu vào phía sau như đang mơ màng đi trong giấc mộng hoang đường, có một tấm rèm bằng hạt châu che trước mắt nàng, nàng đang định vén rèm nên lên để bước vào thì bên trong có một người đi ra, trước khi nàng kịp vén rèm ra thì người nọ đã vén ra đứng trước mặt nàng liếc nhìn cánh tay còn giơ trên không trung của Tống Tương.
"Thì ra là ngươi."
Tống Tương nhăn mày nói. Nàng nói mà đôi mắt trong veo bình tĩnh như nước. Nàng nhìn nam nhân mời nàng đến khám bệnh đang đứng trước mặt.
"Đây là.."
Nàng nhìn lồng chim trên trên tay ông ta, bên trong là một con vẹt màu xanh lá cổ có pha một chút lông đỏ. Con vẹt hình như bị nổi điên cứ đâm đầu vào lồng giống như muốn cố gắng chạy trốn, miệng vẫn liên tục kêu gào:
"Đồ khốn. Đồ khốn."
"Tống đại phu, làm phiền ngài xem giúp ta xem con vẹt này nó bị làm sao vậy? Ngày hôm qua nó vẫn tốt không hiểu sao hôm nay không ăn mà cứ liên tục đâm đầu vào lồng, nếu nó cứ như vậy ta e rằng nó sẽ chết mất."
Nam nhân cũng chính là sư gia, vội vàng nói. Xảy ra chuyện như vậy đương nhiên ông ta vô cùng lo lắng, bởi vì sắp tới con vẹt này sẽ được huyện thái gia đưa đến phủ Tri Phủ Giang Nam. Ngày đưa đến Giang Nam cũng không còn bao xa nữa, bởi vì cũng sắp đến sinh thần của nữ nhi bảo bối của vị Tri Phủ Giang Nam kia rồi. Huyện Thái gia đếm từng ngày, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng chờ ngày đi, thứ quan trọng nhất trong chuyến đi lần này là con vẹt này nếu mà xảy ra sai sót gì thì Huyện Thái gia sẽ lột da mình.
Vì vậy bằng mọi giá sư gia không thể để con vẹt xảy ra chuyện khi nó vẫn còn ở chỗ mình. Nó có thể chết trên đường đi có thể bị bất cứ thứ thứ gì bắt đi miễn là nó còn mạng ra khỏi phủ của huyện thái gia nhưng nhất định không được phép chết trong tay mình, trách nhiệm này ông ta gánh không nổi. Tống Tương nghe xong chợt hiểu ra mọi chuyện, vẻ mặt không lộ ra chút cảm xúc nào cả, trong mắt còn hằn lên tia tức giận ngút trời, nàng chẳng quan tâm đến lời nói của sư gia mà lên tiếng chất vấn:
"Cái gì? Người trong phủ huyện thái gia cũng thật khinh người quá đáng, mời ta đến chữa bệnh cho một con vẹt cũng thôi đi lại còn ra cái vẻ bí ẩn."
Giọng điệu của Tống Tương mang đầy ý mỉa mai, trong lòng không thể chấp nhận được việc bị người khác đùa giỡn như vậy. Kể từ khi hành y đến giờ thì có lẽ đây là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện khiến bản thân mình tức giận như vậy.
"Ai da.. Tống đại phu, xin ngày đừng sinh khí như vậy."
Sư gia vô cùng khẩn trương một mặt cố gắng an ủi con vẹt đang nổi điên, một mặt vội vàng giải thích. Ông ta ở cùng với huyện thái gia cũng mười năm có dư, ngoài việc có tài xử lý chính sự ra thì còn có khả năng quan sát sắc mặt của người khác. Thấy phản ứng của Tống Tương rõ ràng như vậy thì đoán được vị này đang nghĩ rằng mình đang đùa giỡn nàng ta.
"Tống đại phu, quả thật lừa ngài đến đây là ta vạn bất đắc dĩ không thể không làm như vậy được, cũng không biết phải nói như thế nào. Ta cũng cho người đến y quán mời ngài nhưng người làm ở đó đã thẳng thừng từ chối nói rằng Tống đại phu không chữa bệnh cho động vật. Đây là lý do vì sao lần mời tiếp theo ta không có nói lý do."
Thấy được thái độ chân thành của sư gia. Cơn thịnh nộ của Tống Tương dần dần hạ xuống, dù sao thì ông ta cùng cũng không cố ý đùa giỡn với nàng, chỉ là trong trường hợp khẩn cấp nên mới nghĩ đến biện pháp như vậy. Suy cho cùng thì hai bên cũng không có xích mích gì nhìn lớn, nếu lúc này cố tình sẽ rách mặt nhau ra dù cho nàng sẽ không bị ăn thiệt thòi nhưng cũng không được lợi lộc gì cả. Nhưng khi nghĩ đến việc là một đại phu đi chữa bệnh cho một con chim thì trong lòng cũng thấy khó chịu. Sắc mặt Tống Tương lạnh lùng nói:
"Nếu như vậy ta sẽ không truy cứu chuyện này, ta cũng đem ra ngoài bêu rếu, các ngươi cũng không thể bắt ép ta chữ bệnh được cho nó kể cả huyện thái gia có ở đây cũng không ép được ta. Vì ta không phải là y sư chữa bệnh cho động vật. Nếu không còn việc gì ta phải rời đi trước trong y quán còn rất nhiều việc đang chờ ta về giải quyết."
Tống Tương nói xong bèn quay người rời đi, sư gia sao có thể đến nàng đi dễ dàng như vậy chứ, nếu ông ta không giữ nàng ở lại rằng cuộc đời của ông ta cũng coi như chấm hết tại đây.
"Tống đại phu ngàn vạn lần không thể đi được, xin hãy ở lại!"
Sư gia nhìn thấy Tống Tương rời đi vội vàng chạy tới cửa chặn lại không cho nàng đi qua. Tống Tương vô cùng tức giận, nở một nụ cười chế nhạo:
"Hóa ra người của huyện nha các người lại hống hách, tùy tiện coi thường người khác đến như vậy."
Vị sư gia vội vàng nói với giọng van lơn:
"Tống đại phu ở cái nơi xa xôi hẻo hẻo lánh này làm gì có y sư chữa bệnh cho sủng vật kia chứ, họa may ở kinh thành mới có. Ở cái trấn Khổ Thủy này Tống đại phu là người giỏi nhất, nói thật trước khi tìm đến ngài tôi cũng đã tìm vài ba người rồi nhưng họ không tìm được ra bệnh trạng. Vì vậy ta mới mạo muội lừa ngài đến đây. Người sống ở đời nay ốm mai đau không lường trước được, hơn nữa Tùng đại phu ngày lại có một thân y thuật cao minh nếu ta quả thật dám làm ra chuyện đùa giỡn với ngài thì không phải đang đùa giỡn với chính sinh mạng của mình hay sao."
Sư ra nói ra những lời tận đáy lòng, Tống Tương quan sát một lát rồi mới dịu cơn tức giận đi, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn một chút. Sư gia thấy nàng đã giảm bớt tức giận liền nhanh chóng lấy hòm thuốc trong tay nàng đặt xuống với vẻ nịnh nọt nói:
"Tống đại phu, ngài xem bệnh cho nó giúp ta, phí xem bệnh ta sẽ trả gấp ba cho ngài!"
Sư gia cố nặn ra một nụ cười khi nói chuyện với Tống Tương, Tống Tương thấy bộ dạng hèn mọn này của ông ta thì quay sang nhìn con vẹt hỏi:
"Chẳng qua chỉ là là một con vẹt, nó có đáng để ông lo lắng đến mức độ như vậy không? Hay vẫn còn nguyên nhân sâu xa nào khác?"
Sư gia vừa nghe xong lời này trên trán liền lấm tấm đổ mồ hôi. Vị Tống đại phu không chỉ một thân có y thuật cao minh mà năng lực quan sát cũng kinh người chỉ trong chớp mắt có thể nhìn ra điều không thích hợp. Ông biết phải nói về việc này như thế nào đây, nên chỉ đành cười một cách gượng gạo.
"Con vẹt này là bảo bối tâm can của đại nhân nhà chúng ta, làm phiền Tống đại phu xem xem rốt cuộc nó bị làm sao mà khiến cho kẻ hèn mọn này lo lắng đến chết mất."
Tống Tương ngước nhìn sư gia khẽ cười:
"Vẫn không chịu thành thật, vì ông không có thành ý vậy ta cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa, cáo từ."
Tống Tương nói xong liền xoay người rời đi.
"Ai da.. tổ tông của tôi ơi, các người đều là tổ tông của tôi hết."
Sư gia gào lên với Tống Tương trong bộ dạng vô cùng đáng thương.
"Tống đại phu vậy thì ta sẽ kể hết cho ngài biết không dám dấu diếm điều gì."
"Vậy ông nói đi."
Tống Tương quay đầu lại quan sát sư gia xem những lời ông ta nói có thành thật hay không. Sư gia thở dài một hơi rồi trầm ngâm nói:
"Kỳ thực con vẹt này là một bảo bối hiếm có khó gặp. Nó còn đáng giá hơn cả ngàn vàng, bởi vì nó được lão gia nhà chúng ta dùng để lấy lòng con gái của tri phủ Giang Nam."
Tống Tương nghe xong lời này bèn thấy hứng thú, thật sự không không biết mối liên hệ giữa huyện thái gia gia và nữ nhi Trị Phủ Giang Nam là thế nào:
"Theo ta được biết nữ Nhi tri phủ Giang Nam năm nay đã hai mươi tuổi, Huyện Thái gia của ông cũng thật là.."
Khi Tống Tương nói đến đây bèn nghĩ tới việc hiện tại ra ít nhất cũng ngoài bốn mươi lăm tuổi chả có nhẽ lại thích gặm cỏ non sao. Sư gia thấy Tống Tương hiểu sai ý bèn vội vàng lên tiếng giải thích.
"Đương nhiên không phải như ngài nghĩ, Huyện Thái gia nhà chúng ta tuy là một người ham mê tửu sắc nhưng cũng không phải rau cỏ nào ngài ấy cũng tuỳ tiện ăn hết."
Nói đến đây sư gia thận trọng nhìn trước ngó sau rồi nhìn về phía cửa như kẻ trộm, có lẽ là ông ta rất sợ bị người khác nghe được những lời này, sau đó ông ta hạ thấp giọng ghé sát tai Tống Tương nói tiếp:
"Là Huyện Thái gia của chúng ta muốn thăng chức, muốn rời khỏi cái nơi nhỏ bé này nên chỉ có thể trông chờ vào mối quan hệ với tri phủ Giang Nam. Mà tri phủ Giang Nam nổi tiếng gần xa là người luôn lấp liếm che dấu khuyết điểm của mình nên rất khó tiếp cận được ông ta. Ông ta có một nữ nhi bảo bối được ông ta coi như viên minh châu mà nâng niu trên tay, vị tiểu thư này lại rất thích nuôi sủng vật, Nhất là vẹt nên Huyện Thái gia muốn mượn chuyện này đi để lấy lòng tri phủ Giang Nam."
Tống Tương nghe xong liền lạnh nhạt buông câu:
"Vậy là Huyện Thái gia các ông lại không muốn thăng quan theo con đường quan lộ thông thường rồi."
Sư gia biết Tống Tương đang châm chọc Huyện Thái gia nên vẫn giả ngu lo lắng trả lời:
"Tống đại phu đây vốn là bí mật của huyện thái gia, không thể nói ra bên ngoài được, sở dĩ hôm nay phải nói ra với ngài thật sự là ta lâm vào đường cùng rồi, hy vọng Tống đại phu giữ bí mật nếu không có chuyện gì xảy ra thì Huyện Thái gia sẽ hội tội ta đầu tiên chưa biết chừng con lột da của ta."
Tống Tương nghe xong cười mỉa mai:
"Ông yên tâm, ta không phải là người nhiều chuyện."
"Vậy còn con vẹt này?"
"Mặc dù ta không đồng ý với cách làm của huyện thái gia nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến ta. Hơn nữa ông đã thể hiện đủ thành ý của mình nên ta sẽ xem xét nói cho ông.
Tống Tương nói, sư gia nghe xong như trút được gánh nặng và trên mặt bay rõ sự biết ơn. Sắc mặt vừa dễ chịu đi một chút thì lại nghe thấy Tống Tương nói tiếp:
" Tuy nhiên, ông cũng đừng quá hy vọng vào ta vì ta không phải là y sư chữa bệnh cho sủng vật, lại không giỏi nhìn ra chúng bị gì điều này là rất bình thường. "
Nghe xong trái tim của sư gia nhiêu muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vội vàng khẩn khoản nói:
" Ngài cứ thích nói đùa, trong toàn bộ trấn Khổ Thuỷ này người mà ta có thể trông cậy vào được chỉ có Tống đại phu ngài mà thôi."