Long Môn tiêu cục, hai mắt Hiên Nhi đỏ hoe rõ ràng là phải chịu ấm ức. Chu Tiêu nhờ người làm trong y quán dẫn đường nàng ta đi dạo, nàng ta thấy mất hứng nên chỉ đi dạo một vòng trong tiệm y phục rồi ra về. Là do nàng ta không rõ đường đi lối lại ở trấn Khổ Thủy nên mới phải đi cùng người làm đó chứ quả thật nàng ta không muốn đi cùng với người làm đó dù chỉ là chốc lát.
Hiên Nhi thấy bản thân đã bị đả kích quá nhiều nên khi trở về sắc mặt vô cùng ảm đạm. Đương nhiên nàng không thể đi cáo trạng đến cha được, nếu làm như vậy e rằng Chu Tiêu sẽ càng có thành kiến với nàng hơn. Tuy nhiên trông nàng ta như thế này thì chỉ cần nhìn qua một cái là ai cũng biết nàng ta phải chịu ức. Đương gia vô cùng giận dữ, ông ta đập mạnh tay xuống bàn trước mặt nhiều người mắng mỏ Chu Tiêu:
"Chu Tiêu đâu? Chu Tiêu đâu? Hay cho cái tên tiểu tử này, ta giao nữ nhi bảo bối của ta cho hắn chăm sóc nhưng hắn ta lại dám làm cho nữ nhi của ta khóc lóc thương tâm như thế này. Người đâu rồi?"
Hiên Nhi không muốn thấy màn mắng mỏ này của cha, hơn nữa nàng ta cũng muốn giữ hình tượng tốt đẹp. Sắc mặt nàng ta tái nhợt trên khóe còn động lại giọt nước mắt. Chung quy là không có gì cả, nàng ta cố ý bày ra bên ngoài cái bộ dạng che che đậy đậy và không muốn mọi người nhắc đến Chu Tiêu.
"Cha, không biết Chu Tiêu có công việc gì, huynh ấy gặp một người quen không thể đi cùng con được nên đã nhờ một người khác đưa con đi."
Vẻ mặt Hiên Nhi sầu thảm nói.
"Hắn cũng thật là, ta còn cho rằng tên tiểu tử này đáng tin cậy, chỉ trong chớp mắt đã đem những lời ta nói quăng ra sau tai. Ta nhờ cậy tên tiểu tử này dẫn nữ nhi đi dạo, bây giờ thì hay rồi ngay cả bóng dáng của hắn cũng không thấy đâu. Cha nói rồi Hiên Nhi con không phải sợ ta nhất định sẽ làm chủ đòi công đạo lại cho con. Không biết tên tiểu tử đó gặp ai mà lại trở nên bất thường như vậy."
Khi đương ra nói chuyện với nữ nhi của mình thì giọng điệu trở nên dịu dàng. Hiên Nhi khóc nức nở và nói ngắt quãng.
"Vâng.. đây là một người.. là một nữ tử.. gọi.. tên gọi là Tương Nhi, nữ từ đó là một đại phu, Chu Tiêu ca ca và nàng ta hình như có mối quan hệ rất không bình thường."
Trong lòng Hiên Nhi lúc này thấy vô cùng khó chịu, cộng thêm vẻ mặt tức giận của đương gia. Lý đại ca nhịn không được cuối cùng cũng lên tiếng đỡ vài lời tốt đẹp cho Chu Tiêu:
"Đương gia, ngài cũng không nhớ rõ hôm trước Chu tiểu huynh đệ đã từng nói hắn đã có người trong lòng rồi. Hôm qua có lẽ cũng là vì Tống đại phu mà hắn kéo ta đi uống rượu. Hôm nay trên đường gặp lại được e rằng là vì nói vì muốn nói chuyện rõ ràng với nhau. Xem ra chuyện này có thể tha thứ được cho hắn, dù sao thì hắn cũng là một nam nhi chính trực chí ở bốn phương."
Lúc này lão Triệu lại không ngờ rằng Chu Tiêu là một người không biết thức thời như vậy. Vì vậy đã lẩm bẩm nói khẽ vài câu, Lão Lý ngồi kế bên dùng cùi trỏ húc vào ngươi lão Triệu:
"Tôi đã sớm nói rồi, Chu tiểu huynh đệ không phải là người như vậy, hơn nữa nếu như nói hắn là người háo sắc thì lên háo sắc với vẻ đẹp của Tống đại phu. Tuy tôi chưa từng gặp cô ấy bao giờ nhưng nghe người khác nói lại rằng cô ấy xinh đẹp tựa thiên tiên."
Lão Triệu buột miệng hỏi:
"Thật sao?"
Lão Lý khịt mũi một cái rồi trả lời:
"Điều này còn giả được sao?"
"Dù nàng ta có xinh đẹp đến đâu thì cũng không thể bằng đại tiểu thư của chúng ta được."
Triệu đại ca không tin, bởi vì Hiên Nhi tiểu thư là nữ tử đẹp nhất mà hắn ta từng gặp từ trước đến giờ, nên hắn ta thấy rằng toàn bộ nữ tử trong huyện Khổ Thủy này đều không tìm ra được người nào xinh đẹp hơn Hiên Nhi tiểu thư.
"Có lẽ đó là sự thật, ngươi không nhìn thấy vẻ mặt vô cùng khó chịu của Hiên Nhi tiểu thư của chúng ta sao. Chẳng qua là do Chu tiểu huynh đệ không để ý đến tiểu thư nên mới có bộ dạng như thế này, điều đó còn chứng tỏ tiểu thư nhất định đã gặp Tống đại phu rồi."
Lão Lý phân tích kỹ càng như thể không có chuyện gì là ông ta không biết. Lão Triệu đương nhiên là không tin vào mấy lời vớ vẩn này rồi, nên đã quay lại nhìn Hiên Nhi tiểu thư một lát, cuối cùng nhìn ra có điều không ổn nên đã tò mò hỏi:
"Hiên Nhi tiểu thư cô đã gặp Tống đại phu chưa. Không biết Tống đại phu người mà khiến cho Chu tiểu huynh đệ của chúng ta say mê điên đảo trông như thế nào nhỉ?"
Khi lão Triệu hỏi Hiên Nhi đã gặp Tống đại phu chưa thì nàng ta sững sờ mím chặt môi không thốt lên được lời nào. Nhìn phản ứng của nàng ta thì những người đang có mặt ở đây dù cho không hiểu chút nào về lòng dạ nữ nhân đương nhiên cũng tự nhiên sáng tỏ được phần nào. Xem ra việc Tống đại phu này vô cùng xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn tiểu thư Hiên Nhi của bọn họ. Hiên Nhi nghe xong ngay lập tức hiểu ra, nàng không nhịn nổi mà nước mắt cứ tuôn như mưa, đương gia tức giận trong lòng thấy khẩn trương vội vàng quay lại quát mọi người:
"Tất cả đi ra ngoài cho ta."
Sau khi mọi người rời đi hết, đương gia Hiên Nhi trong lòng mất hứng ông nhẹ nhàng dỗ dành nữ nhi.
"Hiên Nhi của cha rất tốt, con đừng khóc nữa, khi nào Chu Tiêu trở lại cha sẽ hảo hảo giáo huấn một phen."
Đương gia trong lòng cũng sáng tỏ sự tình, trong thâm tâm ông cũng biết nữ nhi của mình đã xem trọng Chu Tiêu rồi, nhưng Chu Tiêu lại có người khác trong lòng nên khó có thể lay chuyển được hắn. Nếu quả thật như vậy thì chi bằng sớm cắt đứt suy nghĩ đi thì hơn, càng để lâu nữ nhi càng đau lòng hơn.
Y quán Tiêu Tương. Hạ Thiên làm việc liên tục xem chừng cũng rất mệt nhọc. Tống Tương nghĩ ngợi xong xuôi bèn phân phó người làm sang tửu lâu mua một nồi canh về cho hắn, canh bồ câu hầm không những ăn rất ngon miệng mà quan trọng hơn là có giá trị dinh dưỡng cao thích hợp với người bị thương như Hạ Thiên. Nhưng ngoài sảnh có sai nha đang canh chừng, Hạ Thiên đi ra sẽ khó tránh khỏi bị người khác bắt gặp. Lúc đó chưa biết chừng Hạ Thiên bị lật tẩy hơn nữa y quán của mình cũng sẽ bị liên lụy. Nên Tống Tương đã căn dặn người làm dọn cơm ăn ở sân sau.
"Lão bản, những thứ mà ngày căn dặn tôi sẽ đi làm ngay, ngài mau nhìn xem thứ này."
Vừa nói người làm vừa lấy trong tay áo ra một bức họa. Trên đó đã đóng sẵn dấu của Huyện nha, bức họa là chân dung của nghi phạm bị truy nã dán khắp đường lớn ngõ nhỏ trong trấn. Lúc Tống Tương nhìn thấy dáng vẻ của người trong bức họa cũng không quá đỗi kinh ngạc, bởi vì khi nàng nghe người làm ở Vị Hương quán nói thì đã nghi ngờ sáu đến bẩy phần, nhưng hiện hiện tại chân tướng đã quá rõ ràng đến tám chín phần rồi. Nàng rất tự tin vào con mắt nhìn người của mình lại càng tin vào trực giác của bản thân hơn:
"Ngươi đem đốt bức chân dung này đi, đừng để ai nhìn thấy là được."
"Vâng."
Người làm đáp lại. Tống Tương đang định bảo hắn ta tiếp tục đi làm việc thì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền hỏi:
"Đúng rồi, còn Chu Tiêu.. hắn rời khỏi lúc nào vậy? Hắn.. có để lại lời nào không?"
Người làm ngẩng đầu lên nhìn nàng và trả lời:
"Lão bản, Chu Tiêu vẫn ở bên ngoài, chưa từng rời đi."
Trong lòng Tống Tương chợt thấy hỗn loạn, hắn chưa rời đi, hắn định làm gì đây? Không phải giờ này hắn lên ở Long Môn tiêu cục sau. Giờ thì hay rồi đúng là hắn ta đã chọc giận đại tiểu thư nhà người ta rồi thì làm sao còn dám quay lại đó chứ.
"Mặc dù Chu Tiêu chưa có rời đi nhưng cũng có lời nhắn nhủ lão bản."
Người làm chợt nhớ đến cuộc nói chuyện với Chu Tiêu đang dở dang câu chuyện thì có người bệnh đến, người bệnh này bị cuốc chém vào đùi máu chảy rất nhiều xử lý rất lâu và khó nên từ lúc đó người làm chưa từng nói lại với Tống Tương. Hơn nữa lại bận bận rộn bốc thuốc kê đơn nên không nhớ nếu không nhờ lão bản hỏi e rằng hắn ta cũng quên luôn.
"Hắn chuyển lời gì?"
Tống Tương căng thẳng hỏi, giọng nói có vẻ lạc đi. Những ngón tay dưới ống tay áo nắm chặt vào nhau.
"Hắn nói, có vài việc cần phải nói rõ ràng với lão bản ngày, hắn ở bên ngoài đợi ngài làm xong. Nhìn thấy hắn cứ yên lặng chờ bên ngoài người tiếp đón ngoài cửa nói sẽ vào thông báo nhưng đã bị hắn ngăn lại và nói rằng không muốn ngài phải khó xử nên vẫn ngồi ở đó chờ ngài."
Người làm luyến thoắng kể lại cho Tống Tương nghe. Nghe xong trong lòng Tống Tương trở nên rất loạn, rất không thoải mái. Tên hỗn đản Chu Tiêu này, quả thật rất biết cách trêu chọc người khác, hắn biết rất rõ suy nghĩ của nàng chỉ cần người làm nói như vậy thì chắc chắn nàng sẽ thấy thương tâm. Nghĩ đến đây Tống Tương có phần buồn bực trong lòng nó giống như một điều gì đó khiến nàng bất lực không thể diễn tả thành lời.
Trên mặt nàng cũng dần hiện lên tia tức giận, nàng xua tay với người làm chuyển lời lại cho hắn nói hắn trở về trước hôm nay nàng rất bận rộn, đến khuya chưa chắc đã xong việc, nếu quá muộn nàng sẽ không trở về nhà nữa. Người làm lui ra ngoài, Tống Tương nhìn theo bóng khuất dần của người làm mà trong lòng có chút hối hận, nhưng nàng cũng không thể mở miệng giữ người được.
"Cô nương đang suy nghĩ gì mà ngẩn người như vậy?"
Hạ Thiên đang ăn đột nhiên nhìn sang Tống Tương hỏi, hắn đã uống hết nồi canh bồ câu rồi nhưng thấy Tống Tương vẫn chưa ăn gì bèn lên tiếng hỏi.
"Không có gì."
Tống Tương trả lời, Cầm đũa gắp một đũa rau đưa lên miệng nhai sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên hỏi:
"Sắp tới ngươi có dự định gì không?"
"Dự định gì được?"
Hạ Thiên vô cùng bất ngờ khi bị hỏi như vậy.
"Sau khi trị thương xong ngươi không có dự định gì sao?"
Tống Tương thản nhiên hỏi, hắn chưa kịp trả lời thì nàng đã nói thêm:
"Ta biết giờ đây người rơi vào hoàn cảnh này e rằng không còn người thân nào chỉ có một mình ngươi, võ công ngươi lại cao cường nên tò mò muốn biết dự định của ngươi là gì?"
Hạ Thiên nghe xong, tay cầm đũa dừng lại, hắn nhìn vào đồ ăn một lúc lâu, cổ tay run run:
"Cô nương có muốn biết phụ mẫu và muội muội của ta bị chết như thế nào không?"
Hạ Thiên đột nhiên lên tiếng nói, đôi mắt đỏ ngầu lên khiến cho người khác nhìn được sự hận thù trong mắt hắn như muốn thiêu rụi tất cả mọi thứ.