Sau đó Tống Tương quay đầu lại nhìn thấy một cô nương đang ngồi nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt phức tạp. Đây không phải là cô nương ban nãy đã đi dạo phố cùng với Chu Tiêu đây sao.
"Cô nương là.."
Mặc dù Tống Tương đã tự nhủ là sẽ bỏ qua cho Chu Tiêu nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng không nhịn được đành phải lên tiếng hỏi. Khi hỏi xong nàng mới thấy có chút hối hận. Nàng cũng cảm thấy bản thân lúc này như hòa cùng với thế giới này, cũng biết ăn dấm chua, đương nhiên nàng không hề thích cái cảm giác này một chút nào cả, nó giống như kiểu bản thân nàng đang thừa nhận sự thất bại.
"Cô nương là ai? Vừa rồi cô và Chu Tiêu ca ca đã làm gì trong đó?"
Đôi mắt của Hiên Nhi đỏ hoe buồn bực hỏi Tống Tương trong mắt không có lấy nửa điểm sợ sệt xấu hổ. Sự chú ý của Tống Tương dồn vào câu Chu Tiêu ca ca. Nàng rất ngạc nhiên mới chỉ qua hai ngày Chu Tiêu đã gặp được tiểu muội muội của mình rồi sao. Nhưng là thái độ của nữ hài tử này lại không giống như kiểu mối quan hệ huynh muội ruột thịt, mặc dù nàng ta có xinh đẹp nhưng không có lý nửa điểm giống với Chu Tiêu, hơn nữa nhìn Chu Tiêu cũng không giống với người đã tìm lại được trí nhớ.
Vậy có thể loại trừ khả năng Chu Tiêu và nàng ta là huynh muội, vậy chỉ còn một khả năng là tình cảm nam nữ, nếu vậy càng không thể là ca ca muội muội được. Trước đây tống Tương luôn khinh bỉ những loại chuyện ăn dấm sắc chua như thế này và chưa từng để tâm đến nó. Còn bây giờ trong lòng nàng thấy vô cùng khó chịu, tức giận nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu và nói như thế nào. Một lúc sau nàng hỏi:
"Cô nương là người của Long Môn tiêu cục sao?"
"Ta là đại tiểu thư của Long Môn tiêu cục. Cô nương là ai có quan hệ gì với Chu Tiêu ca ca, cô nương và huynh ấy vừa nãy ở trong đó đã làm gì?"
Hiên Nhi đứng dậy giận dữ hỏi, đúng lúc Chu Tiêu sau khi bình tĩnh lại đang bước ra ngoài từ căn phòng nhỏ đó. Chu Tiêu đi đến cạnh Tống Tương, lặng lẽ nắm chặt lấy bàn tay của nàng, Tống Tương chau mày muốn hất tay hắn ra nhưng không những không hất được ra mà còn bị hắn nắm chặt hơn.
"Hiên Nhi tiểu thư, nàng ấy tên là Tống Tương cũng chính là Tống đại phu giỏi nhất trấn Khổ Thủy này, đồng thời nàng ấy cũng là ân nhân cứu mạng của ta, quan trọng hơn nữa là.."
Nói đến đây Chu Tiêu ấp úng, đầu cúi xuống, đôi mắt lóe lên như một tia sáng xuất hiện trong một hố đen sâu không đáy, sau đó hắn ngẩng đầu lên nói tiếp:
"Quan trọng hơn nữa cả nàng là nữ tử trong lòng của ta bấy lâu nay.."
Chu Tiêu không phải là tên đầu gỗ đương nhiên hắn nhìn ra cách mà Hiên Nhi đối xử với mình rất khác biệt. Chỉ có điều hắn không thèm quan tâm đến điều đó và cũng chưa từng nghĩ đến việc phải xử lý thế nào nên cứ thờ ơ hững hờ với nàng ta. Bởi vì trong lòng Chu Tiêu lúc bấy giờ chỉ tràn ngập suy nghĩ về Tống Tương tự nhiên sẽ không để nữ tử khác vào trong mắt.
Bây giờ thì hay rồi nàng ta chất vấn ngay giữa đám đông giữa chốn đông người, trong lòng thấy bất mãn bởi vì hắn chưa có giải thích rõ ràng được với Tống Tương một vài chuyện, nên không muốn để nàng hiểu lầm hắn thêm một chút nào nữa. Nếu hắn còn bị nàng hiểu lầm nữa e rằng mọi sự cố gắng của hắn đều bị nàng phủ nhận. Nàng luôn đối xử tốt với người khác nhưng với hắn thì ngược lại chưa từng đối tốt với hắn như những người khác, khiến hắn thật sự muốn nổi đóa lên mà trừng phạt nàng lấy một lần.
Nhưng hắn lại miễn cưỡng chịu đựng, vì nàng nhẫn tâm thế càng chứng tỏ nàng càng để tâm đến hắn. Chỉ cần nàng tiến một bước lại phía hắn thì hắn nguyện áy vì nàng mà bước hết chín mươi chín bước còn lại. Hắn đã sớm nói ra tâm tư của hắn vừa rồi khi ở bên trong hắn lại càng thêm chắc chắn, và phải thừa nhận rằng cuộc đời của hắn ngoài Tống Tương ra thì ai hắn cũng không cần, chỉ cần có nàng, hắn chỉ cần duy nhất một mình nàng là đủ.
"Ngươi.."
Tống Tương ngạc nhiên nhìn Chu Tiêu giống như là gặp ma, hắn cũng chỉ biết thầm cười một mình nhưng bàn tay của hắn vô thức siết chặt thêm. Thân hình mảnh mai của Hiên Nhi run lên, lảo đảo lui về phía sau một bước, dường như nàng ta lại bị chấn động mạnh không thể tin nổi mà lắc đầu liên tục. Một chiếc lắc màu vàng nhạt không chịu được mà bị hất ra khỏi mái tóc nàng ta, Tống Tương nhìn nàng ta có phần thương cảm.
Nhưng Chu Tiêu cũng không mảy may để tâm, quả nhiên là người đủ lạnh lùng vô tình. Tống Tương có cảm giác đây mới là con người thật của hắn, có lẽ là Chu Tiêu đã sắp tìm lại được ký ức của hắn rồi. Không giống như suy nghĩ ban đầu của nàng, nàng vốn cho rằng đời này của Chu Tiêu sẽ không có khả năng khôi phục trí nhớ. Nhưng bây giờ lại không nghĩ như vậy nữa rồi bởi vì biểu hiện gần đây của hắn càng ngày càng quyết đoán, càng ngày càng lạnh lùng.
Đương nhiên con người trước đây của hắn cũng như vậy, lúc trước có lẽ hắn cũng nhìn ra chút vụn vặt này nhưng vẫn luôn ẩn những che giấu, còn bây giờ hắn thậm chí không thèm cản che giấu nữa. Khi hắn càng gần với con người thật của mình chẳng phải là lúc hắn sách khôi phục lại trí nhớ hay sao. Tống Tương tin rằng ngày đó sẽ đến rất sớm.
"Chu Tiêu ca ca, cha bảo huynh đưa muội đi ra ngoài đi dạo mua đồ, vậy chúng ta tiếp tục đi mua đồ thôi, đừng nên cứ ở mãi y quán này, Hiên Nhi không thích ở lại đây, ở đây mùi dược liệu rất khó chịu."
Hiên Nhi bỗng nhiên nhìn Chu tiêu bằng ánh mắt cầu xin mà nói với Chu Tiêu, nhưng cố tình không hề để tâm và đáp lại những lời nói mà Chu Tiêu vừa nói xong. Tống Tương không nhịn được định lên tiếng nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt lãnh đạm của Chu Tiêu ngăn lại, hắn tiếp tục nói:
"Hiên Nhi tiểu thư, tiểu thư cũng nhìn thấy rồi đấy, bây giờ tôi có việc bận nên sẽ nhờ người khác dẫn tiểu thư đi. Tôi cũng giống như tiểu thư cũng chỉ vừa mới đến trấn Khổ Thủy này không lâu, nên không quen thuộc nơi này như những người đã sống ở đây lâu rồi."
Trả lời Hiên Nhi xong Chu Tiêu quay trở lại vào trong quầy dược đưa cho người làm một ít bạc vụn nhờ cậu ta dẫn đường cho Hiên Nhi tiểu thư đi dạo, như vậy cũng dễ bề ăn nói với đương gia. Hiên Nhi bắt buộc rời phải rời đi với vẻ mặt hụt hẫng.
Chẳng mấy chốc trong y quán chỉ còn lại hai người hai người bọn họ, bầu không khí có phần trầm mặc, cả hai người đều không ai nói với ai câu nào. Đứng cạnh Chu Tiêu, Tống Tương cảm nhận được một loại áp lực rất kinh khủng từ phía hắn. Thứ áp lực này giống như kiểu ép buộc, tĩnh lặng đến mức khiến nàng phải ngạt thở, làm nàng nhớ đến lãnh đạo của nàng ở kiếp trước. Tống Tương ra vẻ bình tĩnh chớp chớp mắt sau đó tiến đến bàn ngồi xuống rót một chén trà, hai người vẫn không ai chịu lên tiếng trước giống như đang chiến tranh lạnh.
Chu Tiêu cũng không vội, lúc này không còn bị Hiên Nhi quấn lấy hắn nữa nên hắn càng có đủ kiên nhẫn để chờ phản ứng của nàng. Ánh mắt Chu Tiêu rơi vào ghế đẩu ngay bên cạnh Tống Tương, hắn tiến đến ngồi xuống. Nhấc ấm trà lên từ chỗ Tống Tương hắn tự mình rót một chén trà, và không nhận ra ở đây có bất cứ kiêng kỵ nào. Tống Tương rót một chén trà uống cũng không hết, Chu Tiêu xem ra thật sự muốn uống trà, uống một chén lại rót thêm một chén khác.
Tống Tương không không biết bản thân mình và phải làm gì lại không muốn hắn ở chung một chỗ nên đứng dậy đi đến phía giá phơi thuốc để kiểm tra xem thuốc của mình đã khô đến đâu rồi, xem đã đến lúc cần phải lật lại chưa. Lúc này nàng đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài thì Chu Tiêu mới lên tiếng hỏi:
"Tương nhi, nàng có biết hành động của nàng bây giờ trông nó như thế nào không?"
Chu Tiêu nhanh chóng rót thêm một chén trà, nhưng lần này hắn lại không đưa lên miệng uống mà chỉ hờ hững nhìn chén trà, cũng không cả đến xỉa đến vẻ mặt ngây thơ ngốc của nàng sau khi nghe xong hắn hỏi. Tống Tương dừng lại liếc hắn một cái rồi nhíu mày hỏi hắn:
"Hành động gì?"
Chu Tiêu mỉm cười giống như gió xuân trở lại trên cây làm cho hoa đào nở rộ mùi thơm ngào ngạt quyến rũ lòng người.
"Giống như nàng vừa ăn vụng gì đó phải vội vàng xúc miệng ngay sau khi ăn xong."
Vừa nói Chu Tiêu vừa ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của Tống Tương đang đứng ở ngưỡng cửa, trên mặt hắn cười như không cười tản ra vẻ nguy hiểm. Tống Tương bị những lời này của Chu Tiêu làm cho cứng họng, thật sự nàng không biết phải đáp trả lại hắn như thế nào. Nàng đang định nhấc chân rồi đi thì Chu Tiêu ngay lập tức đứng dậy đi đến chặn trước mặt nàng:
"Tương Nhi, nàng vẫn nhất định vẫn không định giải thích cho ta sao, rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì? Nam nhân đó là ai? Tại sao nàng lại để cho hắn ta ôm."
Chu Tiêu nhẹ nhàng đưa tay lên vén một lọn tóc của Tống Tương bị xõa xuống ở thái dương, rồi thì thầm vào tai nàng bằng giọng điệu vô cùng ôn nhu. Nhưng Tống Tương lại không nghĩ như vậy, nàng cho rằng không hề nhẹ nhàng đơn giản như vậy, trong lòng nàng lại lo lắng vạn phần rồi trả lời hắn.
"Hắn ta là một trong những người bệnh của ta, ta vốn định đào tạo hắn trở thành ấm vệ của ta, nhưng, hiện tại tình huống lúc này có chút phức tạp, để sau khi xác minh lại ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng.
Tống Tương nói xong liền rời đi luôn, nàng không biết ở kho dược liệu hạ 1000 có nghe được động tĩnh bên ngoài này có người từ nha môn tới không. Nếu như hắn ta biết, e rằng nàng phải suy nghĩ nhiều hơn về việc này. Nếu hắn ta không phải là người vô tội mà thật sự là hung thủ đương nhiên nàng sẽ không nương tay.
Tống Tương chầm chậm đi đến kho dược liệu trong kho dược liệu vẫn chuyển ra tiếng miền dược liệu đều đều. Hạ Thiên vẫn chuyên tâm nghiền thảo dược, hai tay không ngừng di chuyển, thảo dược hắn nghiền đã chất thành một đống lớn, phần dược liệu chưa được nghiền còn lại một đống nho nhỏ.
" Cô nương lại đây xem những thứ này đã đủ chưa, ta còn phải làm thêm thứ khác nữa không? "
Hạ Thiên là một cao thủ nên rất mẫn cảm với khí tức. Lúc trước khi Tống Tương đi tới hắn ta nghe được động tĩnh liền thăm dò nhưng khi thấy người đi đến là Tống Tương thì phía sau khăn che mặt dính đầy bã dược liệu là sắc mặt xám xịt vì xấu hổ của hắn ta. Tống Tương liếc nhìn hắn rồi hỏi:
" Vừa rồi ngươi có nghe thấy động tĩnh bên ngoài không? "
Ánh mắt thăm dò của Tống Tương vẫn nhìn chằm chằm Hạ Thiên. Hạ Thiên dường như không có cả thời gian ngẩng đầu lên nhìn nàng, hắn vẫn cúi đầu luôn tay nghiền dược liệu thản nhiên trả lời:
" Bên ngoài có chuyện gì thế, nó có liên quan đến ta không? "
Tống Tương lắc đầu:
" Dược liệu như vậy là đủ rồi, ngươi đem số dược liệu này cho vào bao vải bố đem bỏ vào nồi hấp chín lên sau đó vo viên lại phơi khô là được."
Tống Tương đi đến xem và căn dặn hắn.