Chu Ký Bắc gảy muỗng sứ vào trong chén, âm thanh hai vật chạm nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.
Lời Quý Quỳnh Vũ vừa nói dứt, ‘bang’ một tiếng, muỗng sứ rơi vào trong chén, nếu không phải chén sứ chắc chắn, có lẽ đã vỡ rồi.
Chu Thước bị tiếng động dọa sợ, quay đầu nhìn sang Chu Ký Bắc, ngay cả ánh mắt cậu cũng không nhìn lên, chỉ nhìn trừng trừng vào Quý Quỳnh Vũ, đáy mắt đầy tơ máu, con ngươi vốn đen tròn vì vậy ánh nhìn càng có vẻ nghiêm nghị mà giận dữ.
Quý Quỳnh Vũ lại không hề né tránh, chỉ nâng hàm, mắt đối mắt với cậu.
Quý Quỳnh Vũ vẫn luôn cảm thấy, so với Chu Thước, hắn càng hiểu rõ Chu Ký Bắc hơn, hắn biết mỗi một cái nhìn của cậu có hàm ý gì, mỗi một hành động hắn đều có thể hiểu được điều mà cậu muốn nói.
Từ trước tới giờ, hắn chỉ xem người trước mặt là một đứa nhỏ theo thói quen, hắn khinh địch, thậm chí khinh thường, vì bản thân lớn tuổi hơn mà chơi một ván cờ không có lợi.
Hắn tin tưởng không nghi ngờ, lại chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân một khi đã thua là thảm bại.
Chu Ký Bắc không ý thức được bản thân tự mình tham gia vào một cuộc chơi không lý trí, tưởng chừng bản thân mình đã điều khiển mọi thứ từ đầu nhưng bây giờ thể xác và tinh thần đều bị mắc kẹt, Quý Quỳnh Vũ cũng ở thế bất lợi, hắn chỉ ngồi đó chờ chết, chờ bản thân bị loại khỏi cuộc chơi này.
Bọn họ giống như hai quân trắng đen trên bàn cờ, nước cờ đã hạ, trong lúc so chiêu, phải muôn vàn cẩn thận, chặt chẽ tỉ mỉ.
Mà cả hai lại quá quen thuộc nhau, chỗ đau, nhược điểm và vị trí chí mạng có thể cùng nói hết ra.
Vậy phải so xem ai có kiên nhẫn hơn, ai không thể chống chọi được nữa.
“Ba, chiều nay con còn có việc.” Chu Ký Bắc không có chút khẩu vị ăn uống, giọng cậu lạnh nhạt, nói một câu cũng không yên lòng.
Chu Thước ‘À’ một tiếng, vội vàng đặt đũa xuống, lại nhìn Quý Quỳnh Vũ: “Gấp lắm sao? Cái này… này, chúng ta còn chưa ăn mà…”
“Dạ, công ty thúc rất gấp.” Chu Ký Bắc đã móc tiền trong ví ra, vừa muốn đưa cho phục vụ đã bị Quý Quỳnh Vũ cản lại.
“Tôi đã trả rồi.” Quý Quỳnh Vũ cong mắt cười, ngả người về sau, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau khóe môi, cầm lấy áo khoác, nói với Chu Ký Bắc “Tôi đưa cậu đi.”
“Không cần, tôi…” Gương mặt Chu Ký Bắc hiện lên một tia bối rối, Chu Thước mặt lúc đỏ lúc trắng do xấu hổ, ông hơi ngượng ngùng, lúc nói chuyện cũng giữ lễ nghĩa bình thường.
“Ôi trời, đứa nhỏ này! Cậu trả tiền lúc nào đấy?”
Quý Quỳnh Vũ đứng lên, cầm áo khoác mặc vào, áo ba-đờ-xuy nhẹ nhàng vung lên, góc áo gần chạm chân, hắn cúi đầu, mười ngón tay chậm rì rì cài cúc áo lại, phục vụ trùng hợp đi tới, lấy đồ ăn chưa dùng đóng gói lại, Chu Thước không có cơ hội nói tiếp.
“Không cần, tôi có xe tới đón rồi.” Chu Ký Bắc đẩy xe lăn ra ngoài, Chu Thước chạy theo cầm tay vịn giúp cậu đổi hướng.
“Xe của tôi ở đối diện thôi, Ký Bắc.” Quý Quỳnh Vũ nói rất lưu loát, ánh mắt dịu dàng như nước dần dần bao phủ, y như khi hắn nhìn cậu từ mười hai tới mười bảy, không khác gì báu vật.
Bây giờ gặp lại, dường như đã mấy đời.
“Kỳ Bắc…” Chu Thước không hài lòng, quay đầu nhìn Chu Ký Bắc, điện thoại cậu đã đánh số xong, cụp mắt, ngón tay còn cầm điện thoại.
“Chú Vương đã cố tình chạy tới đón chúng ta, nếu không…” Chú Vương là tài xế của Chu Ký Bắc, Chu Thước rất khách sáo, Quý Quỳnh Vũ lại không hối thúc, chỉ nhìn Chu Ký Bắc, ánh nhìn quá mức nóng bỏng, cậu không ngẩng đầu lên được.
“Vậy làm phiền chú Quý.” Chu Ký Bắc xóa đi dãy số trên màn hình điện thoại, đón nhận ánh mắt của hắn, giống như nghênh chiến.
“Không phiền.” Quý Quỳnh Vũ lại cười, xoay người đi ra ngoài, Chu Thước phụ đẩy Chu Ký Bắc từ phía sau, hắn chu đáo kéo cửa kính xuống cho cậu vịn vào, hai người dính sát bên nhau, gió lạnh thổi tới.
Quý Quỳnh Vũ mở cửa xe, Chu Ký Bắc muốn chống gậy đứng lên, đưa tay mới nhớ không mang theo gậy.
Sắc mặt cậu có chút khó coi, bàn tay lại cầm tay vịn xe lăn.
Hai tay hắn dùng lực, đùi phải tự dưng rời khỏi, như thân thể bay lên, cậu hơi kinh ngạc hô lên, giây tiếp theo đã rơi vào ngực Quý Quỳnh Vũ.
Mùi nước hoa quen thuộc chui vào mũi, theo phản xạ có điều kiện, Chu Ký Bắc ôm lấy áo hắn, loại phản xạ này sau mấy giây mới bị lý trí bác bỏ, nhưng thời điểm đã muộn, Quý Quỳnh Vũ đã ôm cậu để vào ghế sau.
“……” Chu Ký Bắc hơi nghẹn, khi tức giận thuận tiện đưa tay ra định nắm lấy áo của hắn, vậy mà Quý Quỳnh Vũ phản ứng nhanh hơi ngửa người ra sau né đi.
“Thầy ơi, lên xe đi.” Quý Quỳnh Vũ lại cất kỹ xe lăn của cậu vào cốp sau, mới trở về ghế lái.
Chu Thước nhanh chóng gật đầu, vốn ông đã tới chỗ Chu Ký Bắc rồi, nhưng nhìn thoáng qua vị trí cạnh Quý Quỳnh Vũ vắng vẻ, do dự một lát lại thu chân về.
Quý Quỳnh Vũ có chút kinh ngạc nhìn Chu Thước, Chu Thước cười cười, ông ngồi vào ghế, thắt dây an toàn, nhưng không biết thắt nên cứ lóng ngóng, Quý Quỳnh Vũ siết chặt tay lái rồi buông ra, cúi người qua thắt dây an toàn lại cho Chu Thước rồi mới trở về chỗ cũ.
“Thầy ơi, đi đâu đây?”
“Đi…”
“350 đường Luân Sa.” Chu Thước xen vào lời của Chu Ký Bắc, không thèm suy nghĩ đã nói ra địa chỉ nhà cậu, Chu Ký Bắc muốn ngăn lại cũng không kịp.
Ánh mắt Quý Quỳnh Vũ hơi vi diệu, thay đổi hướng xe, lái vào đường khác.
Chu Ký Bắc cả đường im lặng không nói lời nào, lúc bắt buộc phải nói cũng chỉ buông một chữ.
Chu Thước lại luôn muốn cùng tán dóc với Quý Quỳnh Vũ, lúc này trong xe mới không tới nỗi lặng ngắt.
Quý Quỳnh Vũ trả lời rất tự nhiên, giống như suy nghĩ đó luôn có sẵn trong đầu hắn, chẳng qua những thứ này là muốn nói với người kia.
Trong lúc đèn đỏ, hắn thừa dịp khoảng trống nhìn lén Chu Ký Bắc qua gương chiếu hậu (người ta nói nghiệp quật không chừa một ai mà)lại chỉ thấy gương mặt nghiêng gầy yếu và làn da lạnh như băng.
“Thầy ơi, tới rồi.” Quý Quỳnh Vũ ổn định xe, Chu Ký Bắc vừa định vươn tay mở cửa, cậu nắm hai lần vẫn không mở được.
Chu Thước đẩy ghế phó lại ra, xoay người nói lời cám ơn với Quý Quỳnh Vũ, lại vờ như trách cứ hắn, nói ngày khác sẽ mời hắn ăn cơm, tuyệt đối không được làm cái chuyện lén trả tiền trước nữa.
Quý Quỳnh Vũ liên tiếp ‘dạ dạ’, thái độ đúng chuẩn trò ngoan, Chu Ký Bắc bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.
“Tôi muốn xuống xe.” Chu Ký Bắc lên tiếng, Quý Quỳnh Vũ nhìn gương chiếu hậu không đáp, đầu tiên nhấn chân ga cho xe đi tiếp.
Chu Ký Bắc lạnh lùng nói lại lần nữa: “Quý Quỳnh Vũ, tôi muốn xuống xe.”
“Tôi đưa cậu tới công ty cậu, sắp tới rồi.” Quý Quỳnh Vũ không hề lay động, rất xứng đáng với chức vụ lái xe.
Trong lúc lái xe tới khi đến đích, hắn không hề nói gì riêng tư, không hỏi vấn đề gì dư thừa, thậm chí radio cũng không bật.
Trừ âm thanh động cơ của xe ra thì không còn gì khác, thậm chí cả hai còn không nhìn thấy nhau, cách nhau chỉ một lưng ghế, vậy mà như cả ngàn dặm.
Chu Ký Bắc biết nói nhiều lời vô ích, chỉ đơn giản ngậm chặt miệng không nói gì.
Mấy năm qua, Chu Ký Bắc chỉ đi xe của hai người lái, một là Kiều Diễm Chi, người còn lại là Vương Phó, nhưng cả hai người đều lái xe không có tiết tấu, cơ thể Chu Ký Bắc lại nhạy cảm hơn người thường cộng thêm chứng rối loạn căng thẳng nhiều năm trước khiến cậu có chướng ngại tâm lý khi ngồi xe, những triệu chứng như đau đầu, chóng mặt và đau đầu gối là những thứ mà cậu không thể hoàn toàn vượt qua được.
Nhưng hôm nay một chút phản ứng cũng không có.
Tình trạng trên đường cũng không tồi, không kẹt xe. Quý Quỳnh Vũ chạy xe rất thoải mái, không bao lâu đã chạy tới bên dưới công ty.
Hắn phanh xe lại, tắt động cơ, sau đó mở cửa xe, ra sau cốp sau lấy xe lăn của cậu ra, đặt trước mặt Chu Ký Bắc.
Chu Ký Bắc nhấc đùi ra trước cửa xe, nhìn Quý Quỳnh Vũ ngồi xổm đưa tay cho mình, Chu Ký Bắc liếc bàn tay mở cửa của hắn một cái rồi thôi, không đáp lại.
Cậu chống mép xe chuyển thân thể dậy, tiếp theo đưa tay kéo xe lăn lại, chân trái chịu trọng lượng của cả cơ thể, trong vài giây đã ngồi lên xe lăn, hơi thở có chút nặng, mồ hôi lạnh túa ra nơi khóe mắt.
“……” Chu Ký Bắc cảm thấy mắt mình vừa chạm vào cái gì đó, là cảm giác ngón tay chạm vào da thịt, hơi nóng từ ngón tay khiến nó tê rần.
Lần thứ hai Chu Ký Bắc ngướng mắt nhìn, Quý Quỳnh Vũ đã thu tay lại.
“Tôi đi đây.”
________________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chú Quý phải khôi phục bản chất bá đạo tổng tài 23333