Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 42



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đi đường cẩn thận!”

“Tôi ở trong này này!” Đường lớn Hongkong rất nhiều người, trên lưng Chu Thước lại bao lớn bao nhỏ, bị đẩy tới đẩy lui không ngừng, bị dòng người bắt buộc phải đi về phía trước.

Sau một hồi quay đầu tất cả trở nên mù tịt, trần nhà bóng loáng của sân bay với ông cũng là thứ trên trời, ông không biết phải làm sao, balo sau lưng cứ đụng trúng người này người kia, rước lấy bực mình của những người xung quanh.

Chu Thước có hơi hoảng, vội vàng cởi balo xuống đặt dưới chân.

“Ngài Chu.” Chợt có một bàn tay từ trong đám người vỗ tới, Chu Thước giật mình hơi hoảng, quay đầu lại, chợt thấy một người toàn thân đồ đen, bao tay màu trắng, gương mặt cười mỉm, là bộ dạng khéo léo.

Trong lúc nhất thời, Chu Thước không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngây ngô gật đầu.

Người nọ rất tự nhiên nhận lấy balo trong tay Chu Thước, sau đó giơ một tay ra chỉ hướng cho ông, Chu Thước ‘À’ một tiếng, mặt đỏ lên, cúi người muốn lấy balo của mình, chỉ là người đàn ông nọ lại nhanh nhẹn tránh mất.

“Mời ngài.” Người đàn ông cửa sau cho Chu Thước, cầm lấy mép cửa.

Chu Thước đang do dự có nên bước chân vào hay không, nhìn thấy cậu trai vẫn mỉm cười, thái độ rất lễ phép nói: “Ngài Chu, cẩn thận dưới chân.”

Khi nghe nói câu này, Chu Thước cũng không do dự nữa, cẩn thận khom người bước vào trong xe.

Người đàn ông rất chu đáo đóng cửa xe lại, mới quay về ghế lái.

Xe vừa chuyển, Chu Thước lập tức khẩn trương nắm chặt ghế dựa, người phía trước nhìn không chớp mắt, xe vững vàng xuất phát.

Xe ngăn cách âm thanh với thế giới bên ngoài, Chu Thước nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, bên dường đủ loại màu sắc nhìn hoa cả mắt, nhìn thì như là giống nhau nhưng thật chất mỗi cái đều khác, trong mắt Chu Thước tất cả đều chiếu ra một thành phố xa lạ.

Đối với đường cong kiến trúc chằng chịt nơi này ông lại có chút hứng thú, nhìn những người nơi này đều ăn mặc thời thượng, tốp năm tốp ba sóng vai nhau đi ven đường, Chu Thước không khỏi lại siết chặt ghế dựa, đầu ngón tay dùng sức quá nhiều lưng ghế bị bấu lún vào rồi lại bung ra.

“Ngài Chu, tới rồi.” Tốc độ xe bắt đầu chậm lại, tiếp theo dừng hẳn bên đường, Chu Thước còn đang suy nghĩ, nghe câu này không khỏi tình lại, mặt ông xẹt qua nét bỡ ngỡ, sau đó mới vội vàng xuống xe.

“Balo tôi tự mình lấy được rồi, cám ơn cậu…” Giọng Chu Thước rất dịu dàng, âm lượng không lớn, tuy rằng cả người ăn mặc giản dị nhưng khó dấu được khí chất tri thức trên người.

Ngay cửa, có một người đang đi ra.

“Ba!” 

Động tác trên tay Chu Thước hơi ngừng một chút, ông từ từ đứng thẳng dậy, đầu nhìn về phía giọng nói, ánh mắt sáng ngời.

“Ký Bắc!”

Trong phòng khách

“Được rồi, được rồi, ba ăn no rồi, con ăn đi.” Chu Thước dùng đũa chặn lại cái chén có một núi nhỏ đồ ăn của mình, không ngừng nói dừng lại.

Hành động gắp rau của cậu dừng lại, đặt đũa xuống bàn, hai tay giao lại đặt trên môi, dịu dàng nhìn ba.

“Ăn ngon không?”

Chu Thước nhìn tôm bóc vỏ trắng nõn trong bát, ăn một ngụm cơm, nhìn Chu Ký Bắc không ngừng gật đầu mạnh mẽ.

“Ăn ngon là được rồi.” 

“À, đúng rồi, ba có đem lên cho con mấy thứ.” Chu Thước đột nhiên nhớ tới cái gì, buông bát đi tìm balo, Chu Ký Bắc nhìn theo bóng lưng của ông, chỉ thấy ông khiêng cái balo cỡ lớn của mình về.

“Bánh hoa quế, mì vắt tay, bánh táo tàu, ba đều có đem lên. Mấy thứ này hồi nhỏ con rất thích.” Chu Thước đặt từng món lên bàn, miệng nói không ngừng, Chu Ký Bắc cụp mắt, nhìn mấy gói đồ có chút rách trên bàn, bởi vì đường xá xa xôi mang tới mà có chút không nguyên vẹn, đầu càng cúi thấp hơn.

chapter content

Bánh hoa quế

chapter content

Bánh táo tàu

“Còn có cái này.” Chu Thước mở tầng trong cùng của balo ra, lấy một hộp khăn tay nhỏ, thật cẩn thận mở hộ, lộ ra một gói tinh xảo.

Chu Thước mở ra, vải nhung màu đen bao lấy một cây bút máy, dưới ánh đèn, nắp bút bằng vàng lóe sáng, thân bút màu đen cũng nhiễm ánh sáng.

“Bút máy này, ba nhờ người đi thị trấn mua đó. Bút máy này là hàng lâu đời, thợ làm cũng khéo tay, so với các loại bán ngoài thị trường bây giờ đều tốt hơn. Ba biết bây giờ con không thiếu gì… nhưng mà… vẫn muốn mua…” 

Chu Thước nắm chặt hộp giấy, không quá tự tin nhìn thẳng Chu Ký Bắc, Chu Ký Bắc nhìn chằm chằm bút máy, lông mi run lên, ngón tay bấm ở hổ khẩu càng thêm dùng sức, cho dù bấu ra đường đỏ hằn cũng không để ý.

“Còn có thuốc gói chườm nóng, cái này bác sĩ trên trấn đích thân kê đơn. Nói là hiệu quả rất tốt…” Chu Thước lại vùi đầu tìm đồ vật này nọ, nào là đồ ăn, đồ làm ấm.

Có lẽ ông cũng không cảm giác được, cả bao đồ lớn như vậy chỉ toàn là đồ cho Chu Ký Bắc, trải đầy bàn ăn không hết.

Vài lần Chu Ký Bắc muốn lên tiếng kêu ngừng, như hé miệng lại không nói được lời nào. Dường như cổ họng nghẹn lại, không nói nên lời.

Cậu kinh ngạc phát hiện, năm tháng đúng là thật sự vô tình, người cậu yêu đều không thể chống đối lại dấu vết của thời gian, tốc độ bọn họ già đi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không nhìn thấy một thời gian, bọn họ trong mắt cậu đã biến thành bọn họ khác hoàn toàn.

“Ba, ngừng lại đi. Ba cũng mệt rồi, đi tắm rồi ngủ sớm một chút đi.”

Bữa cơm cuối cùng cũng ăn xong, Chu Thước theo thói quen lại đi gom bát đũa lại, Chu Ký Bắc ngăn ông, ông còn nói thuận tay rửa luôn, không mệt tí nào.

Chu Thước đứng cạnh bồn rửa chén, ngoại trừ tiếng nước, hai người không hề lên tiếng.

Trong bốn năm này, cậu quay về gặp ba mình ba lần, điện thoại cũng gọi không nhiều, chỉ là sinh hoạt phí mỗi tháng đều gửi đều đặn. 

Lúc trước Chu Ký Bắc quyết tâm ép bản thân mình, chặt đứt hết đường lui, mà thời gian trôi qua, quan hệ hai người càng thêm kỳ diệu, không thể nói là lạnh nhạt nhưng cũng không phải dạng thân mật gì.

Vòi nước vừa tắt, tay Chu Thước dính đầy nước, Chu Ký Bắc tính mở miệng nói gì, ông đã nhanh nhảu chùi tay vào người.

“Ba, ba ngủ ở đây đi, chăn niệm đều là đồ mới…” Chu Ký Bắc ngồi trên xe lăn, hơi nghiêng người sửa sang lại góc giường, Chu Thước không lên tiếng đáp lại, cậu hơi kỳ quái xoay người lại, nhìn thấy Chu Thước cầm một tờ giấy đi tới.

“Ký Bắc, chỗ này cách con có xa không?” Chu Ký Bắc nhìn tờ giấy rồi đẩy trả lại.

“Không xa, sao vậy?”

Chu Thước gật đầu, sau đó cất tờ giấy cẩn thận vào.

“Ba nghe người ta nói chỗ này mua đồ ăn rất ngon, muốn đi mua một chút cho con, xem cái tủ lạnh trống không của con kìa…”

Trong lòng Chu Ký Bắc không khỏi căn thẳng, theo thói quen dùng răng nanh cắn môi, muốn nói lại không thể thốt nên lời.

“Không cần đâu, con gọi người đưa tới là được rồi.”

Chu Thước nghe xong xua tay, nói: “Phải chính tay ba chọn mới yên tâm, không có gì đâu, con chỉ cần làm việc của mình cho tốt là được.”

Chu Ký Bắc vội vàng cúi đầu, đưa tay cầm bánh xe lăn như muốn chạy trốn khỏi nơi này.

Đầu cậu dựa vào ván cửa, cảm giác được mỗi khi thở, ngực đều đau không chịu nổi, trái tim co rút mãnh liệt, cậu nhắm mắt lại.

Đêm tối từ từ tràn xuống, một đêm dài qua đi, ánh bình minh lại tới.

Chu Thước dậy rất sớm, nhanh chóng đi tới nhà bếp, lấy mì vắt tay ra làm đồ ăn sáng.

Cả đêm Chu Ký Bắc dường như không ngủ, đầu gối phát đau cả đêm, cậu không ngừng đổ mồ hôi, cuối cùng nửa đêm đành phải đứng lên, chống dậy đi vào phòng tắm, tắm qua ba lần, buồn ngủ gì cũng chạy đi mất.

Sắc mặt cậu rất khó coi, quầng thâm mắt rất lớn, cậu chậm rãi đẩy xe tới bên cạnh bàn ăn.

Chu Thước nhìn thấy sắc mặt của cậu không khỏi nhíu mày, Chu Ký Bắc nói mấy câu nhẹ nhàng cho qua rồi chuyển đề tài.

“Ba, con đã kêu xe rồi, một lát nữa tài xế sẽ chở chúng ta đi.”

“Ký Bắc… con ở nhà đi…” 

“Không sao đâu, con muốn đi với ba, con cũng muốn đi mua ít đồ.” Trên mặt cậu có ý cười nhưng miệng lại từ chối.

“Thay quần áo cái đã rồi đi.”

Trung tâm mua sắm

Hôm nay vẫn là ngày làm việc cho nên người không nhiều.

Chu Thước ở phía sau đẩy Chu Ký Bắc, sợ cậu lạnh nên cố ý cầm theo một cái thảm lông đặt trên đầu gối cho cậu.

Đã lâu lắm rồi Chu Ký Bắc chưa có tới chỗ đông người như vậy, ngày thường cậu thiếu gì chỉ cần gọi đàn em đi mua là được.

Kiều Diễm Chi một tuần sẽ đến một lần, cậu không cảm nhận được khói lửa, tự giam bản thân mình trong chiếc chuông vàng, tách biệt với người khác.

“Ký Bắc, cái này có được không?” Chu Thước vỗ vai cậu, thứ nào cũng đem tới hỏi ý kiến cậu.

Chu Ký Bắc là một người lạnh nhạt, lúc này lại thể hiện nhẫn nại vô cùng, có hỏi tất đáp, trong lúc đi đường, hai người thường thấp giọng nói vài câu, mối quan hệ dường như bởi vậy mà được rút ngắn lại.

“Ba muốn mua nửa kg bột mì.” Chu Thước vươn tay, trong lúc đó đụng vào một người, ông ngẩng đầu nhìn, ánh mắt sáng ngời, âm lượng cũng vì thế mà tăng lên “Quỳnh Vũ?!”

“…….” Chu Ký Bắc không kịp đề phòng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Quý Quỳnh Vũ.

‘Cạch’ Ví tiền rơi xuống, Chu Thước và Quý Quỳnh Vũ đồng thời cúi người nhặt lại, lúc Quý Quỳnh Vũ đứng lên, ví tiền ngược lại nằm trong tay hắn.

Hắn nhìn Chu Thước vừa có cảm giác đau buồn xót xa lại có cảm giác ngây ngô khờ dại, tự nhiên tầm mắt lại rơi trên người Chu Ký Bắc, trong mắt toàn là u tối  và mệt mỏi không chịu nổi, bên trong là vết thương trằn trọc suốt bao đêm.

“Cậu cũng đi mua đồ à, đúng là có duyên mà.” Chu Thước rất hưng phấn, trong âm thanh không che giấu được vui mừng, Chu Ký Bắc nhìn đi nơi khác cũng không nhìn hắn.

“…… Thầy Chu, thầy tới khi nào vậy?” Quý Quỳnh Vũ miễn cưỡng ổn định cảm xúc, khóe miệng tươi cười gượng gạo.

“Ngày hôm qua vừa đến thôi, ai ui, đừng đứng nói nữa, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm nói chuyện đi.” Chu Thước nói lời này, hai người còn lại lập tức đổi sắc, Quý Quỳnh Vũ lên tiếng trước nói không cần, thái độ Chu Thước lại kiên quyết, lôi kéo hắn đi.

“Ký Bắc, gần đây có chỗ nào ăn cơm không?” Chu Thước quay đầu nhìn Chu Ký Bắc, người sau liếc mắt nhìn Quý Quỳnh Vũ rồi mới đáp.

“Có một quán mới mở ở đầu đường.”

“Vậy đi thôi.” Chu Thước quay lại đẩy Chu Ký Bắc đi, Quý Quỳnh Vũ cắn môi, không thể nói lời từ chối ra miệng được.

Thân thể phản ứng trước trí não, đi lên cầm lấy xe lăn: “Thầy Chu, để em đi. Đầu đường đều là sườn núi, để thầy đi có chút khó khăn.”

“À, cám ơn Quỳnh Vũ.” Chu Thước tránh ra, Quý Quỳnh Vũ nắm chặt tay xe lăn, Chu Ký Bắc bối rối, cậu hơi nghiêng mặt nhưng không quay lại.

Mùi hương trên người của hắn phả thẳng vào người cậu, độ ấm phía sau như muốn đốt cháy lưng cậu.

Chu Ký Bắc vẫn luôn nắm lấy tấm thảm trên đầu gối, nắm chặt tới nỗi nhăn nhúm, nơi cậu ngồi như có kim châm, cảm giác như có ánh nhìn chòng chọc sau cổ, da thịt bị đốt trơ, trái tim cũng nóng bỏng.

Quán cơm

Quán ăn ở đầu đường không tính là xa hoa, chỉ bán chút đồ ăn bình thường thôi, Chu Thước đưa menu cho Quý Quỳnh Vũ, bảo hắn gọi món.

Quý Quỳnh Vũ từ chối, nói thầy nên gọi đi, Chu Thước nói thế nào cũng không chịu, hắn đành phải cầm lại menu, xem một lượt rồi lưu loát gọi ra vài món.

“Quỳnh Vũ, cậu cũng nên gọi vài món mình thích đi chứ, đừng có mãi gọi đồ Kỳ Bắc thích.” Ánh mắt Chu Ký Bắc bị đóng đinh tại thảm trên chân, nhìn thấy Quý Quỳnh Vũ như bị chứng rối loạn ngôn ngữ, tổ chức tiếng nói cũng bị gián đoạn.

Cậu hẳn nên từ chối bữa cơm này, hẳn là nên quay đầu gọi điện cho Kiều Diễm Chi, cũng không biết tại sao bây giờ lại ngồi ở đây, đối diện với người này.

Quý Quỳnh Vũ cũng không ý thức được chuyện này, tất cả chỉ là thói quen, những món ăn khắc vào trong não hắn, chỉ theo đó mà thốt ra, phản xạ có điều kiện làm người ta nổi da gà.

“…… Em đều ăn được, không kén chọn.” Quý Quỳnh Vũ đạt menu lại, nói với người phục vụ.

“Quỳnh Vũ, cậu có lái xe không, uống chút bia được không?” Đồ ăn còn chưa lên, bia đã đem tới, Chu Thước cầm chai bia rót cho Quý Quỳnh Vũ, hắn vội vàng cầm ly đón.

Nhìn chất lỏng mà da cam và bọt không ngừng nổi lên, há mồm uống một ngụm lớn, Chu Ký Bắc lạnh lùng nhìn, không nói gì.

“Lại đây, Quỳnh Vũ, tôi mời cậu một ly.”

Chu Thước cũng cầm lấy ly của mình, đứng lên mời, Quý Quỳnh Vũ sợ hết hồn cũng nhanh chóng đứng lên.

“Thầy Chu…”

“… Chu Ký Bắc nhà tôi, nhiều năm như vậy, gây phiền toái cho cậu rồi.” Chu Thước nhanh chóng uống cạn, mười ngón tay đặt ở ly thủy bị phóng đại lên, giọng nói không bình tĩnh, có chút run rẩy.

Quý Quỳnh Vũ nghe vậy lòng nóng như lửa đốt, tim rỉ máu, hai chân như sa vào vũng bùn.

Bia theo hổ khẩu chảy ra, rơi trên bàn, Chu Ký Bắc lặng lẽ xoay cốc thủy tinh, giống như năm đó xoay quả cầu thủy tinh.

“Thầy Chu, thầy nói lời này là xem em như người lạ rồi.” Quý Quỳnh Vũ cầm cốc bia không vững, vừa đặt xuống đã đổ ra bàn, nhỏ giọt xuống đất.

Khi đó, Chu Thước cũng cảm thấy mũi cay xè, nhanh chóng lau khóe mắt sau đó cười nói: “Đúng, đúng. Coi tôi nói cái gì này.” 

Không khí vì vậy mà hơi ngưng lại, may mắn đồ ăn được bưng lên đúng lúc, mới có vài âm thanh va chạm vang lên.

“Mấy năm trước, Kỳ Bắc nói với tôi muốn đến Macao, tôi thật sự gấp. Nó không quen biết gì ở đây, tôi rất sợ, may là cậu nói công ty cậu cũng có việc ở đây, tôi mới dám yên tâm. Đứa nhỏ này không nghe lời ai hết, chỉ nghe mỗi mình cậu thôi.”

‘Cạch’ Chiếc đũa rơi xuống tạo thành tiếng vang, Chu Ký Bắc vẫn không nhúc nhích, nhìn chòng chọc vào Quý Quỳnh Vũ.

Hắn chỉ nhẹ giọng đáp: “Bối Bối, để tôi lấy cái mới.” 

Chu Ký Bắc không trả lời, sắc mặt ngày càng chìm xuống, giống như núi lửa có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, Quý Quỳnh Vũ lại quá quen thuộc với điệu bộ này của cậu.

Chu Thước đi tìm người phục xin đũa mới, khi đứng dậy rời đi, bàn ăn chỉ còn lại hai người, không ai nói chuyện, chỉ nhìn nhau, ánh mắt giằng co mãnh liệt, ai cũng không chịu lùi bước.

“Quỳnh Vũ kết hôn chưa? Dù sao cũng trưởng thành rồi.” Chu Thước cầm đũa ăn mới trở lại, Chu Ký Bắc vẫn không thèm thu ánh mắt, chăm chăm nhìn hắn, khiến cho Quý Quỳnh Vũ không có đường lui.

Đáy mắt Quý Quỳnh Vũ khẽ rung, gương mặt trở nên mềm mại, nhìn Chu Ký Bắc, giọng vừa mềm vừa nhẹ.

“Chưa. Người đó không yêu em.”

____________________________________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Ba ba: Tôi thấy không phải.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv