CHƯƠNG 3
Một tháng sau.
“ Dạ nhi, vết thương của con đã khỏi rồi, vậy ngày mai thúc thúc sẽ dạy con khinh công.” Lúc ăn cơm tối, Lâm Liêm nói với Lăng Dạ.
“ Thật sao, ngày mai có thể học khinh công rối sao ?”
“ Đúng vậy, sáng nay đại phu nói vết thương của con đã khỏi hẳn rồi, về sau cố gắng rèn luyện thân thể, chú ý bồi dưỡng, vậy sẽ không mắc nhiều bệnh nữa.” Lâm Liêm xoa xoa tóc của Lăng Dạ nói.
“ Vậy sau này Dạ nhi có phải là không cần uống thứ thuốc đen ngòm đó nữa đúng không ?” Hai mắt phát sang nhìn Lâm Liêm.
“ Đúng, sau này con không phải uống thuốc trị thương nữa.” Không đợi Lăng Dạ kịp hô to vạn tuế, Lâm Liêm lại nói một câu : “ Từ ngày mai, con sẽ uống thuốc bổ, như vậy mới có thể dưỡng tốt thân thể.”
“ Lâm thúc thúc, thúc xem sức khỏe của con rất tốt, vô cùng khỏe mạnh.” Sợ Lâm Liêm không tin, Lăng Dạ còn chạy đến trước mặt y xoay xoay. “ Thúc xem, không phải rất khỏe mạnh sao, cho nên không cần phải uống thuốc bổ nữa đâu.” Đáng thương hề hề nhìn Lâm Liêm, hy vọng y sẽ rút lại lời nói vừa rồi.
“ Không được, Dạ nhi, sức khỏe của con vốn dĩ kém hơn so với những đứa trẻ khác, thường xuyên bệnh tật, lúc trước không có uống thuốc đã khiến nương rất lo âu, bây giờ thuốc bổ nhất định phải uống, sẽ rất tốt cho cơ thể của con. “ Triệu Hân ở bên cạnh lên tiếng. “ Ngoan a, nghe lời nương và Lâm thúc thúc.”
“ Biết rồi, nương.” Lăng Dạ mặt giật giật, vô phương đáp ứng.
“ Con yên tâm đi, thuốc bổ này không đắng như thuốc trị thương con đã uống đâu.” Lâm Liêm cười cười nói với Lăng Dạ.
“ Thật sao, vậy tốt quá.” Tựa như vừa nhìn thấy tia hy vọng, Lăng Dạ rốt cuộc chấp nhận, có điều nhìn nụ cười của Lâm thúc thúc sao lại cảm thấy có điều gì mờ ám a, có lẽ ta nhìn nhầm rối chăng.
…….. Ngày thứ hai…………..
Lúc uống thuốc.
Lâm thúc thúc nói không sai a, quả thật không có đắng như thuốc trị thương, nhưng mà mùi vị này, thật kỳ quái a, làm sao nói đây, mùi vị cũng tương tự với thuốc trước kia, nhưng lại cho ta cảm giác vị đắng của thuốc trị thương còn dễ uống hơn nhiều.
Hiện tại Lăng Dạ đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Liêm ngày hôm qua, thật khó chịu, những ngày thế này đến lúc nào mới có thể kết thúc đây. Vẻ mặt như muốn khóc ráng uống cho hết những gì còn sót lại trong chén.
Đi ra ngoài vườn, thấy Lâm Liêm đã ở đó đợi, Lăng Dạ chạy đến trước mặt y : “ Lâm thúc thúc, con đến rồi.”
“ Ân, Dạ nhi, uống thuốc rồi à ?” Lại nhìn đứa nhỏ chạy đến mức khuôn mặt đỏ hồng, vừa chỉnh lại y phục của Lăng Dạ vừa nghĩ, khuôn mặt này đúng là tập hợp tất cả ưu điểm của y và Triệu Hân. Hiện tại đã đẹp như vậy rồi, vể sau, ai, không biết còn đẹp đến thế nào nữa.
“ Ân, Dạ nhi uống rồi, thúc thúc hôm qua người lừa con, rõ ràng bảo không đắng như thuốc trị thương, hôm nay mới biết so với thuốc trị thương còn khó uống hơn.” Hai mắt nhin chằm chằm, Lăng Dạ thở phì phì nói với Lâm Liêm, biểu tình này muốn bao nhiêu dễ thương có bấy nhiêu dễ thương.
“ Đúng a, ta lại không có nói sai, thúc thúc chỉ nói là không có đắng như thuốc trị thương, chứ không có nói là dễ uống hơn a.” Nhéo nhéo khuôn mặt đang phồng lên kia, thật dễ chịu a, Lâm Liêm cười nói với Lăng Dạ.
“ Hứ” quay mặt đi, dãy khỏi cái móng heo đang nhéo nhéo mặt mình kia, biểu tình cho thấy Lăng Dạ đang rất tức giận, hậu quả sẽ nghiêm trọng. Lâm Liêm có chút khó xử nhin đứa nhỏ bực mình dãy ra kia nói : “ Dạ nhi ngoan, đừng tức giận a, thúc thúc biết sai rồi, lần sau không dám lừa Dạ nhi nữa, ngày mai thúc thúc dẫn Dạ nhi ra ngoài chơi được không?”
“ Vậy còn tạm được.”
“ Được rồi, Dạ nhi, nếu không còn giận thúc thúc nữa, vậy bây giờ thúc thúc dạy con khinh công được không ?” Lâm Liêm cưng chìu nhìn Lăng Dạ cười nói.
“ Tốt quá.” Lăng Dạ hưng phấn kêu to : “ Thúc thúc, bắt đầu phải làm như thế nào?”
“ Đừng gấp, Dạ nhi , trước tiên điều chỉnh cho tốt trạng thái, hít sâu vào.” Lâm Liêm điềm tĩnh nói: “Bây giờ bắt đầu dẫn khí vào đan điền.”
* Đan điền : vùng dưới bụng.
“ Thúc thúc khí ở đâu ra.” Lăng Dạ kỳ quái hỏi.
“ Dạ nhi từ từ cảm nhận sẽ thấy một cổ khí đang lưu chuyển trong cơ thể. Khi cảm thấy được nó thì hãy dẫn nó đến đan điền.”
“ Dạ nhi không cảm thấy được.” Lăng Dạ có chút khẩn trương, bất kể bàn thân cảm nhận như thế nào cũng không cảm thấy được gì.”
“ Dạ nhi, phải bình tĩnh, từ từ thôi, chúng ta có nhiều thời gian.” Lâm Liêm kiên trì dạy bảo, rất nhanh một buổi sáng đã trôi qua.
“ Dạ nhi, có thể dùng bữa rồi.” Chỉ thấy Triệu Hân đến kêu Lăng Dạ và Lâm Liêm đến dùng bữa.
“ Ân, con biết rồi, nương, con đến liền.” Lăng Dạ nguyên buổi sáng không cảm thấy được gì, trong lòng có chút thất bại.
Tại bàn ăn.
“ Dạ nhi, buổi sáng học được ra sao?” Triệu Hân hỏi trong lúc dùng bữa.
“ Không thế nào cả, học nguyên buổi sáng, một chút cũng không học được.” Lăng Dạ có chút uể oải đáp lại.
“ Ha ha, Dạ nhi, học khinh công phải từ từ, không thể gấp gáp.” Lâm Liêm an ủi Lăng Dạ.
“ Đúng vậy, nghe lời thúc thúc, Dạ nhi vể sau nhất định học tốt khinh công, Dạ nhi là thông minh nhất mà.” Triệu Hân cũng an ủi Lăng Dạ.
“ Nương, thúc thúc, con biết rồi, Dạ nhi nhất định sẽ học thật tốt, con ăn no rồi.” Nói xong Dạ nhi lại chạy ra vườn tiếp tục nỗ lực.
Buổi chiều nhất định phải cố gắng, Lăng Dạ thầm nghĩ. Thế là lại bắt đầu cảm nhận cỗ khí, từ từ Lăng Dạ bắt đầu cảm nhận được dòng khí đang lưu chuyển, liền dẫn nó tập hợp tại đan điền, chân dụng lực, bèn nhảy ngay lên cây đại thụ trong vườn.
“ Ô ye, thành công rồi.” Lăng Dạ hưng phấn la lớn : “ Thúc thúc con thành công rồi.”
Lâm Liêm nhìn xong liền cười : “ Ân, Dạ nhi thật thông minh.”
“ Làm sao trở xuống a ?” Lăng Dạ có chút khó xử hỏi.
“ Căn cứ theo phương pháp vừa nãy là được.”
Lăng Dạ lại thử vận khí một lát rồi nhảy xuống. Khoe khoang chạy đến trước mặt Lâm Liêm. “ Thúc thúc, con lợi hại chưa.”
“ Phải rồi, lợi hại. Bây giờ con luyện tập thêm một chút, thúc thúc ngày mai lại dạy người cái khác.”
“ Ân, được.” Nói xong Lăng Dạ lại hưng phấn bắt đầu luyện tập.
……….Buổi tối……….
Bạn đang
Trên giÆ°á»ng
Ta Äến thế giá»i nà y Äã mấy tháng rá»i, LÄng Dạ trong lòng thầm nghÄ©, Äã lâu không Äược cảm nháºn tình thân nhÆ° váºy, ba, mẹ, Mạc VÅ© bây giá» sá»ng rất hạnh phúc. á» Äây có nÆ°Æ¡ng rất yêu thÆ°Æ¡ng ta, còn có thúc thúc, ba mẹ không cần lo lắng cho ta nữa. Ta sẽ vui vẻ sá»ng từng ngà y, sẽ quên Äi những chuyá»n mà em trai Äã là m lúc trÆ°á»c, cÅ©ng quên Äi sá»± cô Äá»c lúc Äó.
Cuá»c sá»ng hiá»n tại khiến Mạc VÅ© thấy rất thõa mãn!
â¦â¦â¦Ngà y thứ haiâ¦â¦â¦..
Má»t ngà y má»i má»t bắt Äầu má»i, cá» lên.
â Thúc thúc, hôm qua thúc Äáp ứng ÄÆ°a con ra ngoà i chÆ¡i Äấy.â Kéo tay Lâm Liêm, LÄng Dạ là m nÅ©ng.
â Biết rá»i, uá»ng thuá»c nhanh Äi, rá»i thúc thúc mang con Äi.â
â Äược rá»i.â Mặc dù thuá»c rất khó uá»ng, nhÆ°ng thế giá»i bên ngoà i lại Äặc sắc hÆ¡n, vì Äá» Äược ra ngoà i, thuá»c nà y ta sẽ uá»ng. Tá»±a nhÆ° bÆ°á»c ra pháp trÆ°á»ng, LÄng Dạ anh dÅ©ng uá»ng hết thuá»c. Uá»ng xong còn lẠúp bát thuá»c lại cho Lâm Liêm xem. â Má»t giá»t cÅ©ng không thừa.â
â Äược, váºy Äi vá»i thúc thúc thôi.â
â Äi thôi.â
Trên ÄÆ°á»ng !
Äá» váºt nÆ¡i nà y tháºt nhiá»u a, hoà n toà n khác vá»i hiá»n Äại, trên ÄÆ°á»ng bà y tháºt nhiá»u sạp hà ng, má»t con ÄÆ°á»ng ngÆ°á»i Äến ngÆ°á»i Äi tấp náºp.
â Thúc thúc, bên nà y, nhanh lên a.â LÄng Dạ kéo tay Lâm Liêm má»t lát xem bên nà y má»t lát xem bên kia.
â Biết rá»i, Äừng gấp.â Lâm Liêm không biết là m sao vá»i má»t LÄng Dạ Äang hÆ°ng phấn bừng bừng.
â Con muá»n mua cái nà y.â LÄng Dạ chá» và o há» lô ÄÆ°á»ng trÆ°á»c mặt, tiá»u hà i tá» luôn rất thÃch Än món nà y, LÄng Dạ thầm nghÄ©.
â Äược, thúc thúc qua mua cho con.â
â Má»t xâu há» lô ÄÆ°á»ng.â
â Äược, Äây, tiá»u Äá» Äá».â NgÆ°á»i bán há» lô ÄÆ°á»ng ÄÆ°a sang cho LÄng Dạ má»t xâu, khi nhìn thấy hình dáng của LÄng Dạ, nhất thá»i ngây ngá»c, trong lòng nghÄ© Äứa nà y lá»n lên tháºt xinh Äẹp a.
Äón lấy há» lô ÄÆ°á»ng, LÄng Dạ ngá»t ngà o nói cảm Æ¡n, không há» phát hiá»n ngÆ°á»i bán há» lô ÄÆ°á»ng vì má»t nụ cÆ°á»i của y mà ngá»c lÄng tại Äó. Dạo hết má»t ngà y liá»n quay vá».
â NÆ°Æ¡ng, con vá» rá»i.â
â ChÆ¡i có vui không ?â Triá»u Hân Äi lại há»i.
â Ãn, vui, chÆ¡i tháºt Äã a.â
â Vui là Äược rá»i, váºy Äi Än cÆ¡m tá»i thôi.â