CHƯƠNG 2
Đầu đau quá, cảm giác thật lạnh, ta đã chết rồi sao?
Hưm , nơi này là nơi nào, lẽ nào ta vẫn chưa chết, chằng lẽ ta đang ở bệnh viện, làm sao có thể, em trai luông mong ta chết, sao có thể cứu ta, Mạc Vũ thầm nghĩ.
“Dạ nhi, cảm thấy tốt hơn chưa, ra sao rồi, con còn nơi nào đau nữa không? “ Một nữ tử mặc trang phục cổ trang đứng trước mặt ta thân thiết hỏi.
Ta cảm thấy khó hiểu lặng nhìn nàng, nơi này là nơi nào, không phải bệnh viện sao, cũng đúng, bọn họ làm sao có thể quan tâm đến sống chết của ta chứ, có lẽ ta chết rồi họ còn cảm thấy thật vui mừng, không biết chừng còn tổ chức tiệc mừng nữa, vậy đây rốt cuộc là đâu.
“Dạ nhi, làm sao rồi, đừng sợ, nương ở đây, yên tâm đi, bọn họ không biết chúng ta ở chỗ này, hiện tại rất an toàn, chúng ta vể sau có thể sống tại Lục Diệp trấn này, không cần như trước chạy trốn khắp nơi nữa.
Nàng nói cái gỉ? Họ là ai, là bọn em trai sao? Lẽ nào ta được cứu rồi, không đúng a, ‘nương ở đây’? Mẹ ta không phải đã đi cùng cha rồi sao, đã chết rồi mà, ta hình như chưa từng gặp qua nàng, còn có Dạ nhi là ai? Lục Diệp trấn là nơi nào?
Mạc Vũ càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ liền hỏi:
“ Ngươi là ai? Tại sao ta lại ở chỗ này, không phải ta đã chết rồi sao ?”
“ Dạ nhi, làm sao rồi, ta là nương a “
“ Nương ?” Ta nghi hoặc nhìn nàng, chúng ta quen biết sao ?
Ta cố sức muốn ngồi dậy, đau quá, không đúng a, ta không phải là cắt mạch tự sát sao, tại sao toàn thân đều cảm thấy đau đớn. Ta mở chăn lên muốn nhìn xem vết thương trên ngưởi là ở chỗ nào. Hửm, sao tay ta lại nhỏ thế này, kì quái nhìn tay của mình. Chỗ này rốt cuộc là nơi nào, ta là ai? Sao ta lại biến thành nhỏ như vậy,ta lại cũng không phải là Conan, cũng không có uống loại thuốc kỳ quái nào, lẽ nào ta lại đầu thai vào một đứa trẻ vừa mới chết ? nhưng ta sao vẫn nhớ rõ mọi chuyện trước kia, lẽ nào đã quên cho ta uống Mạnh Bà thang sao ? Nhưng ta nhớ là chưa từng đi qua địa ngục, còn thiên đường ? lại càng không có khả năng!
“ Dạ nhi, không nhận ra nương sao ?”
Nhìn thấy trong mắt nữ nhân tràn đầy thần sắc lo lắng và quan tâm, ta đã bao lâu không thấy được loại ánh mắt này rồi. Không biết nếu nàng biết rằng con của mình đã chết rồi, linh hồn trong cơ thể này không phải là con của nàng thì có còn quan tâm ta như vậy không? Có điều, nếu ta đã tiếp nhận cơ thể này, vậy ta sẽ thay hắn tiếp tục sống thật tốt, có lẽ đây là cơ hội mà trời cao đã cho ta.
“ Nương, người là nương sao? Con không nhớ ra được gì cả, đầu con rất đau. “
“ Dạ nhi, thật sự cái gì cũng đều quên rồi sao? Cả nương cũng quên ? trong mắt nữ nhân xuất hiện thần sắc thương tâm, nàng ngưng một lát lại nói :” không sao cả, quên rồi thì vể sau từ từ mà nhớ, chỉ cần con không bị gì là được rồi.” nàng nhẹ nhàng ôm ta : “ Nghỉ ngơi thêm đi, nói không chừng khi con tỉnh lại sẽ nhớ ra được điều gì thì sao.”
Nghe thấy những lời quan tâm của nàng, Mạc Vũ tự biết mình mãi mãi cũng không thể nhớ lại được gì, nhẹ nhàng nằm xuống, nhìn nàng giúp mình đắp chăn rồi li khai, trong mắt nàng vẫn cong vương chút lệ, ta nghĩ đó không chỉ là nước mắt vui mừng mà còn có chút bi thương, nhìn thấy nhi tử tỉnh lại đương nhiên sẽ vui mừng, nhưng lại thấy nó bị mất kí ức, ngay cả phụ mẫu đều quên, khẳng định sẽ có chút thương tâm.
Mạc Vũ nhìn bóng lưng nữ nhân có chút không nỡ, liền nói :
“ Nương, đừng thương tâm, Dạ nhi sẽ cố gắng suy nghĩ, nhất định sẽ nhớ lại mà.”
“ Ân, nương không thương tâm, Dạ nhi không có việc gì là được rồi, thấy Dạ nhi tỉnh lại, nương rất vui. “
Ra khỏi phòng cũng không quên đóng cửa, trong lòng nàng thầm nghĩ, có lẽ Dạ nhi quên hết chuyện trước kia cũng là chuyện tốt.
Mạc Vũ nằm trên giường, nhàm chán nghĩ lại những chuyện li kỳ này, không biết thân phận của thân thể này là gì, hy vọng là nhi tử của một gia đình bình thường, như vậy sẽ không gặp những chuyện phiền toái. Cũng không biết đây là triều đại nào, hay nhất là trở lại thời Trung Quốc cổ đại, ai, đợi lát nàng trở lại sẽ hỏi rõ hơn.
Dạ nhi, chắc là tên của cơ thể này, không biết đã xảy ra chuyện gì mà làm cho cơ thể này bị thương, còn nghiêm trọng như vậy, nhớ lại vừa rồi nàng nói bọn họ không biết chúng ta ở nơi này. Lẽ nào ta bị thương có liên quan đến họ. Xem ra nghi vấn có thật nhiều, thôi, không nghĩ nữa, trước tiên phải dương tốt cơ thể đã, những vấn đề này vể sau từ từ giải quyết.
………………..
“ Dạ nhi, tỉnh rồi sao?”
Mở mắt ra nhìn thấy nương quan tâm hỏi han, thật hạnh phúc a, thật hy vọng mãi mãi cũng được hạnh phúc như vậy. “ Ân, tỉnh rồi, nương “
“ Tỉnh rồi, vậy ăn chút cháo đi, con đã ngủ mê mệt nhiều ngày rồi, đều gầy hẳn đi.”
Từng chút từng chút ăn hết cháo, nhìn thấy thần sắc thân thiết trong mắt nương, Mạc Vũ cảm thấy thỏa mãn, đây chính là hạnh phúc a, ăn hết cháo nương lại cho ta uống thuốc, mùi vị này thật sự là……
Thật khó ngửi a, đột nhiên lại cảm thấy ở hiên đại tốt hơn nhiều, không phải uống loại thuốc trung y này, mà làm thành con nhộng hay viên tròn.
Đắng quá di, rốt cuộc cũng uống hết, Mạc Vũ trong lòng phát thệ về sau sẽ tuyệt đối sẽ không uống nữa, so với thập đại khổ hình còn khổ sở hơn. Uống thêm một bát nước lớn mới thấy trong miệng không còn đắng nữa.
“ Nương, tại sao có người truy đuổi chúng ta ? chúng ta làm việc gì xấu sao?” Mạc Vũ nghi hoặc nhìn nàng.
“ Dạ nhi, yên tâm, nương không để những người đó lại tổn thương đến con , nếu như đã quên hết rồi, vậy không cần nghĩ nữa, chúng ta hiện tại rất an toàn , Dạ nhi chỉ cần dưỡng tốt cơ thể là được.”
“ Ân, nương tên con là gì a, hiên tại đã mấy tuổi rồi, tối qua con nghĩ thật lâu, một chút cung không nghĩ ra” Mạc Vũ đáng thương hề hề nhìn nương nói.
Bạn đang
Nhìn thấy nhi tá» của mình biến thà nh nhÆ° váºy, cái gì cÅ©ng quên hết, trong lòng Triá»u Hân không thá» không buá»n không thÆ°Æ¡ng tâm Äược, nhẹ nhà ng ôm lấy nhi tá» nói: â Dạ nhi, tên Äầy Äủ của con là LÄng Dạ , nÄm nay 10 tuá»i, qua và i nÄm nữa là trÆ°á»ng thà nh rá»i, nÆ°Æ¡ng tên là th, không Äược quên nữa, nếu không nÆ°Æ¡ng sẽ ná»i giáºn.â
âÃnâ ngá»t ngà o cÆ°á»i má»t tiếng, lại há»i: â chừng nà o con má»i có thá» xuá»ng giÆ°á»ng Äược, con rất muá»n ra ngoà i Äi dạo a.â nÅ©ng ná»u lay lay tay của nÆ°Æ¡ng há»i, Äá»ng tác nà y tháºt sá»± là không quen chút nà o hết.
â Dạ nhi ngoan, nằm trên giÆ°á»ng thêm má»t ngà y nữa thôi, ngà y mai có thá» xuá»ng giÆ°á»ng rá»i, chuyá»n trÆ°á»c kia không cần phải nghÄ© nữa, Äại phu nói Äầu của con bá» tá»n thÆ°Æ¡ng, nên dẫn Äến mất kà ức, nÆ°Æ¡ng cho con quyá»n sách nà y, con xem sách cho qua thá»i gian Äi.â
â Ãn, con biết rá»i, nÆ°Æ¡ng â Nhìn theo nà ng ra ngoà i , LÄng Dạ cảm thấy có chút Æ°u tÆ°, tại sao không muá»n nói vá»i ta vá» những viá»c trÆ°á»c kia, ai, xem ra Äá»i nà y muá»n an tÄ©nh mà sá»ng không có mấy khả nÄng rá»i.
Má»t lát sau, Triá»u Hân mang sách cho LÄng Dạ , LÄng Dạ xem qua, cÅ©ng may không phải loại tiá»u thuyết tình cảm gì, mà là lá»ch sá» giá»i thiá»u vá» thế giá»i nà y.
Nguyên lai thế giá»i nà y không phải là Trung Quá»c cá» Äại, nÆ¡i nà y có ba quá»c gia lá»n và má»t sá» nÆ°á»c nhá» phụ thuá»c. Những nÆ°á»c nà y má»i nÄm Äếu phải dâng tháºt nhiá»u cá»ng phẩm Äá» nháºn Äược sá»± bảo há» của các cÆ°á»ng quá»c, LÄng Dạ hiá»n Äang á» quá»c gia có thế lá»±c mạnh nhất trong ba cÆ°á»ng quá»c_ Quang Diá»p quá»c , Äá» má» hôi a, cái tên tháºt kỳ quái, tháºt khó nghe. LÄng Dạ trong lòng nghÄ©, sao không giá»ng nhÆ° Trung Quá»c chằng hạn, cái tên tháºt dá»
nghe, nà o giá»ng cái gì Quang Diá»p quá»c , hoà ng Äế của quá»c gia nà y có biết Äặt tên không váºy.
Hai quá»c gia còn lại phân biá»t là Phiên Thá»i quá»c và Huy Kà quá»c, xem ra giá»ng nhÆ° thá»i Trung Quá»c cá» Äại tam quá»c ÄÄ©nh láºp
Quang Diá»p quá»c hoà ng thượng tên gá»i là LÄng Quang, Phiên Thá»i quá»c và Huy Kà quá»c hoà ng thượng lẩn lượt là Phiên Äá» Hạo và Viên Huy, hoà ng thượng à , khẳng Äá»nh rất phóng khoáng, vung tay má»t cái gì mà â ngÆ°á»i Äâu kéo tên nô tà i nà y ra ngoà i chém cho taâ , hÆ°m, hay bá» Äi, loại nà y thì nhất Äá»nh là bạo quân.
Mấy ngà y sau.
Cuá»i cùng cÅ©ng Äược giải phá»ng rá»i, vết thÆ°Æ¡ng trên ngÆ°á»i tá»t hÆ¡n rất nhiá»u, Äã có thá» xuá»ng giÆ°á»ng .
Äi ra khá»i phòng, a, â¦â¦. Không khà cá» Äại tháºt trong là nh!
â NÆ°Æ¡ng, Lâm thúc thúc , chà o buá»i sáng.â
Lâm thúc thúc là bằng hữu của nÆ°Æ¡ng, tên là Lâm Liêm , mấy tháng nà y may mà có sá»± giúp Äỡ của Lâm Liêm , LÄng Dạ và Triá»u Hân má»i không bá» những ngÆ°á»i Äó bắt Äược.
â Dạ nhi, dáºy rá»i à , vết thÆ°Æ¡ng ra sao rá»i, còn Äau không?â Triá»u Hân Äi qua và há»i.
â Äã không còn Äau rá»i, nÆ°Æ¡ng, di, Lâm thúc thúc , thúc Äang luyá»n võ sao, thúc có thá» dạy con luyá»n công không, nhìn thúc lúc múa kiếm tháºt oai dÅ©ng a !â LÄng Dạ hai mắt phát sáng, sùng bái nhìn Lâm Liêm .
â NgÆ°Æ¡i a tiá»u quá»·, Äợi vết thÆ°Æ¡ng tá»t rá»i, thúc thúc sẽ dạy cho con, nhÆ°ng con chá» có thá» há»c khinh công, cái khác thì sức khá»e của con không cho phép.â
âÃn, con sẽ rèn luyá»n thêm, nhÆ°ng thúc thúc ngÆ°á»i không thá» lừa con Äó, nhất Äá»nh phải dạy con khinh công.â LÄng Dạ trong lòng vui nhÆ° hoa, tháºt là Äã, chá» có khinh công cÅ©ng không sao, sau nà y Äi trá»m Äá» sẽ không bá» ngÆ°á»i khác bắt Äược. Tá»t nhất là giá»ng nhÆ° siêu Äạo chÃch Kid, nhất Äá»nh có thá» mê Äảo trái tim bao thiếu nữ. NhÆ°ng thân thá» nà y cÅ©ng tháºt kém, nÆ°Æ¡ng nói từ nhá» cÆ¡ thá» ta Äã không tá»t, thá» nhược nhiá»u bá»nh, không thá» há»c những võ công lợi hại, trong lòng có chút thÆ°Æ¡ng tâm.
â Thúc thúc Äã bao giá» lừa con chÆ°a.â Lâm Liêm cÆ°á»i há»i LÄng Dạ .
â DÆ°á»ng nhÆ° là không có.â LÄng Dạ nghÄ© má»t lát liá»n trả lá»i, nhÆ°ng trong lòng lại há» nghi : â Phà lá»i, ta Äến thế giá»i nà y chá» có mấy ngà y ÄÆ°Æ¡ng nhiên không có, ai biết Äược trÆ°á»c Äây có hay không ?â