Cửu Gia, Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế

Chương 93: ghen tị





A!

Triệu Gia Hân sững người, chưa kịp kêu lên một tiếng, xương cốt cô mềm nhũn, chẳng còn sức lực để giãy giụa nữa.

Đoàng!

Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu cô.

Người vừa xuất hiện không ai khác chính là Cửu Châu. Cô chẳng ngờ tới Cửu Châu lại có mặt ở đây. Vẫn là bộ đồ màu đen như thường ngày, chỉ là quần áo có chút lấm lem bùn đất, còn có vài chỗ dính nước. Đoán chừng là hắn đã tìm cô rất vất vả mới đến được chỗ này.

- Xem ra tôi đã làm lỡ việc tốt rồi.

Cửu Châu hừ lạnh, nén tất cả phẫn nộ vào lòng, mỉm cười, nhìn chằm chằm vào người cô.

Làm gì sao?

Ánh mắt hắn ta thoáng hiện lên một tia tự giễu.

Nực cười, mọi chuyện hiện ra rành rành như thế, hắn không phải đã biết rõ câu trả lời rồi sao?

Cô nam, quả nữ áo quần không chỉnh tề thì nhất định chỉ có làm một việc.

Là chuyện thân mật.

- Ha, Long, Triệu Gia Hân, các người đúng là biết chọn chỗ...

Uổng công, hắn lo lắng họ sẽ xảy ra chuyện gì mà cả mưa bão vẫn bất chấp đi tìm. Vất vả lắm mới đến được chỗ này, cứ tưởng mọi chuyện đều đã tốt đẹp rồi, nào ngờ bản thân lại biến thành kì đã cản mũi chắn đường đôi uyên ương.

- Chậc... Chậc... Bạn thân tôi ở cùng với người phụ nữ của tôi... Đúng là bất ngờ nha.

Có chết, Cửu Châu cũng không ngờ mình lại bị hai người thương yêu nhất của mình cắm cho một cái sừng to tướng như vậy.

- Cửu Châu, anh đừng có mà suy diễn lung tung.

Bảo bối, tôi còn chưa nói gì đâu đó. Hoặc là... Em đang chột dạ?

Cửu Châu thừa biết giữa Long và Triệu Gia Hân không hề có chuyện gì. Hắn không nắm được tâm tư của Triệu Gia hân nhưng lại hiểu rất rõ tính cách của Long. Từ trước đến giờ, trong thế giới của Long chỉ có mình hắn. Long hơi ngốc nghếch và chậm hiểu về tình cảm con người nên khó tránh khỏi những hành động kì quái. Hắn tin chắc Long không bao giờ có tình cảm với Triệu Gia Hân, và cũng chắc chắn rằng anh sẽ chẳng bao giờ vì một người con gái mà phản bội lại hắn đâu. Hắn biết điều đó, bởi vì hắn tin Long nên mới giao cho Long giữ nhiệm vụ chăm sóc và bảo vệ cô khi hắn không có bên cạnh. Nếu có Long, hắn sẽ yên tâm hơn, không lo Triệu Gia Hân chạy thoát và cũng có thể nhân tiện nhờ Long đưa cô ra ngoài tiếp xúc với thế giới cho khuây khỏa. Ngoài anh ra, hắn cũng chẳng tin tưởng vào ai khác.

Biết là vậy, trong lòng đã tự nhủ là giữa họ chắc chắn không có chuyện gì. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng Triệu Gia Hân nằm gọn trong lòng Long, Cửu Châu vẫn không tránh khỏi ghen tị.

Nở một điệu cười thân thiện, rồi sải chân dài tiến về phía cô.

- Tôi... Tôi không có.

Vậy tại sao em lại trốn tôi?

Triệu Gia Hân theo bản năng kiếm tìm vật che chắn, vô tình nếp vào lồng ngực của Long.

- Xem ra, bảo bối nhỏ, tôi phải dạy dỗ em lại rồi.

Âm thanh được kéo dài ra, Cửu Châu nghiến răng ken két thì thầm vào tai cô. Một lực mạnh dứt người cô ra khỏi Long, rồi siết chặt cô trong vòng tay săn chắc, ôm cô ra ngoài.

Cô gái nhỏ chết tiệt, ở bên hắn chưa bao giờ chủ động ôm hắn như vậy. Hắn không trừng phạt cô cho nên hồn thì hắn không phải Cửu gia.

Tất nhiên, kể cả người đã ôm cô cũng không tránh khỏi trách nhiệm. Cửu Châu hung ác nhìn vào Long:

- Còn cậu, phạt hai ngày không được ăn uống gì.

- Vâng.

Long nãy giờ chứng kiến một màn đặc sắc như vậy, gương mặt đẹp trai vẫn không hề biến động. Bị Cửu Châu ghen tuông vớ vẩn, lòng cũng chẳng dấy lên một tia bất mãn. Anh ta giống như một con rô bốt được lập trình tự động, chỉ nghe duy nhất mệnh lệnh của hắn.

Anh hướng mắt ra đằng trước, đứng dậy rồi theo chân hai người kia đi ra.

Về đến nhà.

Cửu Châu lôi xềnh xệch Triệu Gia Hân vào rồi vứt cô lên giường, không nói không rằng đè lên người cô.

- Cửu Châu, thả tôi ra, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.

Trong không gian chật hẹp, Triệu Gia Hân khó khăn giải thích với Cửu Châu. Nhưng sức cô chẳng thể ngăn nổi hỏa lực của hắn. Cửu Châu đang tức giận, sức lực cũng tăng lên gấp mấy lần.

- Cậu ta đã chạm vào chỗ nào của em rồi, là đây, hay là đây?

Đáy mắt chỉ toàn là những tia lửa hận, Cửu Châu điên cuồng cấu xé da thịt cô.

Hắn biết là hắn hiểu nhầm hai người họ, nhưng hắn không thể không trừng phạt Triệu Gia Hân. Trừng phạt để cảnh cáo cô, lần sau sẽ không làm hành động như ban nãy với bất kì người đàn ông nào ngoài hắn nữa.

- Á... Bỏ ra... Mau... Đau quá!

Nước mắt nhem nhuốc trên khuôn mặt xinh đẹp, cô ghê tởm, giãy giụa khỏi cái ôm và những nụ hôn của hắn lên cơ thể mình.

Chuyện gì đến thì cũng sẽ đến, cô căn bản không phải là đối thủ của hắn. Cửu Châu chậm rãi cởi từng bộ phận trên cơ thể mình, nâng hai chân cô lên cao rồi từ từ, chậm chạp thâm nhập vào cơ thể Triệu Gia Hân.

Một tiếng la thất thanh vang lên, xé tan màn đêm lạnh lẽo. Triệu Gia Hân đau đớn thét lên.

Đau!

Đau đến nghẹt thở!

- Chết tiệt! Triệu Gia Hân, da thịt em là của tôi, cơ thể em là của tôi, trái tim em là của tôi. Không cho phép em yêu người khác... Cả đời này cũng không.

Người đàn ông tức giận gầm lên, mỗi tiếng vang là một lần nhấn sâu vào bên trong thân thể của cô gái. Cho đến khi cô hoàn toàn ngất lịm đi, tên ác ma đó mới mủi lòng mà chịu dừng lại.

- Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi rất yêu em mà! Tại sao trái tim em lại không hề có tôi?

Cửu Châu thống khổ ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, trái tim lại dâng lên một cảm giác chua xót, không thể tả được. Chẳng lẽ, hắn chưa đủ tốt để cô yêu?

Đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, Cửu Châu khoác một chiếc áo ngủ, mang theo một bao thuốc ra ngoài. Tâm trạng không tốt, hắn muốn ra ngoài hiên nhà để hóng gió.

- Chết tiệt! Không có lửa!

Cửu Châu buồn bực chửi thề một tiếng. Hắn ngồi vắt chân ở ghế đá trước hiên nhà, dù trong bóng tối, cả người hắn vẫn toát lên khí thế của vương giả, không ai có thể sánh bằng.

Bình thường Cửu Châu cũng không thích hút thuốc, nhưng lúc buồn bực là phải hút. Vì vậy khi nào hắn cũng thủ sẵn một bao trong nhà.

Nhưng có thuốc mà không có lửa, tâm trạng hắn đã không tốt lành gì đâm ra càng bực hơn. Buồn bực không làm gì được, Cửu Châu chỉ còn cách giậm chân, chửi thề.

- Lửa.

Long xuất hiện với chiếc bật lửa trên tay chìa ra trước mặt hắn.

Đây là một trong những lần hiếm hoi Long chủ động bắt chuyện với hắn nên Cửu Châu có chút ngỡ ngàng, nghĩ lại chuyện ban chiều hắn trừng phạt Long, Cửu Châu cảm thấy xấu hổ vì chính mình là người mời Long giúp chăm sóc cô, vốn biết Long không có tâm tư gì mà vẫn trừng phạt Long. Bởi vậy, hắn cảm thấy có chút áy náy.

- Là cậu à? Ngồi đi!

Long không ngần ngại mà ngồi xuống bên hắn. Cửu Châu biết, Long cũng không để tâm hay tính toán chuyện hắn đối xử không tốt với anh.

Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, bóng dáng hai người đàn ông hiện lên dưới ánh trăng. Vì là đàn ông nên ít lời để nói, có những tâm sự khó nói thành lời. Một người ít nói, một người kiệm lời, kết hợp với nhau thành bộ đôi hoàn hảo, ngồi kế bên nhau mà chẳng cất lên được một câu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv