Nhưng mà thưa Chủ tịch! Tôi muốn nói một việc...
- Có chuyện gì?
Trạch Nhân ngập ngừng, rụt rè nhìn Cửu Châu:
- Chuyện cho Lê Hà Nam một bài học nhớ đời thì tôi có thể làm được. Nhưng nếu muốn đuổi việc hắn thì... Có lẽ hơi khó khăn hơn một chút.
- Hừ, khó thì nhét thêm tiền cho họ. Tên đó bắt nạt vợ tương lai của tôi, cậu bảo tôi phải nhịn thế nào? Tại sao tôi phải để yên cho hắn.
Trạch Nhân bĩu môi, len lén nhìn Cửu Châu. Cái gì mà vợ tương lai của tôi chứ? Người ta có thèm thích mình đâu! Rõ ràng là ép buộc người ta, chặt lông chặt cánh nhốt về bên mình.
- Nhưng tôi nghe nói trong MION, cả cán bộ lẫn nhân viên làm việc rất có nguyên tắc, hình như chưa bao giờ thấy ai nhận hối lộ cả. Cũng chưa thấy ai vì lí do cá nhân mà đuổi nhân viên mình cả. Công ti chúng ta không có liên quan gì đến công ti đó nên muốn dùng áp lực tài chính cũng khó.
Nghe Trạch Nhân nói vậy, Cửu Châu càng bực mình hơn. Hắn ta tiện tay lấy cái khăn tay trên bàn ném luôn vào người Trạch Nhân:
- Cái tên này, sao càng ngày đầu óc cậu càng tối tăm vậy? Cái gì cũng không biết.
Trạch Nhân bày ra bộ mặt oan ức: Đâu có, không phải tôi tối tăm mà ông chủ trở nên bất thường thì có.
- Chủ tịch, xin dạy bảo!
- Ngoài công việc và đánh nhau, rốt cục cậu có biết thêm cái gì không vậy? Suy luận kém cỏi như thế mà đòi làm trợ lí của tôi. Tôi hỏi cậu, cậu có biết vì sao tên phóng viên kia lại nhằm vào Triệu Gia Hân không?
Trạch Nhân liếc nhìn ti vi, ngắm kĩ Lê Hà Nam, nhìn đi nhìn lại vẫn không biết. Anh gãi đầu rồi cúi gầm xuống.
- Tôi không biết, sao anh không nói luôn đi!
Anh ta còn muốn nói kêu oan nữa. Sao tự dưng con người này cứ bắt hắn làm mấy chuyện không đâu? Chuyện bạn gái anh thì tự đi mà giải quyết, lôi tôi vào làm gì chứ?
Cửu Châu ném luôn cái bút vào người Trạch Nhân, dọa dẫm. Hắn ta tối mặt, cao giọng ra vẻ dạy dỗ anh.
- Trạch Nhân ơi là Trạch Nhân. Cậu không nhận ra Lâm Uyển Đình cô ta cố tình mua chuộc phóng viên để làm khó Triệu Gia Hân. Mà Lâm Uyển Đình đã có thể mua chuộc rồi, chúng ta vốn dĩ giàu hơn cô ta, tại sao không thể chứ? Cậu bảo công ti đó không có hối lộ? Ok? Nhưng cậu nghĩ bọn chúng có nhận hối lộ hay không thì để cho cậu biết à? Trên đời này tiền mua được tất cả, cứ cầm tiền đi đập vào mặt tên giám đốc, bảo dùng cách nào đó đuổi việc tên Lê Hà Nam kia đi! Nếu không đủ thì đưa thêm, đưa nữa, đến bao giờ ông ta đuổi được thì thôi.
Tên trợ lý này của hắn, tuy IQ khá là cao nhưng EQ thì ngược lại. Phản ứng với những tác động đến công ti hay nhằm đến Cửu Châu thì nhạy bén, nhưng cứ hỏi về vấn đề của người khác thì lại ngơ ngơ ngác ngác. Nhất là mỗi lần nói đến chuyện của Triệu Gia Hân, Trạch Nhân lại ngây ngô không biết làm gì.
- Tôi biết rồi, tôi đi đây!
- Đi đi, đi làm liền đi!
Cửu Châu vắt tay lên ghế, xua đuổi Trạch Nhân ra ngoài. Hắn muốn yên tĩnh một mình để ngắm Triệu Gia Hân. Triệu Gia Hân đứng giữa dòng người nổi bật lên bởi vẻ đẹp thanh khiết. Cho dù ở đâu hắn cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Trong màn ảnh, Triệu Gia Hân đứng bật dậy, chuẩn bị nói điều gì đó, Cửu Châu cũng dõi theo, trái tim hắn bất giác mà đập liên hồi. Sao thế này? Hắn cũng đang hồi hộp sao? Cửu Châu thực sự tò mò cô sẽ giải quyết như thế nào, liệu cô có thể làm hài lòng mọi người được hay không?
Trong buổi họp báo, Triệu Gia Hân đứng phắt dậy, ra hiệu cho mọi người im lặng. Ánh mắt cô nhìn Lê Hà Nam tuy dịu dàng nhưng thời khắc ấy lại làm hắn ta bất chợt rét lạnh. Trước ống kính, cô mỉm cười xinh đẹp, phong thái nhã nhặn thu hút sự chú ý, mọi ánh mắt một lần nữa đổ dồn về phía cô.
Và thời khắc đó, âm thanh mềm mại phát ra từ cổ họng Triệu Gia Hân:
- Lời đầu tiên, cho phép tôi được cảm ơn phóng viên Lê đã quan tâm. Về câu hỏi của phóng viên Lê, tôi xin được dời câu trả lời ra đằng sau. Trước hết tôi xin đặt một câu hỏi ngược lại anh Lê và tất cả mọi người: Có ai tự tin bản thân mình chưa từng ghen ghét, đố kị với ai không? Xin trả lời ạ!
Cả khán phòng rơi vào im lặng, người người nhìn nhau không nói điều gì. Không phải không biết nói gì, mà họ nhận ra mình vừa đưa ra cho cô minh tinh này một câu hỏi vừa ngu ngốc, vừa nhàm chán.
Triệu Gia Hân lướt nhanh nhìn xung quanh. Bầu không khí tĩnh lặng này còn vượt lên cả mong đợi của cô. Nhân cơ hội đó, Triệu Gia Hân liền nói tiếp:
- Trong cuộc sống ai chẳng có lòng ghen tị. Quan trọng là ít hay nhiều thôi. Các bạn không nói có nghĩa là các bạn đồng ý với ý kiến của tôi. Thấy một người giỏi hơn mình, có một cuộc đời tốt hơn mình, sinh ra lòng ghen ghét đố kị là chuyện thường tình. Khác nhau ở chỗ nó thể hiện ra mặt hay giấu kín ở trong tim, bạn có chấp nhận rằng mình đang đố kị hay không. Tất nhiên, tôi không đánh đồng tất cả, vì có những người khá là thoải mái, họ có thể không đố kị với ai, luôn thỏa mãn với cuộc sống của mình. Nhưng tôi dám khẳng định những người đó cũng đã ít nhất một lần ganh tị với ai đó, về bất kì một việc gì đó.
Ngừng lại một chút, Triệu Gia Hân bật cười thành tiếng:
- Xin lỗi mọi người, xin lỗi quý khán giả đang theo dõi, có vẻ tôi nói hơi nhiều nhỉ. Trả lời luôn câu hỏi của phóng viên, tôi cũng là một người bình thường vậy nên, trong quá trình học tập và làm việc bên một đồng nghiệp xuất sắc như Lâm Uyển Đình đây, tôi đương nhiên cũng có những lúc sinh lòng đố kị.
Nói những lời trái với lòng như vậy, trong người Triệu Gia Hân vốn không thoải mái lại càng khó chịu hơn. Cái gì mà đồng nghiệp xuất sắc chứ? Lâm Uyển Đình có gì mà xuất sắc chứ? Tài năng thì kém cỏi, nhân cách thì chẳng còn, tất cả đều được nâng đỡ, độ nổi tiếng của cô ta cũng vì cô ta là tiểu thư Lâm thị nên mới có. Nếu cô ta chỉ là một người bình thường như cô thì với cái năng lực ấy đã bị cô đè bẹp lâu rồi.
Triệu Gia Hân tự nhủ, đây sẽ là lần đầu tiên và lần cuối cùng cô khen ngợi Lâm Uyển Đình. Năng lực của cô ta chẳng đáng cho cô phải quan tâm tới. Tất cả là do cuộc đời dồn ép chứ Lâm Uyển Đình không xứng với hai từ "xuất sắc".
Ngừng một lát, hít một hơi thật sâu, Triệu Gia Hân nói tiếp:
Tôi thừa nhận là có những lúc mình ganh ghét Uyển Đình. Nhưng khoảnh khắc đó chỉ là lóe lên nhất thời rồi vụt tắt. Hào quang của cô ấy tỏa sáng rực rỡ khiến tôi nhận ra mình càng phải cố gắng, nỗ lực hơn. Giữa tôi và Uyển Đình, còn có một thứ đáng giá hơn cả danh vọng, đó chính là tình bạn. Cho đến bây giờ, chúng tôi, một người là ngôi sao nổi tiếng, một người diễn viên quần chúng bình thường không có tiếng tăm vẫn rất thân thiết với nhau. Thay vì ganh ghét nhau, chúng tôi cùng nhau cố gắng để mỗi người tốt đẹp hơn. Xin hết ạ!
Kết thúc, Triệu Gia Hân cúi đầu chào tất cả mọi người. Lời của cô, vừa có tình lại vừa hợp lí nên không ai có thể bắt bẻ, Lê Hà Nam cùng đám người a dua theo hắn ban nãy đều câm nín, không ngờ cô có thể trả lời khéo như vậy. Không giả trân một chút nào.
Ở một tòa nhà cao tầng nào đó, người đàn ông ngồi chễm chệ trên ghế, nhìn vào cô gái xinh đẹp trên ti vi. Nhấp một ngụm rượu, khóe miệng anh ta khẽ nở một nụ cười hoàn mĩ. Cửu Châu nghe từng lời nói của cô, đoán được câu nào là thật, câu nào là giả. Cô gái này, không làm diễn viên cũng phí thật. Bình thường ghét Lâm Uyển Đình tới tận xương, tận tủy, ghét đến nỗi không thèm nhìn, chỉ nghe tên thôi đã chán ngấy. Vậy mà bây giờ trước ống kính của phóng viên lại làm như thân thiết lắm, còn khoác vai cô ta nữa. Tài năng diễn xuất của cô, hắn phải nhìn nhận lại rồi.
- Triệu Gia Hân, em đúng là một nữ diễn viên xuất sắc mà, tôi không chăm chút em thành ngôi sao nổi tiếng nhất thì đúng là có lỗi với làng giải trí của đất nước.
Trong lúc hắn ung dung thưởng rượu, bỗng Trạch Nhân chạy đến, thì thầm vào tai điều gì đó. Không biết rõ, chỉ thấy hai mắt Cửu Châu u tối lại, ly rượu trên tay siết chặt, như muốn bóp nát hết tất cả.