Ban đêm, Minh Nguyệt Hân Nhi cầu xin tôi hồi lâu, chỉ mong được tôi mang theo tiến cung. Trong lòng tôi vốn không chịu, nhưng chẳng thể thay đổi được sự cố chấp của con bé, cuối cùng đành đồng ý. Băng Ngưng thấy thế, cũng la hét ầm lên đòi đi, tôi thở dài, thôi thật ra cũng được, đi thì đi thôi, nghe nói đến khi hai mươi lăm tuổi, nếu như cung nữ chưa từng được Hoàng đế sủng hạnh thì có thể được hồi hương. Nếu Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng thật sự ở lại phát chán, vẫn có thể ra ngoài. Chỉ có riêng tôi, đời này sẽ bị chôn vùi bên trong nơi ngói cao tường đỏ, giữ lấy rèm châu đêm sâu, qua một đời người.
Tôi dặn Minh Nguyệt Hân Nhi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng, các muội cũng biết tranh đấu trong cung hết sức rối ren phức tạp, tính tình các muội như vây, nếu vào cung, ta sợ sẽ phải chịu thiệt thòi”.
Minh Nguyệt Hân Nhi vội vàng nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, sẽ không đâu, sau khi tiến cung, muội nhất định sẽ cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, chỉ cần người khác không đụng chạm đến muội, muội tuyệt đối cũng sẽ không đụng chạm đến người khác. Muội thề!”.
Tôi thấy con bé nói năng đến là nghiêm trang, cực kỳ đáng yêu, không nhịn được bật cười, nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội cũng biết, ở trong hậu cung, cho dù là muội không đụng chạm đến người ta thì người ta cũng sẽ đụng chạm đến muội. Ta tiến cung thật sự vì không còn cách nào khác, ta chỉ muốn yên ả sống cho hết đời. Thế nên muội phải nhớ kỹ, cho dù người khác đụng chạm muội, muội cũng không được lấy đá chọi đá với người ta. Nhất định phải nín nhịn, muội biết chưa? Còn cả Băng Ngưng, những lời này cũng nói với muội, nếu các muội không nghe, ta sẽ không dẫn theo các muội vào cung, bằng không, sẽ chỉ hại các muội”.
Minh Nguyệt Hân Nhi miễn cưỡng nói: “Được rồi, Cửu Dung tỷ tỷ, muội nghe lời tỷ là được chứ gì, cho dù người khác gây chuyện với muội, muội cũng sẽ không để ý. Phàm chuyện gì cũng phải nín nhịn, đúng chưa?”.
Ta mỉm cười gật đầu: “Đúng rồi. Còn một việc nữa cũng phải nói. Ta nghe người ta bảo trong hậu cung đâu đâu cũng phải bàn phép tắc. Cho nên sau khi tiến cung, chỉ ở chỗ không có ai các muội mới được gọi ta là Cửu Dung tỷ tỷ, còn nếu ở chỗ có người khác, nhất định phải gọi là quý nhân hoặc nương nương. Ta từng nghe, trong hậu cung tiền triều có một cung nữ, cũng vì gọi sai một câu mà bị Hoàng hậu đánh chết. Tuy rằng Đương kim Hoàng hậu không bạo ngược giống như Nạp Lan hậu khi đó, nhưng chúng ta vẫn phải thận trọng, cẩn thận là hơn”.
Minh Nguyệt Hân Nhi nghe vậy, vội vàng đáp: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội chú ý là được”. Tôi gật đầu, nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, tính nết của muội xưa nay hấp tấp, sau khi tiến cung phải cố gắng kiềm chế tâm tính mới được”. Minh Nguyệt Hân Nhi lè lưỡi với tôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc tôi thức dậy, Tiết vương gia đã vào dự buổi triều sớm. Tô đại tỷ đến sớm hơn một chút, cùng với Minh Nguyệt Hân Nhi trang điểm ăn vận cho tôi. Lý Thanh Dao đặc biệt có lòng phái người đưa mũ phượng khăn choàng tới. Minh Nguyệt Hân Nhi thấy thế, cầm lòng không nổi, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, mũ phượng và khăn choàng này đẹp quá đẹp quá!”. Ánh mắt con bé tràn đầy vẻ khát khao, trong lòng tôi lại âm ỷ đau, chắc hẳn con bé đang nhớ về Tiêu Tiếu ngày xưa cùng mình sinh tử không rời, nhưng lại vì ân oán từ đời cha chú mà phải chia lìa nhau. Nhiều khi tình duyên của con người trông thì có vẻ vững như bàn thạch, nhưng trên thực tế lại rất dễ dàng tan thành bao mảnh.
Tôi nói với Tô đại tỷ: “Tô đại tỷ, làm phiền tỷ tìm giúp tôi một bộ váy đỏ mặc là được rồi, tôi chỉ là một quý nhân thất phẩm, mũ phượng khăn choàng này vốn không phải thứ tôi nên mặc”. Tô đại tỷ nghe thế liền ưng thuận đi tìm.
Chẳng bao lâu sau, đại tỷ trở lại nói: “Cửu Dung cô nương, cô xem ai đến này. Nói là đến tìm cô đấy”.
Phía sau đại tỷ có vài người đi theo, tôi ngẩng đầu nhìn lên, lại là Thẩm Hồng, Thẩm Phúc, phu thê Thẩm Tề, còn có cả ba người Thẩm lão phu nhân, Thẩm lão gia và Cúc ma ma.
Tôi có chút giật mình, nói: “Lão phu nhân, lão gia, sao mọi người lại đến đây?”.
Cúc ma ma đỡ Lão phu nhân tiến bước lên. Lão phu nhân nắm tay tôi nói: “Dung Nhi, ta… Ta nghe nói con khăng khăng muốn tiến cung, đặc biệt đến thăm con. Chung quy là nhà họ Thẩm chúng ta không có phúc nên mới không giữ lại được đứa con dâu tốt như con…”. Lão phu nhân nói, giọng cũng có phần nghẹn ngào.
Tôi mỉm cười: “Lão phu nhân, người đừng buồn, tiến cung vốn là một chuyện vui, người cần gì phải như thế? Từ xưa đến nay, biết bao nữ tử muốn tiến cung mà còn không được đấy”.
Lão phu nhân nghẹn ngào không nói nên lời: “Dung Nhi, con còn có việc gì thì cứ nói với ta, phàm là việc có thể làm được, nhất định ta sẽ giúp con. Sau này, con cứ coi Thẩm gia như nhà mẹ đẻ, những lúc có thể xuất cung thì về thăm Thẩm gia”.
Tôi nói: “Vừa vào cửa cung sâu tựa biển, không biết khi nào Cửu Dung mới có thể đi ra một chuyến, cha con, phải nhờ Lão gia và Lão phu nhân vậy”. Thẩm lão gia và Lão phu nhân nhất tề gật đầu đồng ý: “Con an tâm đi, việc này cứ giao cho chúng ta, tuyệt đối sẽ không để lão thông gia chịu nửa phần uất ức”.
Tôi vái lạy nói: “Nếu thế, đa tạ Lão gia, Lão phu nhân, Cửu Dung muôn phần cảm kích”. Hai người bọn họ vội đỡ lấy tôi.
Tôi tiếp tục nói: “Có thể chứng kiến Lão gia, Lão phu nhân cả nhà sum họp, hòa thuận vui vẻ, con cháu đầy sảnh, thật sự là một chuyện may mắn. Lần này Thẩm
gia có thể tránh được đại nạn, sau này nhất định sẽ có phúc trạch kéo dài”.
Lão phu nhân cảm khái muôn vàn nói: “Trước kia, chung quy là ta quá bảo thủ, chưa bao giờ bận tâm đến cảm nhận của người khác. Trời xanh để ta mù đôi mắt, cũng là sự trừng phạt dành cho ta. Từ nay về sau, bản thân ta có thể an nhàn thanh thản an dưỡng tuổi già rồi. Cũng may, trong nhà còn ba nhi tử ngoan có thể gánh vác trọng trách của Thẩm gia”.
Thẩm lão gia dìu Lão phu nhân, nói: “Thật ra trước kia cũng tại tôi không tốt, tại tôi quá yếu đuối, nghe gì tin nấy, trước nay chưa hề suy nghĩ cho nỗi khó khăn của bà, chỉ biết một mực trách cứ bà. Cũng may, chuyện cho đến hôm nay, bà vẫn tha thứ cho tôi”.
Cúc ma ma cúi đầu, ở bên cạnh lên tiếng: “Thật ra nói đi nói lại, đều tại tôi không tốt. Tôi không tốt với Đại công tử, tôi còn thông đồng với người ngoài để hại Thẩm gia, tôi thật là…”.
Lão phu nhân nói: “Cúc ma ma, mọi việc đã qua rồi, bà cũng đừng để trong lòng nữa, cũng vì bà không biết rõ tình hình, có phải không? Hiếm có thay, hiện giờ có thể cả nhà sum vầy, đã là cực tốt rồi. Những chuyện trước đây không cần nhắc lại nữa, chỉ cần chúng ta cùng nhau đồng tâm hợp lực, cùng nhau tiến thoái, ấy là tốt nhất”. Cúc ma ma gật đầu, đỡ lấy Lão phu nhân, không ngừng lau nước mắt.
Thẩm Hồng bỗng nhiên, lên tiếng: “Cúc ma ma… mẹ hai, mọi chuyện đã qua, mẹ cũng đừng buồn nữa”.
“Con vừa mới gọi mẹ là gì? Đại công tử?” Giọng điệu của Cúc ma ma nhất thời kích động hẳn lên.
“Con gọi mẹ là mẹ hai… mẹ là mẹ ruột của con, nhưng mà… nhưng mà ơn sinh không bằng ơn dưỡng, trong lòng con, mẹ con thương yêu con ba mươi năm, con vẫn cảm thấy mẹ con là thân thiết nhất. Nhưng mẹ cũng là mẹ con, từ nay trở đi, con đã có hai người mẹ rồi.” Lúc Thẩm Hồng nói chuyện, đôi mắt đã hơi ươn ướt.
“Gọi thế nào cũng được, chỉ cần… chỉ cần con chịu nói chuyện với mẹ, để mẹ ở bên con, cho dù muốn mẹ làm trâu làm ngựa, mẹ cũng bằng lòng.” Cúc ma ma nói xong, nước mắt cũng trào ra.
“Tốt rồi tốt rồi, kết cục đại đoàn viên, thật sự là một chuyện tốt”. Minh Nguyệt Hân Nhi vỗ tay: “Thật sự là không ngờ, mọi chuyện về sau này, quanh co cho tới ngày hôm nay, thật sự là chuyện tốt mà”.
Thẩm Tề và Sầm Khê Huyền đến bên cạnh Thẩm lão gia và Lão phu nhân, cùng nhau quỳ xuống, nói: “Cha, mẹ, trước kia con bất hiếu, con…”, đến đây thì nghẹn ngào không nói nên lời.
Thẩm lão gia nâng bọn họ dậy, bảo: “Được rồi, được rồi, mọi chuyện đều đã qua, sau này đừng nhắc lại những chuyện ngày xưa nữa”.
Lão phu nhân cũng dịu dàng nói: “Tề Nhi, nói cho cùng, cũng tại bao nhiêu năm nay mẹ không đối tốt với con, cho nên mới trách mẹ như vậy. Sau này nhất định mẹ sẽ đối xử tốt với con, giống như với con ruột mình vậy. Tất cả những thị phi ngày xưa, đừng nhắc đến nữa. Tất cả mọi người đều là trở về từ Quỷ môn quan, đương nhiên là chẳng có gì tốt hơn việc cả nhà vui vẻ sống bên nhau”. Thẩm Tề và Sầm Khê Huyền cùng nhau nở nụ cười, Thẩm Phúc cũng đứng bên cạnh mỉm cười.
Thẩm Hồng tiến lại gần, nhìn vào mắt tôi, nói: “Dung Nhi, thật ra… thật ra thì ta vẫn muốn lấy muội làm thê tử. Phải, ta từng trách muội, đó là vì ta không thể chấp nhận được sự thật Vũ Tương bị bán vào thanh lâu. Nhưng đến bây giờ, cuối cùng ta đã nghĩ thông suốt rồi, tất cả chuyện này vốn không mảy may liên quan đến muội. Hơn nữa, muội còn làm biết bao điều cho Thẩm gia, quả thật là… quả thật là ta có mắt không tròng”.
Tôi mỉm cười, nói: “Đại công tử, chuyện qua đi rồi đừng nhắc đến nữa, chỉ hy vọng sau này huynh có thể sống một cuộc sống vui vẻ là tốt rồi. Huynh đón Đỗ cô nương về đi, hết lòng chung sống với cô ấy nhé. Thật ra mặc dù cô ấy nói năng hơi cay nghiệt, nhưng tấm lòng lương thiện, đối xử với huynh cũng rất tốt. Bây giờ, Liễu tỷ tỷ đã hương tan ngọc nát, huynh phải đối với cô ấy tốt hơn một chút mới được”.
Nghe tôi nhắc đến Đỗ Linh Nhược, sắc mặt ai nấy đều trở nên ảm đạm. Trong lòng tôi đột nhiên sinh ra một dự cảm không lành, vội hỏi: “Làm sao thế? Chẳng lẽ Đỗ tiểu thư…”.
Lão phu nhân nói: “Đỗ tiểu thư chết rồi. Lúc Thẩm gia chúng ta gặp nguy nan, con bé bị người của Đỗ tri phủ bắt ép lặng lẽ đón về. Sau khi trở về, con bé lo lắng cho an nguy của Thẩm gia nên hết lần này đến lần khác muốn ra ngoài tìm cách cứu. Nhưng Đỗ tri phủ không chịu, mới giam con bé lại, nhốt trên tiểu lâu. Con bé cố gắng trốn đi cứu Thẩm gia, ai ngờ lúc trèo từ lầu hai xuống thì dây thừng bị đứt, con bé ngã xuống đất, vì đầu đập xuống trước nên lại có thể… lại có thể chết đi như vậy. Thật sự không biết là tổ tiên con bé có nợ nần gì Thẩm gia không mà một nữ tử tốt như vậy, sao ông trời lại để con bé như thế…”. Lão phu nhân nói, có phần khóc không thành tiếng.
Đôi mắt Thẩm Hồng cũng đỏ hoe, hẳn là chàng đang hối hận lúc Đỗ tiểu thư còn sống đã không đối xử với cô ấy tốt hơn.
Đang lúc chuyện trò, Tiết vương gia cũng về tới. Mắt y đỏ sọng, mặt mày lạnh tanh. Lý Thanh Dao đi theo sau, trông rất hớn hở.
Tôi tiến ra đón, hỏi: “Vương gia, mọi việc đã sắp xếp xong xuôi chưa?”.
Tiết vương gia không nói không rằng, chỉ bình tĩnh nhìn tôi. Lý Thanh Dao tranh
bước lên nói: “Được rồi, được rồi, tất cả đều đã chuẩn bị xong hết rồi. Cửu Dung cô nương, không, là Quý nhân nương nương, phiền cô lên kiệu đi, chúng ta lập tức đưa cô tiến cung”. Nàng ta vừa nói vừa ra vẻ rất thân thiết, kéo tay tôi: “Sau này cô phải về thường xuyên nha, cứ coi đây là nhà mẹ cô, nhất định đừng mất tự nhiên mới được”.
Tôi mỉm cười không nói gì. Băng Ngưng móc mỉa: “Chỉ cần Vương phi nương nương độ lượng, nương nương của chúng tôi sau này nhất định sẽ thường xuyên về quấy rầy! Đến lúc đó, Vương phi nương nương đừng trở mặt mới được”. Lý Thanh Dao nghe vậy, mặt biến sắc, không thèm nhắc lại.
Tôi nói với Lão phu nhân: “Lão phu nhân, giờ Cửu Dung đi đây. Cha con, nhờ cả vào người của Thẩm gia vậy”. Lão phu nhân vội gật đầu đồng ý: “Dung Nhi, nếu không có con, Thẩm gia đã gặp họa diệt môn rồi, con yên tâm đi. Thẩm gia sẽ đối đãi tử tế với cha con”.
Tôi nói: “Lão phu nhân, lần này Viên Chấn Đông mưu hại Thẩm gia chưa thành, sau này nói không chừng sẽ ngóc cờ trở dậy. Trên dưới Thẩm gia nhất định phải cẩn thận một chút mới được”. Lão phu nhân nặng nề gật đầu.
Tôi cũng không đưa mắt nhìn Tiết vương gia lấy một lần, nếu đã hữu tình vô duyên, hà tất phải nhớ mãi không quên, ruột gan quặn thắt nữa. Tôi lên tiếng: “Vương phi nương nương, chúng ta đi thôi”. Lý Thanh Dao vội thét to: “Được được được, chúng ta đi, chúng ta đi!”.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có hạ nhân đến bẩm báo: “Vương gia, vương gia, Viên đại tướng quân đến rồi”.
Thẩm Phúc nói: “Giờ phút này hắn đến làm gì?” Chẳng lẽ là đến để đẩy người đang ngã?”.
Tiết vương gia ngẫm nghĩ, nói: “Mời hắn vào đây đi”.
Hạ nhân vâng lời đi ra, chẳng bao lâu sau, Viên Chấn Đông liền tiến vào, trong tay còn dắt tay một cô bé con, cô bé kia mới khoảng hai ba tuổi, sắc mặt hồng hào nhưng vẻ mặt lại có phần sợ sệt.
Thẩm Phúc không giữ được bình tĩnh nhất, hắn hỏi: “Viên Chấn Đông, tên tiểu nhân này, ngươi đến đây làm gì? Nếu ngươi và Thẩm gia có gì đó, đương nhiên có thể đến Thẩm gia, chớ ở đây làm dơ bẩn nơi vương phủ!”.
Viên Chấn Đông cười ha ha nói: “Thẩm nhị công tử, à không, giờ phải là Thẩm đại công tử chứ, ngươi có cần phải coi Thẩm gia các ngươi cao giá thế không? Lần này ta đến đây chỉ vì muốn tiễn Cửu Dung muội muội một đoạn đường. Về phần chuyện của Thẩm gia các ngươi, tất cả đều không liên quan đến ta. Có điều, có một người, ta không biết các ngươi có cần hay không”.
“Ngươi nói ai?” Lão phu nhân có phần run giọng, hỏi.
“Nó.” Viên Chấn Đông chỉ vào cô bé mình đang dắt tay, nói: “Con bé này là của Hoàng Yên Mạch… không, thật ra là con ruột của Liễu Vũ Tương. Có điều, cha của đứa bé này thì không biết là ai. Nói một cách đơn giản, con bé này là con hoang, không biết người của Thẩm gia có muốn nhận nó không? Nếu không nhận, ta sẽ vứt nó vào chỗ mấy tên ăn mày vậy”.
“Ngươi nói cái gì? Tương Nhi nàng… nàng có con?” Giọng nói của Thẩm Hồng có hơi run rẩy.
“Đúng thế!” Giọng điệu của Viên Chấn Đông như không cho ai xía vào: “Chính là nha đầu con hoang này! Nha đầu này cũng thật đáng thương, Liễu Vũ Tương ở kỹ viện sinh nó ra, chính cô ta cũng không biết là của ai. Theo lời Liễu Vũ Tương nói, cô ta vốn muốn bóp chết nó, sau lại không nhẫn tâm nên mới muốn nuôi nó. Có điều, nha đầu này sống cũng không dễ chịu gì. Trước kia Liễu Vũ Tương còn sống, mỗi khi tâm tình không tốt, động một chút liền đánh mắng nó để trút giận. Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo cô ta tiếp nhiều nam nhân như vậy. Sinh ra một đứa con hoang cũng không có gì là lạ. Ta nghĩ, người của Thẩm gia các ngươi chắc sẽ không dung được đứa bé này đâu, thôi để ta đưa nó đến chỗ mấy tên ăn mày vậy”.
Tôi khẽ thở dài. Viên Chấn Đông luôn miệng nói rất tốt với tôi, nhưng thứ hắn yêu nhất vĩnh viễn là bản thân. Hôm nay hắn đến tiễn tôi vào cung mà vẫn còn không quên làm nhục người Thẩm gia một phen.
Thẩm Hồng nhìn chằm chằm đứa bé kia mấy lần, đột nhiên bịt mắt lại. Tôi âm thầm lắc đầu, tính cách Thẩm Hồng vĩnh viễn là thế, một khi không chấp nhận được thì liều chết không chịu chấp nhận. Kết quả, người bị tổn thương chẳng những là người khác mà còn là chính chàng, sao phải khổ vậy chứ? Liễu Vũ Tương chết thì cũng đã chết rồi, những chuyện trước kia, cần gì phải bận lòng như vậy.
Tôi lạnh lùng liếc Viên Chấn Đông, đang định lên tiếng thì Thẩm Hồng lại đột ngột buông hai tay ra, nói: “Bất kể cha của đứa bé này là ai, mẹ của nó trước sau vẫn là Tương Nhi. Con của Tương Nhi chính là con của ta”. Thẩm Hồng nói xong, đi đến trước mặt Viên Chấn Đông, bế cô bé kia lên. Hình như cô bé ấy cũng cự lại chàng, nhưng sau khi được chàng ôm chặt thì cũng không giãy ra nữa.
Thẩm Hồng nói: “Con à, cha không biết lúc trước con tên gì, bây giờ con tên là Niệm Tương, được không? Nhìn thấy con, cha cũng giống như nhìn thấy mẹ con vậy”. Cô bé kia sợ sệt nhìn Thẩm Hồng vài lần, nhưng hình như đã hiểu lời Thẩm Hồng nói, ra sức gật đầu.
Thẩm Hồng làm ra hành động như vậy quả thật nằm ngoài dự đoán của tôi. Trong lòng tôi rất khen ngợi, song lại có chút lo lắng. Nên tôi nói với Lão phu nhân: “Lão phu nhân, chuyện Niệm Tương…”.
Lão phu nhân lại mỉm cười, nói: “Dung Nhi, con yên tâm đi, bất luận Hồng Nhi làm gì, ta đều ủng hộ quyết định của nó, chỉ cần cả nhà vui vẻ hòa thuận là chẳng còn gì tốt bằng. Hơn nữa, chuyện của Tương Nhi, ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được, giờ có thể đối xử tử tế với con của con bé, ta cầu còn không được”.
Tôi nghe Lão phu nhân nói vậy, rốt cục cũng yên tâm, chẳng thèm nhìn đến Viên Chấn Đông, nói: “Vương gia, Vương phi nương nương, chúng ta đi thôi”. Nói xong, tôi đi ra cửa trước, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng đều theo sau.
Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng giúp tôi thay xiêm y tơ tằm màu đỏ mà Tô đại tỷ đã chuẩn bị cho, tôi lại đi ra ngoài nhìn mọi người rồi mới rời khỏi vương phủ.
Ở cửa Tiết vương phủ, một cỗ kiệu lưu ly đỏ thẫm đã chờ sẵn.
Tôi từ biệt từng người một, nhờ sự dìu đỡ của Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng, chậm rãi bước lên kiệu. Tôi vén màn kiệu lên, liền bị đôi mắt đỏ sọng của Tiết vương gia chiếu vào, lòng tôi lại trống trải khó chịu, liền chầm chậm buông màn kiệu xuống. Một cái buông này, từ nay về sau sẽ đặt số mệnh của tôi vào một thế giới hoàn toàn khác với mọi người. Màn kiệu ngăn cách những người bên ngoài, một cái ngăn này, liền tách tôi ra khỏi những ngày trước đây. Từ giờ trở đi, tôi chính là một người bình thường nhất trong số ba nghìn giai nhân chốn hậu cung của Hoàng đế Tây Tống.
Cỗ kiệu đỏ thẫm đưa tôi từ cửa chếch của Văn Hoa môn vào đến hậu cung. Tôi nghe người ta nói, cho dù là phi tần vào cung cũng phải làm lễ như đối với đại thần, thái giám cung nữ làm theo nghi thức, cuồn cuộn tiến đến nghênh đón. Nhưng lần này tôi tiến cung, không ngờ là còn kém cả nghi thức ngày xưa tôi gả vào Thẩm gia làm tiểu thiếp. Nhưng tôi đã không còn để ý đến điều này nữa.