Trong lòng tôi trống rỗng, chỉ một mình vội vàng đi về phía trước. Không biết đi được bao lâu rồi, chợt nghe có người sau lưng dồn dập gọi: “Cửu Dung tỷ tỷ, Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ cứ thế mà đi sao? Tỷ dừng lại cái đã, muội có chuyện muốn nói với tỷ”. Loáng thoáng, hình như tôi nghe thấy giọng của Băng Ngưng nhưng trong đầu đang hỗn độn vô cùng, tôi vốn không phân biệt được “đêm nay là cái đêm nào”, lúc này là cái lúc nào, chỉ biết gấp rút đi về phía trước, vứt lại tất cả mọi chuyện.
“Cửu Dung tỷ tỷ!” Một giọng nói rất cao đột nhiên vang lên trước mặt tôi, thật tình dọa tôi chết khiếp. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, chẳng phải Băng Ngưng thì ai? Cô bé đuổi theo tôi suốt dọc đường đến đây, sợ rằng không đuổi kịp, bèn thi triển khinh công đến trước mặt tôi.
Tôi hờ hững nói: “Băng Ngưng, chuyện đến nước này rồi, muội đừng nói gì nữa, đây chính là số mệnh của Lãnh Cửu Dung ta”.
Băng Ngưng khuyên nhủ: “Cửu Dung tỷ tỷ, chưa được bao lâu mà tỷ đã trở nên tin vào số mệnh thế rồi sao? Không phải tỷ vẫn nói, vận mệnh của mình nằm trong tay của chính mình, bất kể những người khác, dù là ai cũng không thay đổi được sao? Nhưng vì sao hiện giờ tỷ lại biến thành dáng vẻ thế này? Chẳng lẽ tỷ cho rằng tỷ vào cửa thiền một cái là có thể cắt được hết ba nghìn sợi tơ phiền não sao? Tỷ cho rằng chỉ cần ở cùng thanh đăng cổ Phật, không vấn thế sự là có thể đầu xuôi đuôi lọt được sao?”.
Tôi lắc đầu nói: “Băng Ngưng, muội nói đi, chuyện đến bây giờ, nếu ta không làm thế thì còn có thể làm thế nào? Chẳng lẽ ta thật sự phải đi vào hoàng cung, trở thành một người trong số ba nghìn cung nhân của Hoàng thượng, từ nay về sau không thấy mặt trời sao?”.
Lúc này, Minh Nguyệt Hân Nhi đã đuổi theo đến nơi, lớn tiếng gọi tên tôi. Băng Ngưng thấy tôi không hiểu, bỗng nhiên nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, nếu tỷ cứ đi như thế, tỷ đặt Vương gia ở chỗ nào?”.
Tôi ngẩn người: “Vương gia có cách sống của Vương gia, đường đường là người của hoàng thất, sao có thể chỉ vì chia lìa một ai đó mà không sống được”.
Băng Ngưng nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ nói mới nhẹ nhàng làm sao! Nếu Hoàng
thượng biết tỷ vì không chịu nhập cung nên mới gieo mình vào nơi cửa Phật, nói không chừng sẽ giận cá chém thớt đối với Vương gia đấy. Giữa huynh đệ Hoàng thượng và Vương gia, vốn chỉ bằng mặt mà không bằng lòng. Nói không chừng Hoàng thượng đã có lòng muốn trị tội Vương gia từ lâu rồi, nhưng chưa tìm được cớ, giờ tỷ lại thật sự cho Hoàng thượng một lý do sao?”.
Tôi nghe xong lời Băng Ngưng nói, nhất thời ngây ra. Thì ra điều Băng Ngưng muốn khuyên tôi là như thế. Vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, Hoàng thượng và Vương gia đã có hiềm khích từ trước. Nếu chuyện lần này mà khiến người cảm thấy Vương gia làm mất thể diện của mình, lòng sinh khó chịu, giận lây sang Tiết vương gia. Đến lúc đó, nếu người gán cho Tiết vương gia một tội danh là “dâm loạn cung nhân”, chỉ sợ dù Tiết vương gia đường đường là vương gia cũng bị định tội không nhẹ. Huống chi, cho dù Hoàng thượng niệm tình huynh đệ, không truy cứu nữa, nhưng Hoàng thái hậu ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, chỉ e Hoàng thượng có không muốn truy cứu cũng không được.
Tôi thở dài, có lẽ vận mệnh mình đã là thế. Sinh ra là người trong cõi hồng trần, chết đi làm ma trong cõi hồng trần. Một vòng ly tao một vòng kinh, nghe tiếng thu trên lá ba tiêu, cũng chỉ là một giấc mơ chiều.
Tôi nói với Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi: “Băng Ngưng muội muội, Minh Nguyệt Hân Nhi, giờ chúng ta về Tiết vương phủ đi. Ta đã quyết định, vào cung làm quý nhân”.
Sắc mặt Băng Ngưng trở nên tái nhợt, cô bé nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, thật ra ý muội là, tỷ có thể cao chạy xa bay với Vương gia, rời khỏi nơi này, từ giờ trở đi không ràng buộc, trải qua những ngày tựa thần tiên cơ”.
Tôi cười khổ, nói: “Băng Ngưng ngốc, suốt cõi đất trời này, có đất đai nào không phải đất đai của vua, có con dân nào không phải con dân của vua, ta có thể trốn đi đâu? Hôm nay đây, bốn nước trong thiên hạ san sát, Tây Tống chúng ta nghèo nhất yếu nhất, cho dù Tiết vương gia có chịu đi cùng ta đến đất nước khác, quốc gia ấy cũng đâu dễ dàng thu nhận chúng ta? Huống chi, dẫu sao Tiết vương gia cũng đường đường là huynh đệ của Hoàng thượng, há có thể để cho y từ bỏ thân phận của mình chỉ vì một nữ tử? Cho dù y có chịu, ta cũng không chịu. Băng Ngưng muội muội, ta biết tình cảm muội dành cho Tiết vương gia”.
Sắc mặt Băng Ngưng hơi đỏ lên, cô bé xẵng giọng: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ đang nói chuyện ở đâu vậy. Lòng muội chỉ hy vọng tỷ và Vương gia có thể ở bên nhau, hai người bọn tỷ đều là người mà bình sinh muội tôn kính nhất”.
Hiện giờ tôi đang rất bình tĩnh. Tôi biết mình nên làm thế nào, nhưng còn chưa bắt đầu thì đã đau đớn vô ngần, có lẽ vẫn là câu nói kia, câu “Đó là số mệnh của Lãnh Cửu Dung tôi”. Còn nhớ lúc tôi mới sinh ra, từng có một thầy bói nói với cha tôi rằng tôi mệnh ngạnh, trời sinh tính lạnh nhạt, cõi trần khó chứa chấp, chỉ ông trời mới có thể bao dung. Trời vốn là Cửu tiêu, nhưng cũng là đế vương.
Luân hồi của kiếp trước đời sau, có lẽ đều đã an bài xong xuôi rồi.
Tôi dẫn theo Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi, chậm rãi đi về hướng Tiết vương phủ. Minh Nguyệt Hân Nhi cũng bình tĩnh một cách thần kỳ, con bé ra sức cắn môi, không nói không rằng. Lúc sắp đến vương phủ, cuối cùng con bé lên tiếng: “Cửu Dung tỷ tỷ, nếu tỷ tiến cung, hãy mang muội theo cùng. Tỷ mà không để ý đến muội, muội thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt”.
Tôi không nói gì, Minh Nguyệt Hân Nhi đúng là con bé ngốc, vừa vào cửa cung sâu tựa bể, chàng Tiêu nay đã khách qua đường. Nguyên Chẩn người triều Đường đã từng viết về cung nữ: “Hành cung cũ bỏ không, cung hoa tịch mịch hồng. Bạc đầu người cung nữ, ngồi nhàn nhắc Huyền Tông[1]”. Những ngày trong cung, làm sao có thể êm đẹp trôi qua?
[1] Bài thơ Cố hành cung của tác giả Nguyên Chẩn đời Đường.
Minh Nguyệt Hân Nhi thấy tôi không nói năng gì, cũng không dám hỏi, chỉ mím
chặt môi đi theo sát tôi.
Vào đến Tiết vương phủ, người đầu tiên chào đón tôi lại là Tả bà bà. Nhìn thấy tôi, bà chắp tay nói: “Cô nương đại hỷ rồi”. Tôi không biết nói gì cho phải, chỉ ảm đạm cười.
Trong thẳm sâu đôi mắt Tả bà bà lộ ra một tia hào quang, giọng nói của bà lanh lảnh dễ nghe, bất kể thế nào cũng không giống một bà lão tóc bạc phơ: “Ta đã sớm biết cô nương sẽ về mà. Cô nương không phải loại người vô tình vô nghĩa. Ta cảm tạ cô nương thay Vương gia”. Tả bà bà vốn thông minh nhanh nhẹn, nhìn rõ thế sự, đương nhiên bà cũng biết, nếu tôi thực sự kháng chỉ, Tiết vương gia nhất định sẽ bị liên lụy.
Tôi hờ hững nói: “Tiết vương gia đâu ạ? Xin bà bà nhắn giúp, tôi muốn gặp người, việc vào cung vẫn phải nhờ Vương gia giúp đỡ”.
Ánh mắt Tả bà bà lại giấu vào bên trong cổ áo. Cả người bà lúc đó bỗng trở nên u ám, ít nhất là làm cho người ta có cảm giác như vậy. Bà nói: “Vương gia đang ở trong thư phòng, ta nghĩ hiện giờ người nhất định cũng rất muốn gặp cô nương. Cô nương là người hiểu lý lẽ nhất, già này hy vọng cô nương có thể giữ vững được cách nghĩ của bản thân mới tốt”. Ngụ ý của Tả bà bà chính là muốn nhắc nhở tôi, tôi đi gặp Tiết vương gia, chắc hẳn Vương gia sẽ ngăn cản tôi tiến cung, thậm chí còn đề xuất muốn lưu lạc chân trời góc bể với tôi, tôi nên giữ vững ý kiến của mình, không để bị Vương gia chi phối, từ đó làm liên lụy đến người.
Hay cho một Tả bà bà khôn ngoan!
Tuy rằng trong lòng tức khắc đã hiểu ra, nhưng vẻ mặt tôi vẫn cứ bình thản, nói: “Làm phiền Tả bà bà bận lòng cho Cửu Dung rồi. Quả thật là không dám”. Nói xong, liền đi thẳng đến thư phòng của Tiết vương gia.
Cửa chỉ khép hờ, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra bước vào, Minh Nguyệt Hân Nhi cũng muốn đi theo, lại bị Băng Ngưng ngăn lại.
Tiết vương gia đang ngồi trên ghế gỗ đàn hương, vẻ mặt suy sụp chưa từng thấy. Tôi thấy thế, cầm lòng không đặng đau đớn đôi phần. Mới cách đây chưa lâu, tôi vẫn tưởng rằng mình chưa bao giờ có chút ái mộ nào dành cho con người này, nhưng hóa ra giữa lúc bất tri bất giác, tôi đã yêu rồi. Dẫu vậy, vật đổi sao dời, “đêm nay là cái đêm nào”.
Tôi khẽ khàng gọi: “Vương gia”.
Tiết vương gia ngẩng đầu, thấy tôi, trong mắt đột nhiên toát ra thần sắc vui mừng. Y nói: “Cửu Dung, vậy mà nàng đã về rồi? Ta thật sự không nghĩ đến. Có phải nàng đã hồi tâm chuyển ý không, ta nguyện buông bỏ tất thảy hiện tại, cùng nàng lánh tới chân trời, du ngoạn hồng trần, từ nay về sau không hỏi đến chuyện gì nữa, được không?”.
Trong lòng tôi chỉ thấy trống rỗng, không có cảm giác hiện thực. Tôi chậm chạp cúi đầu, nói: “Vương gia, Cửu Dung cầu xin người đưa Cửu Dung tiến cung, trong lòng cảm kích khôn cùng”.
Tiết vương gia lặng đi một hồi, hỏi: “Cửu Dung, nàng đang nói gì? Nàng chỉ nói chơi thôi đúng không? Lãnh Cửu Dung ta quen, nào giờ không phải là một kẻ tham luyến vinh hoa phú quý”.
Tôi lạnh nhạt nói: “Chỉ e Vương gia đã nhìn lầm rồi, Cửu Dung vốn là người như vậy”.
Tiết vương gia đứng nơi đó, sững lại hồi lâu, đột nhiên khuỵu xuống ghế, một câu cũng không thốt lên được.
Tôi nói: “Nếu Vương gia không chịu, Cửu Dung sẽ đến xin Vương phi giúp. Tôi nghĩ Vương phi hẳn rất sẵn lòng”. Nói xong, tôi quay đầu toan bước đi.
Tiết vương gia gọi tôi lại, run giọng: “Được rồi. Sáng mai, ta sẽ đưa nàng vào cung”. Nói xong, ánh mắt y có phần mờ mịt.
Tôi bình tĩnh nói: “Cảm tạ Vương gia”, nói xong, xoay người bỏ đi.
Nếu tôi đã quyết định tiến cung, tôi và Tiết vương gia hữu duyên vô phận, kết quả sẽ chỉ rơi vào kết cục tình hoài hận mãi, tôi cần gì phải để lại cho y chút nhớ nhung thương tưởng. Thay vào đó chẳng thà để y hận tôi, thì từ nay về sau, trong lòng có thể bớt đi vài phần tưởng niệm, cho dù nhớ đến cũng sẽ không đau như đứt ruột nữa.
Về đến phòng, Băng Ngưng nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ và Vương gia bàn bạc thế nào rồi?”.
Tôi mỉm cười nói: “Tàm tạm”.
Minh Nguyệt Hân Nhi ở bên cạnh nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, nếu trong lòng tỷ khó chịu, tỷ cứ khóc đi. Tỷ cứ thế này, gắng gượng cười vui, lại làm cho người khác tưởng tỷ là kẻ không có cảm giác đấy”.
Tôi lắc đầu: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội không biết đâu. Lòng ta như miệng giếng cổ, sẽ không gợn sóng nữa, cho nên dù có sống ở đâu thì cũng không có gì khác biệt. Năm ấy ta gả cho Thẩm gia mới mười lăm tuổi, há là ta tình nguyện? Hiện giờ ta đã sắp đôi mươi, cái thứ gọi là tình ái đó, chẳng lẽ lại không thể nhìn rõ sao?”.
Nước mắt Minh Nguyệt Hân Nhi đã ào ào trút xuống. Tôi thấy con bé khóc đến u mê hồ đồ, liền làm mặt nghiêm nghị không để ý đến con bé. Con bé thấy tôi tức giận, không dám khóc nữa.
Băng Ngưng trừng mắt nhìn tôi hồi lâu, quay đầu chạy ra ngoài. Tôi muốn ngăn cô bé lại nhưng đã không còn kịp nữa.
Hơn nửa canh giờ sau, Băng Ngưng mới trở về, theo sau còn có cả Tiết vương gia. Tôi đã đoán được từ trước, cho nên cũng chẳng nói năng gì.
Tiết vương gia tiến lại gần, nói: “Dung Nhi, vì ta nên nàng mới tiến cung, phải không? Nếu nàng vào cung vì nguyên nhân này, bất luận thế nào ta cũng không chịu. Nàng nghe ta, chúng ta cùng bỏ đi, được không? Rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không quay về nữa”.
Trong mắt y là vẻ chân thành, người con trai này không bao giờ còn là nam tử bỡn cợt với đời tôi gặp trong hội hoa đăng tết Nguyên tiêu năm nào nữa.
Nhưng, tôi vẫn chậm rãi lắc đầu, nói: “Vương gia, xin người về đi, đừng tìm Cửu Dung nữa”. Trong lòng tôi cũng hơi trách Băng Ngưng lắm chuyện, tuy rằng biết cô bé cũng chỉ muốn tốt cho mình.
Tiết vương gia nhìn tôi chăm chú, nói từng tiếng một: “Vì sao? Lẽ nào nàng sợ hoàng huynh sẽ giận lây sang ta? Nếu vì lẽ này, nàng càng không cần lo lắng. Ta hiểu tính nết của hoàng huynh. Tuy rằng giữa hai chúng ta thỉnh thoảng có hục hặc, nhưng trong lòng huynh ấy vẫn không nỡ làm khó ta”.
Tôi vẫn không nói một lời, chậm rãi quay người đi.
Tiết vương gia đứng sau lưng tôi hỏi: “Chuyện đã như thế, nàng còn gì băn khoăn nữa?”.
Cuối cùng tôi quay đầu lại, nói: “Vương gia, nếu chỉ là nữ tử bình thường, tất nhiên Hoàng thượng sẽ không làm khó người. Nhưng chuyện của Cửu Dung thì khác. Chắc hẳn là Hoàng thượng kiêng sợ lời của kẻ thuật sĩ giang hồ kia, trong tương lai Cửu Dung sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, nếu thật sự gả cho Vương gia, đó chẳng phải là nói trong tương lai Vương gia sẽ kế thừa đế vị, ngồi Bắc triêu Nam? Cho dù trong lòng Hoàng thượng chỉ tin ba phần, nhưng há lại mạo
hiểm để Cửu Dung gả cho Vương gia? Lòng dạ Hoàng thượng tất nhiên không có tình ý gì với Cửu Dung, tiến cung làm quý nhân chỉ để cho Hoàng thượng yên tâm mà thôi. Nếu Cửu Dung nhất định không chịu, hiển nhiên Hoàng thượng sẽ giận lây sang Vương gia. Mặc dù Hoàng thượng và Vương gia là huynh đệ thân thiết, nhưng đã dính dáng đến ngôi vị hoàng đế này, Hoàng thượng sẽ không thể mềm lòng. Mà cho dù Hoàng thượng có bằng lòng, Hoàng thái hậu cũng sẽ không bằng lòng. Cho nên dẫu Vương gia và Cửu Dung chạy đến chân trời góc biển, Hoàng thượng cũng sẽ phái người đuổi theo chúng ta trở về. Nếu là như vậy, chẳng thà Cửu Dung thản nhiên tiếp nhận, tiến cung rồi, Cửu Dung càng dễ dàng để tóc tu hành, cũng không có gì là không được”.
Tiết vương gia nhìn tôi chằm chằm: “Dung Nhi, ta không sợ, nàng sợ sao?”.
Tôi gật đầu, đáp: “Tôi sợ, tôi rất sợ. Tôi sợ có một buổi sáng thức dậy sẽ không còn được gặp lại Vương gia người nữa. Vương gia, cho dù Cửu Dung vào cung, làm một quý nhân yên lặng, song vẫn có thể gặp mặt Vương gia, biết tin tức về Vương gia. Nếu Cửu Dung kháng chỉ, liên lụy đến Vương gia, thì dẫu chết cũng khó bề chuộc tội. Vương gia, tâm ý tôi đã quyết, người đừng khuyên nhủ nữa. Băng Ngưng, mau tiễn Vương gia về. Ta phải sắp xếp hành trang để chuẩn bị ngày mai tiến cung nữa”.
Tiết vương gia nhìn tôi, sắc mặt biến thành xanh mét. Băng Ngưng nghe tôi nói ra những điều hệ trọng, có lẽ đã hiểu được, nếu tôi không chịu vào cung, Tiết vương gia hẳn sẽ rước phải họa sát thân. Cô bé lạnh nhạt nói: “Vương gia, xin người hãy về cho”.
Sắc mặt Tiết vương gia từ xanh chuyển sang trắng, sau cùng chậm chạp quay người, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Nước mắt tôi rốt cục cũng rơi xuống từng giọt lớn. Từ rày về sau, tôi và y đã là người của hai thế giới, từ rày về sau, một mình tôi sẽ giữ lấy thanh cung lãnh nguyệt, chậm lần rèm châu, cứ như vậy sống hết một đời.
Xưa nay hồng nhan bạc mệnh, ai thán cung hoa tịch mịch hồng.