Thanh âm của Ngô Tình lập tức hấp dẫn rất nhiều học viên, tất cả mọi người đều không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Sở Lâm Phong đã chạy đi được mấy thước lập tức dừng bước, hắn xoay người nhìn Ngô Tình đang giận dữ một chút, lại hỏi:
- Ta nhớ dường như mình không đắc tội với ngươi thì phải, vì sao ngươi muốn giết ta?
Lâm Nhược Hi và Tư Mã Tĩnh Di cùng đám người Đường Lỵ cũng đi tới bên cạnh Sở Lâm Phong. Tất cả đều tò mò đánh giá thiếu niên được cho là tuấn mỹ ở trong học viện này. Chỉ có trong lòng Tư Mã Tĩnh Di là hiểu rõ Ngô Tình tại sao lại xuất hiện.
Ngô Tình lắc mình mấy cái, cũng tới trước mặt của Sở Lâm Phong:
- Lâm Nhược Hi là nữ nhân của ngươi, ta sẽ không động vào. Thế nhưng Tư Mã Tĩnh Di từ khi nào trở thành nữ nhân của ngươi vậy? Toàn bộ học viện đều biết Ngô Tình ta đã truy cầu nàng hơn một năm, ngươi có tư cách gì mà nói như vậy.
Sở Lâm Phong lập tức cười ha hả nói:
- Ta đã từng thấy kẻ ngu xuẩn, thế nhưng có thể chưa thấy qua người nào ngu xuẩn như ngươi. Ngươi truy cầu nàng hơn một năm thì liên quan gì tới ta. Ta cũng không truy cầu nàng, là nàng tự mình thích ta, chuyện này chỉ có thể nói ngươi quá kém, nàng coi thường ngươi mà thôi.
- Nàng chủ động thích ngươi? Điều này sao có thể chứ, các ngươi mới quen biết được bao lâu chứ?
Ngô Tình phát điên, hắn thực sự không có cách nào tiếp nhận được việc nữ nhân mình yêu thích lại đi thích một người còn không bằng mình.
- Không lâu, chỉ một ngày, cái này gọi là vừa gặp mặt đã chung tình ngươi biết không? Ba nữ nhân này đều thích ta, ngươi tin không?
Sở Lâm Phong quyết định cho Ngô Tình một chút thuốc nổ.
Mặt của Đường Lỵ ở bên cạnh nhất thời đỏ lên:
- Lâm Phong, ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy, ai thích ngươi?
Sở Lâm Phong hơi cười cười nói:
- Nữ nhân ngốc, tâm tư của ngươi ta còn không biết sao? Thích là thích hà tất phải nói dối chứ? Đây cũng không phải là tính cách của ngươi mà! Nếu ta đã nói ngươi là nữ nhân của ta, ý vị thế nào chắc ngươi cũng hiểu. Chờ ta đổi ý, đến lúc đó ngươi có hối hận cũng không kịp.
Trong lòng Đường Lỵ vừa vui vừa hận, vui là vì rốt cục Sở Lâm Phong đã có thể tiếp nhận mình, hận là vì không ngờ ở trước mặt nhiều người như vậy mà hắn lại nói ra chuyện mình thích hắn, đây chính là chuyện rất mất mặt.
Lúc này mọi người vây xem như sôi trào, Sở Lâm Phong lại còn nói tam đại mỹ nữ của Thiên Long học viện đều là nữ nhân của hắn, đây chính là một tin tức rất có tính bạo tạc. Rất nhiều nữ học viên còn lại đều mừng thầm, sau này mình đã có người truy cầu rồi.
Ánh mắt của các nam học viên thì như muốn giết người, hận Sở Lâm Phong tới cực điểm, tiểu tử này cũng quá trâu bò đi. Thoáng cái đã lấy đi ba mỹ nữ, còn muốn để cho người khác sống nữa hay không, rất nhiều học viên thầm mến tam nữ thoáng cái đã mất đi hy vọng.
Ngô Tình không thể nhịn được nữa, Sở Lâm Phong ngươi thích nữ nhân khác, dù là mười người, trăm người thì hắn cũng sẽ không hỏi đến. Thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại thích nữ nhân mình yêu, trực tiếp mạt sát hơn một năm tâm huyết của hắn, bảo sao hắn chịu được cơ chứ?
Trong tay trực tiếp xuất hiện một thanh trường kiếm, chỉ vào Sở Lâm Phong rồi nói:
- Ngươi cũng xứng có được Tĩnh Di? Ta sẽ giết ngươi!
Một kiếm này của Ngô Tình là một kiếm nén giận, có thực lực Địa Vũ cảnh tứ trọng thiên, uy lực một kiếm này của hắn hơn xa công kích của Âu Dương Hồng.
Sở Lâm Phong cũng không nghĩ tới không ngờ người kia lại có bụng dạ hẹp hòi như vậy, hắn hét lớn:
- Mau tránh ra!
Dùng Tâm Kiếm và một kiếm không có gì lạ kia đã không còn kịp nữa. Hai loại kiếm chiêu này đều cần thời gian thi triển, thứ duy nhất có thể ngăn cản chỉ có Truy Phong Kiếm Pháp thức thứ bảy Phong quyển tàn vân. Thế nhưng Sở Lâm Phong biết, coi như là Phong quyển tàn vân thì cũng không thể ngăn cản được.
Mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng lúc này hắn lại phải giữ vẻ tỉnh táo để giải quyết cửa ải khó khăn trước mặt này.
Người thường, ở trong thời điểm nguy hiểm nhất thì lại càng phải tỉnh táo nhất, cần phải tỉnh táo đối mặt, có đôi khi bạo phát tiềm năng to lớn sẽ xuất hiện chuyện không thể ngờ tới được.
Lúc này Sở Lâm Phong gặp phải khốn cảnh như vậy, tam nữ đều ở bên cạnh mình. Vạn nhất người này định làm xằng làm bậy, không biết thương hoa tiếc ngọc với một người, như vậy mình có hối cũng không kịp.
Bất cứ người nào bị thương thì Sở Lâm Phong cũng không tha thứ cho mình được. Càng muốn bình tĩnh thì lại càng không bình tĩnh được, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống mặt đất.
Công kích của Ngô Tình rất nhanh, hầu như trong nháy mắt đã đi tới trước mặt của Sở Lâm Phong, đúng lúc này trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện thức thứ tám Phong lâm thiên hạ của Truy Phong Kiếm Pháp.
Tình huống trước mắt không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều, trong đầu âm thầm xuất hiện chiêu thức của Phong lâm thiên hạ, hắn lập tức thi triển ra, tốc độ cực nhanh, hầu như dùng tốc độ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được, từng đạo tàn ảnh múa kiếm hiện ra ở trên không trung.
Cả động tác liền mạch lưu loát giống như là hành văn, dường như đã luyện tập rất lâu rồi, đây là tiềm lực của một người. Ở dưới tình huống nguy hiểm sẽ xuất hiện, còn bình thường lại không có cách nào làm được chuyện này.
Nếu như đổi lại là bình thường thì có lẽ trong đầu Sở Lâm Phong sẽ không kích thích ra chiêu thức thứ tám của Truy Phong Kiếm Quyết, cũng không thoáng cái thi triển ra thuần thục như vậy.
Một loại khí thế quân lâm thiên hạ xuất hiện ở trên người của Sở Lâm Phong, kèm theo đó là vô số phong nhận công kích về phía Ngô Tình.
Trong mỗi một đạo phong nhận đều có chứa tinh thần lực, có hiệu quả như Hoa Chi Hải Dương của Lâm Nhược Hi, chỉ là dường như uy lực của phong nhận lại lớn hơn một chút.
Đúng lúc này cuối cùng kiếm của Ngô Tình đã tới, tuy rằng từ lúc trong đầu của Sở Lâm Phong xuất hiện kiếm chiêu cho đến lúc thi triển ra nói thì dài. Thế nhưng kỳ thực chỉ là thời gian trong nháy mắt mà thôi, phong nhận trực tiếp ngăn cản một kiếm có uy lực bá đạo này.
Sở Lâm Phong phát hiện ra cũng có không ít phong nhận đột phá phòng ngự mà đi thẳng tới người của đối phương, tức thì, trên áo của đối phương xuất hiện màu đỏ tươi.
Công kích của Ngô Tình lần này bị Sở Lâm Phong thành công phá giải, còn khiến cho hắn bị thương, đây là hiện thực mà hắn khó có thể tiếp nhận được. Chỉ một chiêu đã khiến cho mình bị thương, hơn nữa còn bị thương không nhẹ, có không ít nơi trên người đều xuất hiện cái lỗ to lớn, máu tươi không ngừng chảy ra bên ngoài, nếu như xử lý chậm thì sẽ bị mất mạng vì chảy máu quá nhiều.
- Ngô Tình, ngươi còn chưa cút đi sao? Đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của lão tử, nữ nhân của ta không phải là người mà ngươi có thể nhúng chàm được. Đây chỉ là một giáo huấn, nếu như ngươi còn nhớ mãi không quên với Tĩnh Di, có lẽ lần sau chính là ngày mạng ngươi không còn nữa.
Sở Lâm Phong không có thời gian nói chuyện nhiều với hắn, hai lão đầu còn đang chờ đợi hắn.
Một chiêu đánh bại Ngô Tình bài danh thứ tư trong học viện, tất cả mọi người đều chấn kinh, nếu như nói lúc trước Sở Lâm Phong và Âu Dương Hồng quyết đấu là món ăn khai vị. Như vậy một chiêu này mới là món chính. Lúc này không ít học viên mới chính thức nhìn Sở Lâm Phong với cặp mắt khác xưa.
Tuy rằng lúc này Ngô Tình bị thương, thế nhưng hắn không bỏ xuống mặt mũi được. Lời nói của Sở Lâm Phong nghe vào trong tai như đao cắt, hắn giơ trường kiếm trong tay lên, chuẩn bị một lần nữa tiến hành công kích về phía Sở Lâm Phong.
- Này, có phải đầu óc của ngươi vào nước hay không? Ta có tâm buông tha cho ngươi, ngươi lại muốn tìm chết, vậy thì nhanh một chút đi. Lão tử không có thời gian.
Sở Lâm Phong có chút không nhịn được, nếu như hai lão đầu kia thấy mình nửa ngày không đi, trực tiếp ép giá hoặc là hủy bỏ điều kiện của hắn thì hắn thảm rồi.
Lúc này Tư Mã Tĩnh Di lên tiếng nói:
- Ngô Tình, ngươi tỉnh táo một chút có được không, ngươi truy cầu ta chỉ có thời gian một năm. Mà ta và Sở Lâm Phong từ nhỏ đã lớn lên với nhau, trong lòng của ta chỉ có hắn, ngươi không nên tự mình đa tình, nữ tử tốt hơn so với ta còn rất nhiều, sao ngươi phải tốn tâm tư như vậy chứ? Thực lực của Sở Lâm Phong không phải là thứ mà ngươi có thể so sánh. Khi hắn còn là Huyền vũ cảnh lục trọng thiên đã có thể chém giết được võ giả Địa Vũ cảnh nhất trọng thiên. Đánh bại cao thủ Địa Vũ cảnh tam trọng thiên, hôm nay hắn đã đột phá đến Địa Vũ cảnh, thực lực thế nào ngươi tự suy nghĩ một chút, ta không muốn ngươi bởi vì ta mà mất đi tính mạng.
Lời nói của Tư Mã Tĩnh Di như sấm sét giữa trời quang xuất hiện ở trong lòng của mọi người, quả thực là tồn tại nghịch thiên. Tất cả mọi người dùng ánh mắt như xem quái vật nhìn Sở Lâm Phong, đối địch với người như vậy quả thực là tự rước lấy nhục.
- Sở Lâm Phong, ngươi quả thật là một thiên tài đó, vì Hải Long học viện ta phải diệt trừ ngươi!