Vẻ mặt Sở Lâm Phong vẻ giận dữ nhìn Công Tôn Trường Viễn ở phía đối diện, nói:
- Ngươi có ý gì, không phải Sinh Tử Thai này không cho bất luận kẻ nào đi lên hay sao? Ngươi dám ngăn cản tiểu gia chém giết thứ bại hoại này, nếu như không cho ta một câu trả lời khiến cho ta hài lòng thì ta sẽ không chết không thôi với ngươi.
Trên người tản mát ra sát ý ngập trời, giống như không khí chung quanh sắp bị đóng băng, thấy vậy, Từ viện trưởng ở bên cạnh cảm thấy da đầu tê dại.
Lúc này Lâm Nhược Hi và Tư Mã Tĩnh Di đã đi tới bên cạnh Sở Lâm Phong, thấy vết máu ở khóe miệng của hắn, cho nên hai nàng đồng thanh hỏi:
- Lâm Phong, thương thế của ngươi có nghiêm trọng lắm không?
Được hai mỹ nữ tuyệt sắc quan tâm như vậy, có thể nói là chuyện vẻ vang nhất. Rất nhiều người quan sát dưới đài đều phóng ánh mắt hâm mộ tới chỗ của Sở Lâm Phong, trong đó có một thiếu niên cả giận nói:
- Vì sao người bị thương trên đài không phải là ta, có mỹ nữ như vậy quan tâm, cho dù chết cũng đáng giá!
- Chỉ bằng vào hình dạng như gấu của ngươi mà cũng muốn mơ tưởng? Đợi tới kiếp sau đi!
Một nam học viên bên cạnh hắn lập tức phản bác.
Sở Lâm Phong tiếp nhận dược hoàn của Từ viện trưởng cũng không trực tiếp nuốt vào, mà bỏ vào trong đai lưng trữ vật. Một chút thương thế ấy đối với Sở Lâm Phong chỉ là việc không đáng để lo, hai ngày trước xương ngực gãy hai cái mà hắn cũng có thể khỏi hẳn huống chi là hiện tại.
Chỉ là ánh mắt Từ viện trưởng nhìn Sở Lâm Phong lại khác biệt, viên đan dược kia là đan dược chữa thương ngũ phẩm, nếu như nói giá trị thì chí ít cũng có giá trị 20 viên tinh thạch thượng phẩm. Hắn cũng chỉ có ba khỏa, nếu như không phải là bởi vì thiên phú của Sở Lâm Phong thì hắn sẽ không lấy ra đan dược trân quý như thế.
Tuy rằng Công Tôn Trường Viễn chỉ hời hợt chém ra một chưởng, thế nhưng độ mạnh yếu của một chưởng này hắn rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào. Cường giả Thiên Vũ cảnh tùy tiện đánh ra một kích cũng có thể chém giết võ giả Địa Vũ cảnh ngũ trọng thiên trở lên, mà Sở Lâm Phong chỉ bị thương, kết quả như vậy khiến cho hắn trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp.
- Vì sao ngươi không ăn đan dược vào? Đây là đan dược rất có tác dụng đối với thương thế của ngươi.
- Tạm thời còn chưa chết, dùng như vậy rất đáng tiếc. Lão đầu, cám ơn ngươi. Chỉ là Công Tôn lão đầu hôm nay phải cho ta một câu trả lời, hy vọng ngươi đừng ngăn cản ta.
Sở Lâm Phong cố gắng hạ thấp lửa giận trong lòng xuống mức thấp nhất.
Vẻ mặt Lâm Nhược Hi và Tư Mã Tĩnh Di lo lắng nhìn hắn, Tư Mã Tĩnh Di hỏi:
- Lâm Phong, ngươi ăn đan dược vào đi, đừng để lại tai hoạ ngầm.
- Tĩnh Di, Nhược Hi, ta không sao! Tâm tình của các nàng ta hiểu rõ, các nàng nghĩ nam nhân của các nàng yếu đuối như vậy sao, hôm nay ta sẽ cường thế một lần cho các nàng nhìn xem một chút.
Những lời này của Sở Lâm Phong rất lớn, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Ngô Tình dưới đài nghe thấy câu này cả người chấn động, nhất là câu kia lại là nam nhân của các nàng. Điều này đại biểu cái gì, đại biểu cho Tư Mã Tĩnh Di mà mình ái mộ đã sớm là nữ nhân của người khác, mà mình lại hồn nhiên không biết tới chuyện này.
Thảo nào nàng một mực thờ ơ đối với truy cầu của mình, trong lòng hắn tức thì có ý nghĩ muốn chém giết Sở Lâm Phong, sát khí trên người cũng theo sự tức giận mà tăng vọt.
Âu Dương Hồng chưa tỉnh hồn lại đứng tại chỗ nhỏ giọng hỏi Công Tôn Trường Viễn:
- Phó viện trưởng, vì sao phải ngăn cản lần quyết đấu này của chúng ta, ta có nắm chắc trong vòng ba chiêu chém giết được hắn.
Công Tôn Trường Viễn liếc mắt nhìn Âu Dương Hồng một cái, nói:
- Âu Dương Hồng, nếu như không phải nể mặt mũi của phụ thân ngươi thì ta sẽ không xuất thủ cứu ngươi. Ngươi nghĩ trong vòng ba chiêu có thể chém giết được, chỉ bằng ngươi? Ta không ngại nói cho ngươi biết, nếu như không phải lúc trước có ta ngăn lại công kích này của hắn thì ngươi đã bị chết tới mức không thể chết lại rồi. Chỉ bằng vào chút thực lực ấy của ngươi, ngay cả xách giày cho hắn cũng không không xứng. Nếu nói khó nghe, coi như học viên xếp hàng thứ nhất trong học viện cũng không nhất định là đối thủ của hắn, ta nói như vậy ngươi đã hiểu rõ chưa!
Âu Dương Hồng ngây người như phỗng đứng ở đó. Lời nói của Công Tôn Trường Viễn như một thanh lợi kiếm đâm sâu vào trái tim của hắn, đả kích như vậy so với đau đớn trên thân thể còn trực tiếp hơn. Đây là một loại tàn phá vô tình đối với tâm cảnh của hắn.
- Làm sao có thể, sao hắn có thể lợi hại như vậy được chứ? Vừa rồi ngay cả một kiếm của ta hắn cũng không thể tiếp được, sao có thể chứ?
Trong lòng hắn nhiều lần lặp lại câu hỏi này.
Lúc này Công Tôn Trường Viễn nở nụ cười đi tới trước mặt của Sở Lâm Phong nói:
- Sở Lâm Phong, ta biết bây giờ trong lòng ngươi rất không thoải mái, ta cũng không có biện pháp nào cả. Âu Dương Hồng là nhi tử của bằng hữu tốt của ta, ta không thể trơ mắt nhìn hắn bị ngươi chém giết.
Sở Lâm Phong phiền muộn tới mức thiếu chút nữa đã phun máu. Lửa giận vốn đã hạ xuống lại tăng lên, rất có ý nghĩ muốn hung hăng đánh người này một trận.
Chém giết là chuyện không có khả năng, một chưởng hời hợt của đối phương đã phá giải công kích cường đại nhất của mình. Từ đó có thể thấy được thực lực của đối phương mạnh mẽ ra sao, bản thân mình còn xa không phải là đối thủ, tuy rằng giận dữ, thế nhưng hắn cũng không ngu xuẩn tới mức động thủ.
Hiện tại không thể nhưng không có nghĩa là sau này cũng không thể. Ở lòng của Sở Lâm Phong, Công Tôn Trường Viễn đã bị hắn xử tử hình, thời gian chấp hành chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
- Ngươi rất vô sỉ, nếu như thực lực của ta không tốt, bị hắn chém giết. Có phải ngươi sẽ khoanh tay đứng nhìn hay không? Cái gì gọi là công bằng, cái gì gọi là sinh tử quyết đấu, ngươi hoàn toàn không hiểu được việc tôn trọng người khác rồi đó.
Sở Lâm Phong không để cho Công Tôn Trường Viễn một chút mặt mũi nào, trực tiếp cả giận nói.
- Ta biết làm như vậy có chút không công bằng. Chỉ là ngươi yên tâm, nếu như ngươi gặp nguy hiểm thì cũng sẽ có người cứu ngươi, Từ viện trưởng bên cạnh ngươi rất không muốn ngươi chết. Mau nói một chút về điều kiện của ngươi đi, ta biết bản lĩnh vơ vét của ngươi rất tốt.
Công Tôn Trường Viễn bất đắc dĩ nói, vì nhi tử của bằng hữu tốt cho nên hắn đành phải chảy máu một lần.
Sở Lâm Phong cũng không phải là kẻ thiện nam tín nữ gì, chuyện lừa gạt lần trước còn sờ sờ ở trước mắt, rất có thể lần này tích súc nhiều năm của hắn sẽ bị vơ vét đi không chừng.
Sở Lâm Phong từ từ dẹp loạn lửa giận, nhìn hai nữ nhân bên cạnh một chút, lại nhìn Âu Dương Hồng chưa tỉnh hồn một chút rồi cười nói:
- Có thể, nếu như ngươi có thể làm được yêu cầu của ta thì chuyện này ta sẽ bỏ qua. Đương nhiên nếu như còn có người nào trêu chọc nữ nhân của ta, cho dù là Thiên Vương lão tử thì ta cũng sẽ không tha cho hắn.
Lời nói của Sở Lâm Phong khiến cho trên mặt của Ngô Tình dưới đài tức giận càng sâu, thiếu chút nữa đã vọt tới Sinh tử đài tìm hắn tính sổ. Nữ nhân truy cầu rất lâu không ngờ đã sớm là nữ nhân của hắn. Mà rất nhiều người đều biết chuyện của mình, chuyện mất mặt như vậy khiến cho hắn không có cách nào tiếp nhận được.
- Ta muốn ba gốc Hồn Tuyết Thảo, yêu cầu lại gấp đôi thêm, đó là duy trì thời gian một năm. Đây là điểm giới hạn của ta, nếu như ngươi không đồng ý thì ta không ngại quyết chiến cùng ngươi. Mặc dù bây giờ ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng không có nghĩa là sau này ta sẽ không thắng được ngươi. Trừ phi hôm nay ngươi chém giết ta đi, nếu không sẽ có một ngày ngươi sẽ chết ở dưới kiếm của ta.
Vẻ mặt của Công Tôn Trường Viễn âm tình bất định, yêu cầu của Sở Lâm Phong thực sự quá cao, tinh thạch là vật phẩm rất thưa thớt, toàn bộ gia sản của hắn tối đa cũng chỉ có thể thỏa mãn được đối phương nửa năm. Về phần Hồn Tuyết Thảo, đây chính là linh dược thiên cấp, trong học viện cũng chỉ có một gốc, nhưng phải được Từ lão đầu đồng ý thì mới có thể lấy được.
Trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết trả lời như thế nào, nếu như trực tiếp cự tuyệt trước mặt nhiều người như vậy, hắn không làm được. Mà không cự tuyệt thì hắn lại không lấy ra được, ánh mắt hắn không tự chủ được nhìn về phía Từ viện trưởng đang nở nụ cười xấu xa.
- Sở Lâm Phong, yêu cầu trước đó của ngươi có khả năng không có cách nào đồng ý được. Hồn Tuyết Thảo là linh dược thiên cấp, trong học viện cũng chỉ có một gốc. Về phần yêu cầu phía sau ta có thể đồng ý với ngươi thay hắn, coi như là một ít bồi thường của học viện đối với hắn.
Từ viện trưởng nói.
- Chỉ một gốc thôi sao? Như vậy phải làm sao mới có càng nhiều Hồn Tuyết Thảo này chứ?
Sở Lâm Phong biết Hồn Tuyết Thảo này có giúp đỡ rất lớn đối với Kiếm linh Nguyệt Nhi. Sau khi bản thân mình đột phá đến Địa Vũ cảnh là có thể tu hành vũ kỹ Cửu Chuyển tinh thần biến nghịch thiên, bởi vì hồn phách nàng yếu đuối cho nên đến nay cũng không có nói với mình.
- Thông thường chỉ có ở trên đấu giá hội thì mới có thể đạt được, nếu như trên đấu giá hội có Hồn Tuyết Thảo bán ra thì ta sẽ cố gắng giúp ngươi mua lại.
- Sở Lâm Phong, đây không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta đến nơi khác đi. Nếu Viện trưởng đã đồng ý thì ngươi cũng nên yên tâm!
Lúc này Công Tôn Trường Viễn mới nói.
Dù sao hai Viện trưởng học viện bắt chẹt một học viên, quả thực rất mất mặt, chuyện này đối với danh dự của học viện có ảnh hưởng rát trực tiếp.
Từ viện trưởng hiểu ý gật đầu với Sở Lâm Phong, Sở Lâm Phong cũng không muốn làm mọi chuyện quá tuyệt, nếu như có thể mau chóng đạt được Hồn Tuyết Thảo và tinh thạch, như vậy chuyện Huyết Ảnh Cuồng Sư và Kiếm linh Nguyệt Nhi có thể mau chóng được giải quyết.
- Vậy được rồi, lão đầu, chúng ta đi thôi!
Sau khi nói xong Sở Lâm Phong nói với nhị nữ nói:
- Các nàng không cần lo lắng cho ta, ta làm việc có chừng mực, hôm nay ta đã chính thức công khai thân phận của hai người, hy vọng sau này hai người ở chung hòa thuận!
Tư Mã Tĩnh Di và Lâm Nhược Hi đều gật đầu, kỳ thực Lâm Nhược Hi sớm đã coi Tư Mã Tĩnh Di trở thành nữ nhân của Sở Lâm Phong, chỉ là Sở Lâm Phong không biết mà thôi.
- Tư Mã tỷ tỷ!
- Tĩnh Di muội muội!
Hai nữ bèn nhìn nhau cười.
Sau đó Từ viện trưởng và Công Tôn Trường Viễn trực tiếp nhảy lên trên không trung, trong chớp mắt đã tiêu thất ở trước mặt của mọi người, Sở Lâm Phong cũng không lạc hậu, thân pháp Di hình hoán ảnh lập tức được thi triển ra, đuổi theo phương hướng hai người rời đi.
- Sở Lâm Phong, ngươi đừng đi, lão tử muốn giết ngươi!