Mặc kệ Bảo Tích có bao nhiêu khiếp sợ, chuyện Bích Lư và Thạch Quân đính hôn là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hai tháng sau, cô và Hoàng Kỳ đều nhận được thiệp mời.
Hoàng Kỳ là Đỗ Kỷ trực tiếp mời, mà thiệp mời cô nhận được là từ Bích Lư.
Cô gọi Zalo cho Hoàng Kỳ có nhắc qua chuyện này.
-Ừm. Cũng không tính là đột nhiên, hai nhà đó thương lượng rất lâu mới quyết định mà.
-Cho nên, đây là cuộc hôn nhân thương mại?
Bảo Tích trừng lớn mắt. Đầu kia Video Hoàng Kỳ lười nhác dựa vào đầu giường:
-Em thật đúng là thiếu hiểu biết. Hai nhà thực lực tương đương mới gọi là hôn nhân thương mại, họ mà cũng đáng?
-Ồ. Vậy thì em ngay cả một cuộc hôn nhân thương mại cũng không thể thực hiện.
- Nghĩ cái gì vậy hả? Tình trạng của nhà họ Đỗ đã không ổn từ lâu rồi.
-Nhưng mà em thấy…
Hoàng Kỳ ngắt lời cô:
-Dù sao cũng một thời là nhà gia thế, cho nên vẻ bề ngoài càng không thể thiếu. Cái em nhìn thấy chỉ là vẻ ngoài thôi.
Bảo Tích rất có hứng thú với vấn đề này:
-Nhưng mà chú Thạch Nhân là ai chứ? Chú ấy thật nguyện ý vì gia đình họ Đỗ mà chịu thiệt thòi sao?
-Anh thấy là em quan tâm đến nhà họ Đỗ hơi nhiều. Em còn chưa hỏi thăm anh một câu cơ đấy?
-Nhìn cái kiểu móc méo ghen tuông kia là biết anh khỏe rồi. Anh không hiểu đâu. Em chỉ sợ Bích Lư sẽ khổ. Hôn nhân không tình yêu, người thiệt thòi luôn là phụ nữ mà?
-Không trách cô ta cướp mẹ của em sao?
-Anh nghĩ đi đâu vậy? Cũng không phải lỗi của cô ấy. Nếu bà ta không nguyện ý, ai ép được. ))))
Hoàng Kỳ bật cười nói:
-Tuy rằng nhà họ Đỗ lung lay sắp đổ, nhưng các khách sạn kinh doanh nhiều năm vẫn còn ở đấy. Tài lực, vật lực của họ cũng chưa cạn. Chỉ cần chút vốn lưu động bỏ vào, thu được ích lợi cũng là đáng giá. Không quá mấy năm, lợi nhuận kinh doanh thực tế của nhà họ sẽ quay lại bình thường.
Lời còn lại, anh không nói, Bảo Tích cũng hiểu được. Khi vực được dậy thì toàn bộ dòng tiền phần lớn sẽ chảy về tập đoàn Á Châu. Cô chống cằm, dường như đang thất thần suy nghĩ.
Tầm mắt Bảo Tích đảo qua mặt anh một vòng:
-Hoàng Kỳ. Gia đình anh với Đỗ Kỷ cũng rất thân thiết. Tại sao… họ không suy nghĩ tới anh mà lại nhắm vào Thạch Quân?
Dù sao cũng đều là hôn nhân thương mại, Bảo Tích cảm thấy Hoàng Kỳ so với Thạch Quân đều thích hợp hơn. Tại sao lại là Thạch Quân mà không phải là anh?
-Đúng. Trước đó họ đã từng đánh chủ ý lên anh.
Hoàng Kỳ trả lời dứt khoát đến như vậy, Bảo Tích ngược lại không biết nói gì.
Cô đột nhiên có chút nghĩ mà sợ:
-Rồi anh… lúc đó… Ờ..
Hoàng Kỳ chăm chăm nhìn màn hình:
-Ờ ờ cái gì? Lúc đó anh từ chối rồi.
-Tại sao?
-Tại anh bị sét đánh mất rồi.
Con người Bảo Tích chấn động, cảm thấy cả người tràn đầy vui vẻ.
-Cho nên là vì em nên từ chối?
Hoàng Kỳ ghé mặt đến trước màn hình, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
-Đúng vậy, vinh hạnh không?
Bảo Tích nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, bị sự tự tin của anh làm tức giận:
-Anh ngông thật đấy! Vậy lỡ như không theo đuổi được thì sao? Chẳng phải anh bị thiệt nặng sao?
-Nhưng sự thật chứng minh… Anh đúng.
Hoàng Kỳ lẳng lặng mà nhìn cô. Bảo Tích nhìn Hoàng Kỳ ở trong màn hình nhỏ. Cô cảm giác được trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, đến miệng lại trở thành một câu đơn giản:
-Hoàng Kỳ. Anh mau quay về đi.
-Nhớ anh rồi sao?
Bảo Tích không cãi, hít hít mũi xoay mặt đi:
-Không thèm.
Hoàng Kỳ bật cười cũng không bóc mẽ cô.
Thật ra, anh đã kết thúc công việc ở Singapore được mấy ngày, nhưng còn chưa về được. Còn phải đi kiểm tra tình hình kinh doanh ở nước ngoài một lượt. Ngày mai mới có thể bay về Việt Nam. Muốn cho cô một chút bất ngờ nên không báo trước.
Tiệc đính hôn của Bích Lư và Thạch Quân cũng trong tháng này. Bảo Tích nhận được lời nhờ vả từ Bích Lư phải thiết kế trang phục cô dâu cho cô ấy.
Bảo Tích vốn không muốn nhận. Nhưng Bích Lư cứ liên tục làm phiền. Hạ Lâm thì cực lực đề cử, cô không thể từ chối. Dự trù một khoảng thời gian ngắn, hôm nay vừa lúc ra thành phẩm, gọi Bích Lư đến mặc thử.
Chiếc váy cưới trắng muốt, hở vai, ôm trọn vòng eo thon thả. Bộ váy với chất liệu vải cao cấp kết hợp với tùng váy để tạo độ phồng xòe, hàng ngàn hạt cườm được đính kết tỉ mỉ khiến chiếc váy thêm lộng lẫy và sang trọng.
Bích Lư đứng trước gương, không thể tin vào mắt mình:
-Đẹp quá chị gái.
Bảo Tích hừ lạnh. Cô ta quên cô là ai rồi ấy nhỉ?
-Đừng nhiều lời. Nhớ chuyển khoản đầy đủ. Giờ thì thay ra đi. Mai sẽ cho người mang đến nhà cho cô.
-Chị lạnh lùng thật đấy. Người ta khen thôi chứ có làm gì đâu.
-Khỏi cần. Mấy lời khen sáo rỗng không bằng chuyển gấp đôi tiền cho tôi đi.
Bích Lư vừa thay bộ váy rườm rà dưới sự trợ giúp của nhân viên, nghe câu này thì mắt tròn mắt dẹt nhìn qua:
-Chị gái. Bạn trai chị là chủ nhân của Hoàng Anh đấy? Anh ta để chị thiếu tiền hả?