-Hoàng Kỳ. Cuối tuần sau có buổi họp báo cùng ra mắt sản phẩm mùa xuân.
-Ừm. Tổng giám đốc Hải đã báo cáo. Nhưng anh vẫn rất bận. Không có một ngày nhàn rỗi. Em cùng chú ấy thay mặt chủ trì đi.
-Vậy thì tăng lương cho em nha.
-Lần trước đưa cho em tiền thưởng đã dùng hết rồi?
-Làm sao có thể tiêu hết? Em gửi tiết kiệm đó.
Bảo Tích nhìn anh nháy mắt:
-Tài khoản càng nhiều con số 0, em càng có cảm giác an toàn.
Hoàng Kỳ khẽ hừ một tiếng, dùng ngón tay gõ trán cô:
-Đồ tham tiền.
Bảo Tích nghiêng đầu né sang một bên cười to:
-Ha ha….. ha…. Không tham tiền em chịu cực chịu khổ làm gì chứ?
Sau khi trở lại khách sạn, Bảo Tích từ trong vali lôi ra chai chai lọ lọ của mình, cũng không quay đầu lại nói:
-Nếu không anh tắm trước đi. Em chuẩn bị một chút.
Hoàng Kỳ đáp ứng. Nửa giờ sau, anh từ trong phòng tắm ra, cô mới cầm quần áo lên đi vào phòng tắm.
Chờ bên trong truyền đến tiếng nước chảy, Hoàng Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua, kính mờ chiếu ra thân hình yểu điệu mơ mơ hồ hồ.
Anh rủ mắt xuống, tự cười mình, cầm lên tay phần dự án của phòng kinh doanh ở Singapore.
Chờ anh xem xong, Bảo Tích vừa vặn từ trong phòng tắm ra.
Cô chắp tay, rón rén đi đến trước bàn Hoàng Kỳ, xoay người ngồi xuống, khuỷu tay chống cằm.
-Anh trai.
Bảo Tích đưa tay ngoắc ngoắc tay áo của hắn:
-Có đi ngủ hay không nha?
Hoàng Kỳ lật ra một tờ văn kiện, vẫn không để ý tới.
Bảo Tíchcười híp mắt nhìn anh, nghiêng nghiêng đầu, dưới bàn chân lại nhẹ nhàng cọ lấy bắp chân của anh.
Thế nhưng mà Hoàng Kỳnhư không có phản ứng, chỉ là quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt u ám.
Bảo Tích trong lòng hừ lạnh một tiếng.
-Vậy em ngủ trước.
Còn chưa quay đầu, liền bị anh ôm ngang lên, đặt ở trên bàn làm việc.Trên bàn bút, giấy bị quét xuống, ở trên thảm phát ra một tiếng trầm thấp.
Thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, Bảo Tíchvô ý thức ngửa ra sau.
Mà Hoàng Kỳhai tay đang chống cô trên bàn, thuận thế nghiêng người. Bảo Tích nuốt một ngụm nước bọt, lỗ tai bắt đầu đỏ lên.
Đáy mắt Hoàng Kỳ tĩnh mịch, chăm chú nhìn cô, hô hấp dần dần bất ổn, ngay lập tức môi lưỡi quấn lấy, tham lam mút lấy tất cả mật ngọt của cô.
Sau một hồi, anh nghiêng đầu ghé vào hõm cổ của cô, cắn nhẹ vành tai.
CCơ thể mẫn cảm của BảoTích ngay lập tức run rẩy. Cô cũng không thể khống chế được phản ứng của bản thân mà rên lên một tiếng.
Cánh tay của Hoàng Kỳ bắt đầu không yên phận mà luồng xuống phía dưới vén nhẹ chiếc váy ngủ của cô.
Nội y cũng nhanh chóng được bàn tay to lớn của anh cởi bỏ. Sau đó anh cúi đầu ngậm lấy một bầu ngực căng tròn.
Bảo Tích khẽ rên lên thành tiếng, cắn lấy môi mà cơ thể không ngừng run rẩy.
Một buổi tối này, Bảo Tích mới rõ ràng cái câu gì gọi là lấy đá đập chân mình.
Tuyệt đối đừng bao giờ khiêu khích một người đàn ông khi t*ng trùng lên não.
Dưới bàn làm việc văn kiện rơi lả tả, trên ghế sa lon xốc xếch quần áo, dấu hôn phủ kín người cô.
Cuối cùng, Bảo Tích nằm ở trên giường, co thành hình con tôm.
Tóc cô bị mồ hôi ướt nhẹp, dán vào gương mặt, nhìn rất không thoải mái, người lại không động nổi. Cũng tại tên đàn ông chết tiệt này.
Hoàng Kỳ muốn ôm cô đi phòng tắm. Anh cúi người, vén chăn lên, nhưng vừa đụng phải bả vai Bảo Tích, liền nghe cô cau mày mắng:
-Cút!
Hoàng Kỳ dừng tay lại, vẫn đè lại bờ vai của cô, trong thanh âm mang ý cười:
-Trước đó còn phóng túng cực kì, bây giờ lại bảo người ta cút?
Tuy rằng lăn lộn đến nửa đêm mới ngừng lại, cả người cũng không còn sức lực, nhưng Bảo Tích vẫn tỉnh táo:
-Hừ. Đồ cầm thú nhà anh. Không biết tiết chế.
Gõ nhẹ trán cô, Hoàng Kỳ khẽ cười:
-Đi tắm. Cái đầu nhỏ nhà em. Hay là muốn làm tiếp?
-Không muốn.
Khóe môi lần nữa nhếch lên. Anh ôm cô vào phòng tắm. Một lúc lâu sau lại bế ra, đặt cô lên giường, mặc lại áo ngủ cho cô.
Bảo Tích mệt mỏi vùi mình trong chăn. Hoàng Kỳ sau đó cũng leo lên giường vươn tay ôm cô vào lồng ngực mình, cằm anh gác nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Bảo Tích nằm gọn trong vòng tay đầy hơi ấm của anh, cuối cùng thì thiếp đi khi nào không hay, ngày hôm sau vẫn là Hoàng Kỳ gọi cô thức dậy.
Sau ba tiếng rưỡi đồng hồ ngồi máy bay cuối cùng cũng về tới thành phố B.
người của khoang hạng nhất được đi lên xe đưa đón trước.
Lúc xe đang chậm rãi đến gần ga sân bay, thắng lại một cái, đầu cô đập trên kính, buồn ngủ trong nháy mắt không còn nữa.
Bảo Tích kéo vali, lắc lư ra khỏi sân bay, chợt nhìn thấy bóng dáng quen quen ở phía trước.
-Ô. Tổng giám đốc Quân không ở nhà quản Á châu cho tốt lại la lết sân bay làm gì tầm này?
Thạch Quân vốn đang vắt chéo chân xem đi động nghe thấy giọng Bảo Tích, nâng nâng mắt, nhìn thấy nét mặt cô, sau lưng vô tình nổi da gà.
Nhưng hắn không muốn mình thất thố để bị coi thường. Hắn cất di động, cầm ly cafe ở bên cạnh, bình tĩnh mà nhấp hai ngụm:
-Sao thế? Singapore nóng quá làm cô nóng người hả?
Bảo Tích chống vali, nhìn xung quanh một vòng, cười nói:
-Ừ. Cũng hơi nóng. Nhưng mà có chuyện quan trọng hơn. Tôi muốn hỏi một chút khi nào thì anh có hứng đi xem phim để tôi biết mà tránh đi.
-Này..
Thạch Quân có chút chột dạ, muốn giải thích, nghĩ một chút, lại thôi.
Không so đo với phụ nữ.
Hắn chỉ là có lòng tốt báo tin cho Hoàng Kỳ, kết quả lại bị anh tố giác. Đang không biết phải nói gì mới phải thì phía sau có tiếng gọi lớn:
-Thạch Quân, em ở đây.
Quay đầu lại thấy Bích Lư đang vẫy tay với mình, nên đứng lên. Đã có chỗ cho hắn phản pháo rồi:
-Người tôi cần đón tới rồi. Có gì cô hỏi cô ấy đi. Khi nào thì cô ấy muốn xem phim, tôi đều theo tháp tùng cô ấy.
Nói xong, hắn đứng dậy bước về phía Bích Lư. Bảo Tích ngẩn người. Hai người kia đi cùng nhau? Tình ý?
Thạch Quân làm lơ Bảo Tích, đón lấy
-Mệt không?
Bích Lư cười cười lắc đầu nhìn anh, rồi lướt qua bên cạnh Bảo Tích, thấy dáng vẻ một chút cũng không vui của cô thì hơi ngạc nhiên:
-Chị gái. Ai chọc tức chị vậy hả? Mới xuống máy bay mà?
-Ờ thì… mới bị chó cắn.
Thạch Quân nhìn thái độ của Bảo Tích cũng biết ngày hôm đó hơn phân nửa là hiểu lầm nên không nói nhiều, chỉ yên lặng chịu trận.
Mà Bích Lư bên này tắt nụ cười, nhíu nhíu mày:
-Chị cảm thấy thế nào? Sân bay mà cũng có chó sao?
Nói chuyện với người sao hỏa sao? Bảo Tích nghiêng nửa người đến gần cô ta, gật gật đầu:
-Không chỉ có mà còn là chó điên.
-Trời ạ. Vậy phải đi chích ngừa rồi.
Trên thế giới này không có gì là hoàn hảo, nhưng một sản phẩm lỗi như Bích Lư thì lần đầu tiên cô gặp phải.
Cô tạm thời buông tha Không muốn chọc ghẹo thêm.
-Lần này cô đi biểu diễn ở đâu về à?
-Đúng vậy. Paris có buổi hòa nhạc.
Bích Lư gật gật đầu, nhận nước của Thạch Quân đưa, uống hai hớp, tròng mắt đảo qua một vòng:
-Sáng hôm qua… chị đi xem phim với ai á?
-Bạn học! Trùng hợp gặp! Tạo hứng thú cho hai người à?
-Ờ……
Bảo Tích giơ tay day day thái dương, cũng lười nói thêm với cô ta, kéo vali chuẩn bị đi, lại nghe Bích Lư hỏi:
-Chị không phải mới từ Singapore về chứ? Chị tự mình chạy đi tẩy trắng cho mình à?
- Thật đúng là nhờ phúc của hai người.
Bảo Tích quay đầu lại hỏi:
-Lại nói tiếp tôi cũng tò mò. Cô và Thạch Quân… là một đôi rồi sao?
-Ờ thì…
Bảo Tích nghiêng nghiêng đầu, rất là nghi hoặc:
-Vậy là tôi đoán đúng. Cô và Thạch Quân đang yêu nhau?
-Xem như vậy đi.
Xem như vậy đi? Hơ hơ. Tình yêu cũng dùng hai chữ “xem như” được nữa hả?
Cô không hiểu thế giới của kẻ có tiền như bọn họ, mà Bích Lư lại dùng vẻ mặt không sao cả nói với cô:
-Chúng tôi sắp đính hôn rồi.
-Hả?