Choang!
Vũ khí đặc biệt của nước M chế tạo với kiếm lạnh của Trương Thiên chạm vào nhau, âm thanh vang vọng chấn động, tóe lửa văng khắp nơi.
Rốt cuộc là loại nào lợi hại hơn?
Diều Hâu vô cùng tự tin với vũ khĩ của mình, suy cho cùng trong quá trình thử luyện, lưỡi dao này sắc như cắt rau, mấy chục tấn thép cũng không cản trở nổi.
Cũng có thể nói, mấy bánh xe máy bay cũng có thể dùng nó cắt xuyên qua.
Dưới sự so sánh như vậy, kiếm lạnh trong tay Trương Thiên há gì mà là đối thủ của hắn?
Diều Hâu tự tin cho rằng, nhát dao này hắn có thể nhẹ nhàng cắt đứt kiếm lạnh của Trương Thiên, sau đó còn tiếp tục tính toán chém Trương Thiên thành hai nửa!
Đáng tiếc là tất cả điều này đều không phải sự thật…
Trương Thiên đối đầu bằng một thanh kiếm, dao nhọn của Diều Hâu không hề cắt đứt kiếm lạnh, ngược lại dao nhọn của hắn bị hư hại, chìm xuống một cái hố.
Hai cường giả Trương Thiên và Diều Hâu văng ra cùng lúc.
Diều Hâu nhìn thấy dao nhọn của mình bị tổn hại, hai mắt mở to không dám tin.
Trương Thiên nhìn kiếm lạnh của mình vẫn sáng chói sắc bén, không hề có chỗ nào bị hư hại: “Xem ra đồ của nước M có lợi hại đến đâu cũng không bằng vật thần của tiên giới!”
Trương Thiên chỉ kiếm vào Diều Hâu, châm biếm: “Mày chém gió vũ khí của mình lợi hại, nhưng chẳng qua cũng chỉ đến vậy…”
“Cái thứ đồ rác rưởi nước M chúng mày làm ra mà cũng dám chế giễu kiếm cổ của Viêm Hạ sao?”
“Tự mình chuốc lấy nhục nhã!”
“Đổi thành một câu tục ngữ thì là: mất mặt không còn gì để nói…”
Diều Hâu nhíu chặt mày, kéo chặt lưỡi dao sắc bén: “Sao có thể như vậy?”
“Đồ của bọn tao tuyệt đối sẽ không thua thứ rác rưởi này của Viêm Hạ bọn mày, để mạng lại đi!”
Soạt!
Diều Hâu thẹn quá hóa giận, trong nháy mắt lao đến gϊếŧ Trương Thiên.
Mắt hắn đột nhiên biến thành đỏ, giống như tia hồng ngoại của máy móc.
Trương Thiên cười lạnh: “Chẳng trách vừa nãy bọn tao không nhìn thấy mày, hóa ra là như vậy, lợi dụng mắt máy…”
Để nâng cao sức chiến đấu của mình, có vài người dị năng của nước M không tiếc hy sinh một bộ phận cơ thể trên thân mình thay thế bằng một số thứ máy móc.
Diều Hâu trước mắt anh rõ ràng đã thay một mắt thành mắt máy.
Ưu điểm của loại vật này chính là có thể sử dụng thuật toán máy tính, như những nơi mọi người không thể nhìn thấy, nhưng hắn có thể nhìn xa nhiều lớp kính, lại giống như có thể thay đổi hình ảnh của đôi mắt, thay đổi nó thành hình ảnh nhiệt hoặc một số thuật toán cao cấp hơn…
Sau khi bị Trương Thiên làm cho nhục nhã một hồi, Diều Hâu trở nên càng nóng nảy hơn, tất cả thủ đoạn cũng bắt đầu vận dụng hết.
Thịch!
Bay xoẹt đến muốn gϊếŧ chết Trương Thiên không còn mảnh giáp nào!
“Cho dù vũ khí không bằng mày, nhưng các mặt khác tao cũng chiếm ưu thế tuyệt đối, sức mạnh hơn, tốc độ hơn…”
Một dao mạnh mẽ bổ tới Trương Thiên!
Diều Hầu phẫn uất dùng toàn toàn bộ sức lực…
“Ồn ào!” Trương Thiên cầm lấy kiếm lạnh.
Ầm!
Hai người đã đến màn đấu sức mạnh.
Không biết Trương Thiên có cảm thấy gì không, nhưng gan bàn tay của Diều Hâu bỏng rát.
“F*ck” Diều Hâu hét lớn một tiếng, ngoài ra một dao xoẹt tới bên hông.
Trương Thiên nhanh chóng đá chân, đánh vào giữa cánh tay Diều Hâu, hơn nữa còn có thêm linh lực.
Một chút cương khí trên cánh tay Diều Hâu bị vỡ ra, cứ đánh tới cánh tay hắn.
“A…”
Cánh tay này không có phí, xương cốt chắc hẳn vẫn còn, chỉ là tạm thời chắc chắc không thể dùng lực được.
Sức mạnh của Diều Hâu này đoán chừng chính là cảnh giới cấp siêu thần, hơn nữa tốc độ bay của cánh máy có thể so với cường giả hư không, nhưng tốc độ vẫy nắm thì thấp hơn.
Cho dù dùng hết sức mạnh cũng chỉ là cảnh giới cấp siêu thần mà thôi, nhưng tốc độ của Trương Thiên vẫn hơn hắn gấp đôi.
Trương Thiên một cước đá văng Diều Hâu, hung hăn đá ngã xuống đất, đập tan mấy ý định gài bẫy: “Chỉ dựa vào sức mạnh của màu mà cũng muốn đánh úp sao?”
“Phế vật thừa thải của nước M thôi!”
Diều Hâu bị quăng ngã, trong nháy mắt hai cánh của hắn bị bao vây lại, gây ra cho hắn rất nhiều vết thương.
Có điều ánh mắt Diều Hâu nhìn Trương Thiên đã có thay đổi.
Sức mạnh của người đàn ông trước mắt là thật chấn động đến Diều Hâu.
Hắn nhìn Trương Thiên, khổ sở nói: “Cảnh giới tu luyện của mày đã hơn tao ư? Không thể nào…”
“Cảnh giới của tao đã đạt đến mức cao nhất rồi.”
Trương Thiên cười lạnh: “Kiến thức nông cạn!”
“Tao hỏi mày, tại sao lại chú ý đến Tần Lương, muốn Đại Hồn Đan làm gì?”
“Còn nữa, là sắp xếp và mệnh lệnh của ngành nào nước M?”
Rõ ràng tên Diều Hâu này là người thực hiện hành động lần này, đứng đằng sau hắn chắc chắn là ngành nào đó của nước M, trong lòng Trương Thiên đã có suy đoán, nhưng anh vẫn cần phải xác nhận với Diều Hâu.
Lúc này Diều Hâu cũng cười châm biếm: “Ha ha, mày thấy sức mạnh của mày hơn tao thì nhất định có thể thắng được tao sao?”
“Đừng tưởng tao không có cách gϊếŧ mày!”
Trương Thiên thở dài một tiếng: “Mày có nói hay không?”
Diều Hâu lắc đầu, cười lạnh: “Mày chẳng qua chỉ là kẻ sắp chết, mày thấy tao có cần phải trả lời câu hỏi của mày không?”
Trương Thiên nhướng mày: “Ha, vậy xem tao gϊếŧ mày thế nào nhé!”
Soạt!
Trương Thiên chủ động cầm kiếm.
Có mấy kẻ cứng miệng chỉ là chưa đủ sợ hãi thôi!
Diều Hâu nhìn thấy hành động của Trương Thiên, khóe miệng lộ ra chút ý cười: “Vậy thì cứ chết đi!”
Đôi cánh máy của Diều Hâu mở rộng, rời khỏi mặt đất.
Ầm!
Chỉ một nhát kiếm của Trương Thiên chém xuống mặt đất đã tạo ra tiếng nổ vang.
Nhưng tốc độ của Diều Hâu căn bản không chạy thoát nổi truy đuổi của Trương Thiên.
Một nhát kiếm đâm xuống, phương thức thứ hai Thiên Tinh kiếm, kiếm lưu!
Lập tức chặn đường đi của Diều Hâu…
Hai cánh máy của Diều Hâu hợp lại cũng có thể chặn được công kích của đường kiếm, chỉ là làm cho Diều Hâu bị đẩy lui ra xa mấy mét.
“Có chút thú vị đấy!”
Trương Thiên theo đà truy kích: “Có bao nhiêu lợi hại, còn có cả cánh máy, tao triệt tận gốc, xem mày bay thế nào!”
Trương Thiên đâm kiếm tới.
Cánh máy của Diều Hâu mở ra, liền nhìn thấy thanh kiếm mà Trương Thiên đâm.
Hai lưỡi dao sắc bén của hắn vội vàng vượt qua kẹp chặt kiếm lạnh.
Ding! Ánh lửa kéo thành một đường, lưỡi dao sắc bên hiện đã có nhiều vết nứt.
Diều Hâu hung hãn hét lên với Trương Thiên: “Đi chết đi!”
Giọng nói vừa dứt, đôi cánh lao vụt về phía Trương Thiên, rễ cánh mọc đầy lưỡi kiếm sắc bén, cuối cùng đôi cánh như chiếc răng nanh muốn đâm xuyên qua lưng Trương Thiên.
Diều Hâu thấy Trương Thiên vẫn giữ thanh kiếm không trốn thoát. Nếu anh bị lưỡi dao sắc xuyên thủng, vậy thì anh chắc chắn sẽ chết.
Hắn ta bắt đầu cười lớn, thậm chí còn thấy cánh máy cắt qua cơ thể của Trương Thiên.
Soạt!
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng Trương Thiên trước mắt hắn lại biến mất như sương mù.
Trương Thiên buông kiếm rời đi, dùng phép biến hình xuất hiện sau lưng Diều Hâu: “Muốn gϊếŧ tao ư, cả đời này mày đừng hòng nghĩ đến.”
Một cú Đô Long Quyền đánh vào cánh máy của Diều Hâu thành một vét lõm cực lớn, đôi cánh đó cũng rơi mất mấy cái rễ…
Phụt, Diêu Hâu phun ra máu, sau đó nhanh chóng xoay người chạy trốn Trương Thiên.
Trương Thiên nhận lấy thanh kiếm mình vừa làm rơi, tiếp đó lại truy sát Diều Hâu.
Có chút giả tạo nếu Diều Hâu nói không hoảng…
Vừa nãy rõ ràng đã đâm trúng cửa sinh mệnh, thế nhưng lại chỉ là một cái bóng!
Không những không khiến Trương Thiên bị thương, ngược lại bản thân mình lại bị đánh trọng thương.
“Người này có chút đáng sợ!” Diều Hâu nhíu chặt mày nhìn Trương Thiên phía sau, thầm nói.
Lúc này, Diều Hâu lại mạo muội nghĩ ra cách bỏ chạy.
Nhưng Trương Thiên sẽ không cho hắn cơ hội, anh giơ tay ra đằng sau liền sử dung phương thức thứ ba của Thiên Tinh kiếm, Tam Sinh!
Diều Hâu lập tức bị một đường ánh sáng cầu vồng khóa lại, hắn phải nhận lấy ba đường kiếm cực mạnh này.
Diều Hâu quay đầu lại cau mày, trong lòng hoảng hốt, trận chiến này còn mạnh hơn nhiều so với hai nhát kiếm vừa rồi…
Hắn cũng không có cách nào, tức giận quát lớn: “Là mày ép tao đấy, tao liều với mày!”
“Đạn lạc đến…”
“Ưng vũ mưa, lại đến…”
Soạt!
Một chùm ánh sáng nở rộ với hai làn khói dày đặc, rất nhanh phun ra từ phía sau cánh của Diều Hâu, giống như hỏa tiễn phóng ra từ máy bay.
Rõ ràng đây phải là hỏa tiễn mạnh nhất có trên cánh máy.
Thứ đồ này nổ tung thì cho dù là cường hay hư không hay cá nhân chịu phải, không mất mạng cũng trọng thương.
Cường giả hư không có tấn công mạnh thế nào thì sức mạnh bùng nổ cũng sẽ không mạnh bằng thứ đồ này?
Sức mạnh không đủ, các vật thể lạ kết hợp với nhau!
Đây chính là thói quen ưa thích của người nước M…
Có lẽ đây là kỹ năng gϊếŧ người che giấu của Diều Hâu, nên hắn mới dám rêu rao hống hách với Trương Thiên.
Sau khi đạn lạc bắn ra, Diều Hâu gần như không dừng lại!
Hắn đứng dậy, sau đó khom lưng quay đầu lại, khoảnh khắc tiếp theo cánh của hắn đều biến thành lưỡi kiếm sắc bén, tất cả đều đâm xuyên về phía Trương Thiên.
Đôi cánh máy này vốn có bảy mươi tám mươi lưỡi dao, nhưng bị Trương Thiên chém cũng chỉ còn khoảng bốn mươi năm mươi lưỡi.
Nhưng bốn mươi năm mươi lưỡi dao này hợp lại cũng đủ dọa người rồi.
Đây gọi là Ưng vũ mưa!
Nếu như nói đạn lạc vừa nãy là sức mạnh của ngoại vật, vậy thì Ưng vũ mưa chính là kỹ năng gϊếŧ người mạnh nhất của cười giả cảnh giới cấp siêu thần.
Hai chiêu này, Diều Hâu hắn muốn Trương Thiên phải chết…