Sở dĩ Trương Thiên tha thứ cho Lý Hi Nhân là bởi vì có bà chủ mở miệng vàng miệng ngọc nói giúp, chỗ dựa mạnh mẽ như vậy...
Nhưng Ngưu Bài thì sao?
Lại còn dám cười lớn như thế sao?
Lưu Mỗ và Đoàn Nhân tốt xấu gì cũng là người đã bị xử lý xong, còn cậu chưa bị trừng phạt lại có can đảm để cười lớn, vậy đành chấp nhận các biện pháp trừng phạt đi nha.
Trương Thiên hừ lạnh, nói với Ngưu Bài: "Ngưu Bài, cậu thấy cười đủ chưa?"
"Tôi giữ lại thư ký Lý để nhắc nhở bản thân đừng quá độc tài, cậu cảm thấy có vấn đề gì sao?"
Giọng điệu quái gỡ lạ lùng.
Lâm Tử Thanh nhìn sang!
Đoàn Nhân và Lý Hi Nhân cũng đều nhìn sang.
Nụ cười của Ngưu Bài biến mất ngay lập tức, đầu của cậu như bị ngũ lôi oanh tạc bị thương nặng, lập tức nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Ngưu Bài vả vào miệng hai cái, khóe miệng vẫn nhếch lên như cũ, chẳng qua là sắc mặt không hề có điểm gì là vui vẻ, ngược lại còn lộ ra vẻ sợ hãi: "Ặc, ông chủ, vừa rồi tôi không cười mà...!"
"Tôi nghĩ quyết định giữ lại Hi Nhân vừa rồi thực sự là một quyết định khôn ngoan nhất, và nó cũng phản ánh khả năng lãnh đạo xuất sắc của anh. Đó thực sự là một tấm gương mà bọn chuột nhắt chúng tôi cả đời đều không thể đạt tới..."
"Tôi hoàn toàn không có nở nụ cười nào cả... Tôi nghĩ mọi người nhìn nhầm đúng không?"
"Trời đất chứng giám nha...!"
Một bên tâng bốc, một bên cứng rắn thanh minh rằng cậu ta không cười.
Sau khi nói xong, Ngưu Bài khẽ ngẩng đầu, ánh mắt ngó nghiêng nhìn xem Trương Thiên có nguôi giận hay chưa.
Những người khác đều bật cười đối với hành động này của Ngưu Bài.
Trời đất chứng giám sao?
Rõ ràng là cậu ta đã cười, lại cười ra tiếng heo kêu luôn, cậu ta nghĩ ông chủ dễ lừa gạt lắm sao...
Trương Thiên nhìn Ngưu Bài, lời nịnh nọt này rõ ràng là vô ích rồi, anh đã không thể trút giận lên người Lý Hi Nhân, chỉ còn Ngưu Bài, Trương Thiên cần phải kìm nén nữa sao?
“Ngưu Bài, bớt chém gió đi!” Trương Thiên mắng: “Tôi muốn xử phạt cậu thật nặng!
Ngưu Bài cau mày hét lên: "Trời ơi...đất hỡi...tôi bị oan mà...!"
Bộp!
Ngưu Bài bị đạp một cái vào mông, tất nhiên là Trương Thiên ra tay rồi.
“Oan uổng lắm sao?” Trương Thiên kinh tởm nói.
"Bà chủ, giúp tôi đi, hôm nay tôi thật sự không có ý gì...tôi chỉ muốn lừa chị Hi Nhân mà thôi..." Ngưu Bưu còn muốn bắt Lâm Tử Thanh hô to cứu mạng.
Nhưng Lâm Tử Thanh che miệng cười nói: "Cậu quả thực có chút to gan, người không biết thì coi như không có tội, nhưng mà cậu là người biết rõ thân phận của ông chủ vẫn không giúp đỡ anh ấy, tôi cũng không cứu được cậu đâu!"
Oh my god!
Ngưu Bài chỉ có thể cười khổ nhìn Trương Thiên: "Ông chủ, tôi sai rồi, tôi biết mình sai rồi!"
"Đừng sa thải tôi..."
Trương Thiên mỉm cười: "Sa thải cậu...?"
"Nghĩ hay lắm, tôi đã đầu tư cho cậu nhiều như vậy, sa thải cậu chẳng phải là lợi cho cậu quá sao!"
Ngưu Bài cau mày: "Ông chủ, ông muốn tôi làm gì? Tôi nói cho ông biết, tôi là người có nguyên tắc, mấy việc như dan díu cùng phú bà, tôi không thể làm được!"
Trương Thiên liếc nhìn, nói: "Lý Hi Nhân, cô nhớ rõ cái này giúp tôi. Hình phạt cho cậu ta, tất cả hạn ngạch đề xuất cao nhất và quảng bá kênh trong hai tháng của Ngưu Bài đều bị gạch bỏ, và hạn ngạch đề xuất cao nhất được chuyển qua cho Lưu Mỗ và Đoàn Nhân... "
"Về phần Ngưu Bài, cứ đề nghị cho cậu ta vị trí chương trình tuyến hạng năm, sáu là được, Xem cậu ta có biết ăn năn không. Nếu cậu ta vẫn không nhận sai, hãy quan sát cậu ta thêm nửa năm nữa!"
Sống làm sao đây, khi mà làm một nghệ sĩ không có quảng cáo và lưu lượng truy cập!
Ngưu Bài hối hận: "Ông chủ, đừng! Cái này quá dã man, làm vậy không phải có chút tàn nhẫn sao?"
Trương Thiên cười tủm tỉm nói: "Còn dám phản kháng sao, tăng thành ba tháng, Lý Hi Nhân đã nhớ kỹ chưa?"
What?
Lại bổ sung hình phạt thêm một tháng?
Ngưu Bài cả người như tan vỡ, không dám phát ra tiếng nữa, suýt nữa thì khóc không ra nước mắt.
Lý Hi Nhân: "Ông chủ tốt, tôi sẽ làm theo những gì anh đã nói!"
Đoàn Nhân và Lưu Mỗ lúc này hạnh phúc không sao tả xiết. truyện ngôn tình
Vị trí đề cử của Ngưu Phá là đề nghị của anh Bình-một trong số lão đại của đài truyền hình trực tiếp Ái Thiên, thậm chí có thể nói là vị trí người dẫn chương trình hot nhất toàn bộ ngành phát sóng trực tiếp Nhất Ca.
Bây giờ nó đã rơi vào tay hai người họ không có gì, việc trở thành lão đại người dẫn chương trình đời tiếp theo đều nằm trong tầm tay rồi!
“Hì hì, cảm ơn ông chủ, ông chủ đã có một quyết định sáng suốt!” Lưu Mỗ vui vẻ nói.
“Cảm ơn sếp, Đoàn Nhân em sẽ không phụ sự kỳ vọng của cả tập đoàn, he he he!” Đoàn Nhân cười nói.
Ngưu Bưu nghe được hai lời nịnh hót vô liêm sỉ và đạo đức giả này, không khỏi nhói lòng...
Trương Thiên gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Đây là tôi dùng để cảnh cáo cậu, còn việc công ty sau này sẽ do tôi làm chủ, các người biết phải làm gì rồi đó."
Đoàn Nhân và Lưu Mỗ vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, tất cả đều do ông chủ làm chủ!"
"Chúng ta phải hết lòng ủng hộ ông chủ..."
Trương Thiên cũng không hy vọng Lý Hi Nhân nói cái gì hay ho, ánh mắt lại đặt ở trên người Ngưu Bài: "Đặc biệt là cậu, cậu biết không?"
Ngưu Bài ngoài miệng không nói gì, trong lòng than thở: Lấy tôi ra để giết gà dọa khỉ, còn ai nhớ sâu sắc bài học này hơn tôi sao?
"Tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ ủng hộ ông chủ!"
Mặc dù cảm thấy quyết định của Trương Thiên không sáng suốt chút nào, nhưng cậu ta vẫn nói ra lời trái ý mình.
Trương Thiên hừ cười: “Coi như cậu hiểu chuyện..."
Sau đó Trương Thiên nói: "Thực ra, mời các anh qua đây là còn có một việc khác, chính là để ăn mừng tôi trở lại Khánh Giang, đồng thời để kỷ niệm tập đoàn chúng ta đã trở thành một tập đoàn vô định giá ở Viêm Hạ, tối nay tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở nhà."
"Không có nhiều người được mời, mà mấy người lại là những nhân viên lâu năm của tập đoàn Ái Thiên. Cho nên, hãy đến nếu mọi người có hứng thú!"
Vốn dĩ lần này tôi mang thịt từ Điện Thảo về là muốn chia cho gia đình và bạn bè, vừa rồi lại nghe Lâm Tử Thanh nói hai vị phụ huynh ở nhà đang chán nên sẵn đó lấy ra làm tiệc tối luôn!
Về phần Ngưu Bài và Lý Hi Nhân, cũng là công thần của công ty, làm sao Trương Thiên có thể trừng phạt họ được?
Lưu Mỗ và Đoàn Nhân nhanh chóng đồng ý, và Lý Hi Nhân cũng không từ chối!
Ngưu Bài sao? Cậu ta chắc chắn sẽ không dám phản kháng...
Sau khi phân phó mọi việc, Trương Thiên để họ tiếp tục đi làm việc của mình.
Chỉ còn Lâm Tử Thanh và Trương Thiên ở lại trong phòng tổng giám đốc.
“Tối nay tổ chức tiệc ở nhà sao?” Lâm Tử Thanh: “Anh còn không có nói trước với em, em cũng không có chuẩn bị cái gì!"
Trương Thiên giải thích: "Ừm, lâu ngày anh quay lại. Bạn bè cũ ở Khánh Giang cũng không cần từng người một đến thăm, tổ chức luôn một bữa tiệc cho tiện."
"Hơn nữa em nói bố mẹ ở nhà vắng vẻ, nhàm chán. Người lớn tuổi hẳn là thích náo nhiệt. Đây không phải chỉ là làm cho bố mẹ bất ngờ sao?"
"Về phần chuẩn bị nguyên liệu, em đừng lo lắng, anh sẽ thu xếp!"
Lâm Tử Thanh gật đầu: "Được rồi, bố mẹ nhất định sẽ rất vui."
Trương Thiên: "Thôi thì làm quyết định vậy đi. Anh sẽ liên lạc với người thân và bạn bè. Tối nay chúng ta sẽ quây quần vui vẻ bên nhau nhé!"
“Được rồi!” Lâm Tử Thanh xoay người bước ra khỏi văn phòng.
Sau đó Lâm Tử Thanh gửi một câu trong một nhóm nào đó: Kế hoạch tối nay sẽ bị hủy bỏ, Trương Thiên nói rằng anh ấy sẽ tổ chức tiệc ở nhà, nếu không thì chọn thời gian khác đi...
Rất nhanh bên trong nhóm đã có người trả lời: Làm sao bây giờ?
...
Sau khi Lâm Tử Thanh rời văn phòng, Trương Thiên cầm điện thoại di động lên, tìm nhóm Tứ đại thiên vương ở thành phố Nam Châu.
Trương Thiên: Tôi đã trở lại Khánh Giang, tối nay mọi người gác lại công việc và đến nhà tôi ăn tối nhé?
Một phút sau!
Tô Phong: Chà, cuối cùng cũng có người trong nhóm thây ma này lên tiếng.
Tưởng Minh Đức: Chào mừng sự trở lại của anh Thiên. Tôi chắc chắn sẽ đến đó để ăn tối tối nay.
Tô Phong: Tôi chắc chắn cũng đến buổi tiệc, nhưng tôi suy nghĩ một chút, anh Thiên, anh trở về chỉ để tìm chúng tôi ăn liên hoan thôi sao? Không phải anh là kiểu người không có việc chắc chắn không đi chùa mà?
Bành Hoa: Khụ khụ, mọi người có nhớ tình cảnh của buổi liên hoan lần trước không? Mọi người tặng không ít đồ vậy này nọ đâu ha?
Tưởng Minh Đức: Ý anh là, trong buổi liên hoan lần này, anh Thiên lại đến để đòi quà...?
Tô Phong: Bành lão đại, anh nên tự tin hơn chút, loại bỏ sự nghi ngờ của mình đi, anh Thiên muốn chúng ta tặng quà là câu khẳng định!
Trương Thiên:...
Trương Thiên hiện có của cải gì?
Tập đoàn Thiên Hải ở thành phố Thiên Hải ban đầu được định giá hàng trăm tỷ, nhưng hiện tại cũng đã trở thành doanh nghiệp không thể kiểm định, sắp sửa trở thành vô giá.
Tập đoàn Ái Thiên bây giờ cũng xấp xỉ mấy trăm triệu, có thể nói không thiếu thứ gì.
Tưởng Minh Đức: Anh Thiên ơi, tôi chỉ sợ công ty tôi có việc, tôi đến không được!
Bành Hoa: Anh Thiên, bà vợ tôi sắp sinh rồi!
Tô Phong: Anh Thiên, tôi... hôm nay tôi còn phải đi đăng ký kết hôn với người yêu, hiếm khi mới quen được một người bạn già hài lòng như vậy.
Tưởng Minh Đức:...
Bành Hoa:...
Đều viện mấy cái cớ giống y nhau, chính là lố giống nhau đó.
Trương Thiên xem thường mấy lão già này, cười đáp: Bây giờ tôi không thiếu gì cả, không cần các người tặng, chỉ là đơn giản mời mấy người cùng nhau dùng bữa.
Trương Thiên: Vốn dĩ tối nay tôi đã chuẩn bị xong thịt hảo hạng để chia với các người, xem ra các người tương đối bận rộn, so với dùng bữa cùng nhau gấp hơn nhiều, vậy là không có cơ hội ăn rồi?
Tưởng Minh Đức: Chà, không cần tặng quà à?
Tô Phong: Còn có thịt hảo hạng?
Bành Hoa: Anh Thiên ơi, đó là loại thịt gì vậy? Món ngon hàng đầu?
Trương Thiên: Nói là thịt rồng cũng không ngoa, dù sao cũng là đồ ngon có một không hai, nhưng không phải các người đều không có thời gian sao? Nếu vậy thì không cần phải giữ chỗ cho các người đâu ha?
Tưởng Minh Đức: Khụ, nói cái gì vậy chứ? Còn có vấn đề gì quan trọng hơn anh Thiên sao? Tôi đến!
Bành Hoa: Đúng vậy, chỉ là vợ sinh con mà thôi, năm sau vẫn còn cơ hội sinh con, không quan trọng bằng việc tham gia bữa tối của anh Thiên đâu, tôi sẽ đến đúng giờ!
Tô Phong: Đột nhiên, ta nghe được đối tượng nói cô ấy đã tìm được lão già khác rồi, hôn sự nhất định sẽ không xong, tôi cảm thấy thật đau khổ, hay là buổi tối vẫn đến chỗ anh Thiên tìm an ủi đi!
Đã là một người ông già 70 tuổi rồi đó...
Cả ba người đều không nói nên lời!
Cuối cùng, Trương Thiên nhờ Bành Hoa đón mọi người từ khách sạn đến nhà để có thời gian sắp xếp bữa tối, ngoài việc tự chuẩn bị thịt, những việc khác vẫn cần người chuyên nghiệp đến chuẩn bị phục vụ.
Việc này cũng không khó, dù sao thì cũng đã có kinh nghiệm khi chuyển nhà trước đây.
Ngoài việc gọi điện cho Tưởng Minh Đức và những người khác, Trương Thiên còn liên lạc với vị lão đại vững vàng ở thành phố Nam Châu, Lâm Nhật Thăng.
Nhà họ Lâm vĩnh viễn là nơi bắt đầu của Trương Thiên và Lâm Tử Thanh, hay nói cách khác bọn chung thủy luôn thuộc về nhà họ Lâm.
Cho nên, anh mời Lâm Nhật Thăng đưa mấy người nhà họ Lâm đến chung vui.
Mời nhà họ Lâm xong, nhà họ Lý của mẹ vợ cũng không thể thiếu!
Về phần ông nội Lý Nhân Triều và Lý Tây, chắc chắn là không gọi đến, nhưng mà một nhà cậu cả Lý Cường vẫn đáng để gọi đến, huống hồ tình nghĩa giữa cậu cả và mẹ vợ cũng rất sâu đậm.
Cậu cả ở thành phố Hải còn rất vui mừng khi nhận được cuộc gọi của Trương Thiên, chủ yếu là vì tập đoàn Ái Thiên bây giờ đã nổi tiếng, trước đây Lâm Tử Thanh cũng đã mang lại rất nhiều lợi ích cho Lý Cường trong kinh doanh, nên ông hứa với Trương Thiên buổi tối sẽ đến đúng giờ.
Liên hệ với người quen của mẹ vợ xong, còn lại đều là người mà Trương Thiên muốn mời.
Tiểu Lục nhất định là đang trên đường trở về!
Suy nghĩ một chút, Trương Thiên lại gọi cho Châu Vũ và kêu cậu ta đến đây một chuyến.
Có thứ tốt vẫn không quên được Châu Vũ.
Châu Vũ nói sẽ mang Bạch Tiểu Mộc đến, đồng thời anh còn liên lạc với Tôn thần y ở phía nam, dù sao thì vị Tôn Tư Miêu trước đây cũng đã giúp đỡ anh rất nhiều. Còn Tôn Tố Tố đã bị Châu Vũ lừa gạt tới tay, thực sự nên mời bọn họ.
Sau khi thấy bọn họ trả lời đồng ý, Trương Thiên còn gửi lời mời tới cả Trương Kim Cát, đang công tác tại Thần Long doanh, Khánh Giang.
Cuối cùng, Liễu Cao Yên và Liễu Ngữ Yên của nhà họ Liễu, đêm nay sẵn có cơ hội có thể trả lại ân tình trứng cá lần trước cho Liễu Ngữ Yên.
Liễu Ngữ Yên rất vui khi nhận được lời mời này, đầy phấn khích trả lời sẽ đến.
Tất nhiên, còn có người phụ nữ kia, người phụ nữ có mối quan hệ không rõ ràng với bà xã mình.
Trương Thiên vẫn dùng điện thoại gửi tin nhắn mời Tô Vân Nguyệt đến bữa tiệc.
Người phụ nữ nhanh chóng trả lời, tổng cộng có hai câu.
Hít...!