Vào thời điểm chính thức khai mạc hội nghị, Lăng Tiêu Vũ mới cùng đám người tùy tùng tiến vào hội trường.
Khuôn mặt anh ta phơi phới gió xuân, bước chân nhẹ nhàng, sau lưng còn có hai bảo vệ, một đường bước thẳng vào phòng họp.
Mọi người nhìn thấy Lăng Tiêu Vũ, đều rối rít đứng dậy, không ít người cười nói chào hỏi, “Xin chào Lăng đại thiếu gia!”
“Hội thương nhân Nam Châu thật vinh hạnh tiếp đón Lăng đại thiếu gia!”
Bọn họ thái độ cung kính nghênh hợp. Duy chỉ có Trương Thiên vẫn ngồi im, không có động thái gì, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lăng Tiêu Vũ. Không giết người ngay tại chỗ này đã là nể mặt anh ta lắm rồi.
Lăng Tiêu Vũ đối với sự chào đón của mọi người chỉ nhẹ gật đầu, anh ta cũng đã chú ý đến Trương Thiên, ánh mắt oán hận lập tức phòng tới.
Tức giận phát điên, thần sắc lập tức trở nên nghiêm nghị.
Mọi người trong phòng bắt đầu ngửi thấy mùi thuốc súng.
Ngừng một chút, Lăng Tiêu Vũ nhìn lướt qua vị trí của mình, đi đến rồi khoát tay, như một nhân vật lớn ra hiệu bảo mọi người ngồi xuống.
Sau đó, anh ta bình thản lên tiếng, “Chào mọi người, các ông chủ ở thành phố Nam Châu. Tôi lần này đến đây, đại diện cho hội thương nhân Khánh Giang tới giám sát tình hình đề cử hội viên hội thương nhân Khánh Giang năm nay của mọi người một chút, mọi người chỉ cần duy trì bỏ phiếu công bằng chính xác, không cần để ý nhiều đến sự hiện hiện của tôi.”
Lúc nói câu này, anh ta còn quay sang nhìn Trương Thiên, gằn từng chữ một.
Mặt chữ ý chính là khiêm tốn, nhưng thực chất là đang ngầm nhắc nhở tất cả mọi người.
Người ngồi ở chỗ này đều là những ông chủ lớn đa mưu túc trí, đương nhiên hiểu ý của Lăng đại thiếu gia.
Có một ông chủ đã bị mua chuộc, lập tức vỗ tay nói, “Được!”
Loading...
Bốp bốp bốp!
Những người còn lại cũng kịch liệt vỗ tay theo, Tưởng Minh Đức bọn họ đương nhiên cũng phải phối hợp vỗ tay mấy cái.
“Được rồi, mọi người mau bắt đầu đi!” Lăng Tiêu Vũ bộ dáng hống hách không coi ai ra gì, phách lối nói.
Dứt lời, cả hội trường bỗng yên tĩnh trở lại.
Tưởng Minh Đức lên tiếng, trầm giọng nói, “Mọi người đều đã biết về đôi điều sẽ thảo luận trong cuộc họp ngày hôm nay. Nhưng tôi ở đây vẫn phải nghiêm túc nói lại một lần nữa, hội nghị hôm nay, mục đích chính là để đề cử ra một đại biểu trong hội thương nhân Nam Châu của chúng ta trở thành hội viên hội thương nhân Khánh Giang năm nay. Người ứng cử có thể tự mình ứng cử hoặc do mọi người đề cử. Sau đó chúng ta sẽ tiến hành bình bầu bỏ phiếu tại chỗ, công khai, công bằng, chính xác bằng hình thức giơ tay biểu quyết. Người có số phiếu cao nhất sẽ trở thành đại biểu thay mặt Nam Châu, trở thành hội viên hội thương nhân Khánh Giang năm nay. Tất cả mọi người đã rõ chưa?”
Dứt lời, ánh mắt Tưởng Minh Đức quét qua một lượt mọi người ngồi trong phòng, lúc lướt qua mấy ông chủ tâm phúc của mình, đặc biệt nheo mắt vài lần.
Ông đang ám chỉ người nhà với nhau thì nên bầu theo ông ấy.
Bành Hoa và Tô Phong cũng làm hành động ám chỉ này.
“Rõ!”
“Đã hiểu!”
Mấy ông chủ đều làm hành động ra hiệu đáp lại.
Tưởng Minh Đức gật đầu một cái, lại bình thản nói, “Vậy bây giờ là lúc tiến cử người ứng cử, có ai tự ứng cử mình trở thành đại biểu đại diện cho hội thương nhân thành phố Nam Châu không?”
Sau câu nói này, toàn hội trường rơi vào yên tĩnh.
Các ông chủ không một ai giơ tay, bọn họ cũng biết hội thương nhân Khánh Giang là vũng nước sâu đến nhường nào, nghe nói mấy ông chủ ở thành phố khác cũng là gia nhập hội thương nhân sau đó liền phá sản, sản nghiệp đều bị phân chia thành từng mảnh nhỏ.
Ngay cả Tưởng Minh Đức cũng không dám tham gia, bọn họ nào có ai dám chứ?
Cuối cùng, Trương Triên mặt ngưng trọng, chậm rãi giơ tay lên, lạnh giọng nói, “Tôi, Trương Thiên. Đại diện của tập đoàn Ái Thiên, hy vọng có thể gia nhập vào hội thương nhân Khánh Giang.”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào Trương Thiên, cũng không ai cảm thấy kinh ngạc, bởi chuyện này đều nằm trong dự liệu.
Lăng Tiêu Vũ nheo mắt, nở một nụ cười lạnh.
Tưởng Minh Đức thấy không có ai tự ứng cử nữa, đương nhiên muốn phê duyệt ứng cử viên duy nhất này rồi.
Nhưng Lăng Tiêu Vũ chắc chắn sẽ không để anh được như ý nguyện rồi, liền nói chen vào: “Tô Phong, ông chủ Tô, sao lại không tham gia vậy? Mấy năm gần đây, hình như ông chủ Tô cũng là đại biểu đại diện cho hội thương nhân thành phố Nam Châu mà. Hơn nữa, ở hội thương nhân Khánh Giang cũng rất xuất sắc, tôi cảm thấy ông chủ Tô đặc biệt thích hợp hơn. Tập đoàn Ái Thiên này, tôi nhớ là hình như là mới được thành lập một hai tháng gần đây thôi, phải không? Có phải là không được phù hợp cho lắm?”
Lăng Tiêu Vũ vừa nói xong, rất nhiều ông chủ ở đây liền hiểu ra.
Nhà họ Lăng muốn kéo Tô Phong vào hội thương nhân Khánh Giang.
Không ít các ông chủ bắt đầu hùa theo.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy nhà họ Tô thích hợp hơn!”
“Nhà họ Tô dù sao cũng là một tập đoàn lâu năm, để Tô thị tiến vào Khánh Giang thì càng có nhiều cơ hội phát triển hơn.”
“Tôi đề cử tập đoàn Tô thị!”
Mấy ông chủ đồng loạt đề cử Tô Phong.
Tô Phong nghe thấy vậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh, ông hiểu ý Lăng Tiêu Vũ!
Mục đích nhà họ Lăng đến đây lần này, không chỉ là muốn ngăn cản Trương Thiên đi Khánh Giang, mà còn muốn nhà họ Tô được chọn, gia nhập vào hội thương nhân Khánh Giang, bọn họ muốn xâu xé nhà họ Tô!
Nhà họ Lăng chung quy cũng chỉ vì muốn trả thù mà thôi!
Thật sự gay go rồi!
Nhưng mà theo quy tắc, tất cả mọi người đều có quyền đề cử ra ứng cử viên, vì thế nên đương nhiên Tô Phong cũng có tên trong danh sách.
Tô Phong toát mồ hôi lạnh cũng phải kéo lên một nụ cười khổ, nói, “Cảm ơn mọi người đã coi trọng. Nhưng mà tôi thấy vẫn nên nhường chỗ cho xí nghiệp mới thì tốt hơn, nhà họ Tô chúng tôi đã ở trong hội thương nhân mấy năm, nên nhường cơ hội cho người khác.”
Lăng Tiêu Vũ cười xấu xa ép buộc nói, “Ông chủ Tô khiêm tốn rồi, nhà họ Lăng chúng tôi thật sự muốn tiếp tục cùng hợp tác với nhà họ Tô, ông phải cố gắng tranh thủ, nắm bắt cơ hội.”
Tô Phong lúc này cũng không nói được lời nào nữa.
Trương Thiên nhẫn nhịn hồi lâu, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, ánh mắt lạnh như băng chuyển hướng đến Lăng Tiêu Vũ, nói:
“Tôi nói này, anh đến đây là để giám sát hay là để chỉ đạo vậy? Công ty nhà ai phù hợp, công ty nhà ai không phù hợp? Chẳng lẽ người thành phố Nam Châu chúng tôi lại không rõ ràng bằng anh sao? Cần anh phải quyết định thay chắc?”
“Tôi chỉ nói lên quan điểm của tôi mà thôi!” Lăng Tiêu Vũ vẫn hống hách, thản nhiên nói.
Trương Thiên cười lạnh một tiếng, “Anh hiểu rất rõ tình hình thành phố Nam Châu của chúng tôi sao? Quan điểm của anh thì có tác dụng gì chứ? Đừng có nhiều lời! Ngồi im một chỗ, yên lặng mà giám sát đi, đừng có gây rối làm náo loạn trật tự chỗ này!”
Trương Thiên mắng một tràng khiến sắc mặt Lăng Tiêu Vũ xám xịt.
Các ông chủ ngồi đây không khỏi lo lắng cho Trương Thiên. Đây là người nhà họ Lăng đó, thế mà anh dám công khai mắng thẳng mặt người ta?
Thế nhưng Trương Thiên vẫn một bộ dáng uy phong lẫm liệt, nghiêm giọng nói, “Con người tôi tính tình không được tốt cho lắm, đừng ở chỗ này, không có việc liền----beep---(Trương Thiên nói tục). Cẩn thận tôi nhịn không được!”
Lăng Tiêu Vũ oán hận nhìn Trương Thiên, thế nhưng cũng không làm được gì cả, chỉ nói một câu, “Tiếp tục bầu cử.”
Bởi vì trước khi đến đây, Lăng Uy đã dặn dò, chỉ cần làm tốt mọi việc là được, tuyệt đối không được đối đầu trực diện với Trương Thiên.
Lăng Tiêu Vũ không nhịn được thì cũng phải nhẫn nhịn.
Trông thấy Lăng Tiểu Vũ nuốt xuống tức giận, Trương Thiên có hơi chút thất vọng.
Anh lại chỉ có thể ngồi xuống.
Tưởng Minh Đức lên tiếng, làm giảm bớt bầu không khí lúng túng căng thẳng, tiếp tục trầm giọng nói, “Như vậy, người ứng cử có hai vị. Một vị là Trương tổng của tập đoàn Ái Thiên, vị còn lại là Tô tổng của tập đoàn Tô thị. Nếu như không còn ai ứng tuyển nữa, chúng ta bây giờ lập tức chuyển sang phần bỏ phiếu.”
1 giây. 2 giây. 3 giây…
Không có một ai giơ tay hay lên tiếng.
Hội trưởng Tưởng Minh Đức tiếp tục chủ trì cuộc họp, “Được, vậy chúng ta bắt đầu tiến hành bỏ phiếu.”
“Đầu tiên là Trương tổng của tập đoàn Ái thiên, nếu như mọi người ủng hộ, xin hãy giơ tay!”
…