Trong hai ngày này, tập đoàn Ái Thiên đã kí hợp đồng với hơn 200 streamer, số lượng như này cũng đã đủ rồi.
Số người này chủ yếu được chia thành hai bên, một bên tài nghệ xuất chúng do Lý Dĩnh Nhi tuyển, một bên thì toàn “hoa lạ” do Trương Thiên tuyển dụng.
Trương Thiên không muốn tách biệt nhưng Lý Dĩnh Nhi, người phụ nữ này có độc, nhất định muốn Trương Thiên phải mở mang tầm mắt dưới sự tính toán của cô ấy.
Cô ấy muốn đánh cược, nếu như cô ấy có thể thu hút được lưu lượng người xem, thì Trương Thiên phải quét dọn nhà vệ sinh trong vòng một tháng.
Trương Thiên rất vui vẻ đồng ý, ngay ở trước mặt Lâm Tử Thanh, nói ra điều kiện của mình, “Nếu cô thua, thì phải gọi tôi một tiếng bố ngay trước mặt bà xã của tôi!”
Lâm Tử Thanh lúng túng, bị rơi vào tình thế khỏ xử.
Lý Dĩnh Nhi ghét Trương Thiên nhưng rất nhanh đã đồng ý.
Bởi vì cô ấy biết bản thân sẽ không thể thua được.
Reng reng!
Chuông điện thoại của Trương Thiên vang lên.
Người gọi đến là Tưởng Minh Đức, Trương Thiên nhấn nút nhận cuộc gọi.
Tưởng Minh Đức đầu bên kia điện thoại gấp rút nói, “Anh Thiên, có chuyện không hay rồi!”
Trương Thiên nhíu mày hỏi, “Có chuyện gì?”
Tưởng Minh Đức ngừng thở một hơi, nói tiếp, “Buổi chiều anh phải đến tham dự hội nghị hội thương nhân thành phố Nam Châu mới được, hội nghị lần này chủ yếu để bầu cử ra đại biểu làm hội viên Khánh Giang. Vốn là mấy chuyện như này chúng tôi có thể xử lý được, nhưng mà lần này có người của Khánh Giang do bên trên phái đến tham dự, nhất định phải biểu quyết tại chỗ.”
Trước đó đều không có ai dám có ý kiến, mọi việc đều là hội trưởng là Tưởng Minh Đức quyết định là được.
Nhưng lần này vậy mà lại phái người đến giám sát?
Loading...
Trương Thiên bình thản nói, “Vậy thì tham gia thôi, mấy người các ông bỏ phiếu thì còn ai dám không nghe theo chứ? Không cần phải lo lắng.”
“Nhưng người được phái tới này chính là người nhà họ Lăng, Lăng Tiêu Vũ.” Tưởng Minh Đức giải thích, “Chúng tôi có thể đề cử anh, chỉ sợ người nhà họ Lăng ở trong cuộc họp gây rối, dẫn dắt đám đông thôi. Tôi lo…”
Trương Thiên đăm chiêu suy nghĩ, bình thản nói, “Mục đích là muốn ngăn cản tôi?”
“Có lẽ là thế.” Tưởng Minh Đức đáp.
Trương Thiên gật đầu, cười lạnh nói, “Ôi, thì ra bọn họ sợ tôi à. Sợ tôi xuất hiện ở Khánh Giang.”
“Ặc!” Tưởng Minh Đức nghẹn họng.
Vốn là đi đến Khánh Giang mới là sân nhà của nhà họ Lăng, muốn xử lý Trương Thiên chẳng phải dễ dàng hơn nhiều sao? Nhưng bây giờ lại một mực ngăn cản Trương Thiên, rõ ràng là đang e ngại anh, không muốn Trương Thiên phát triển.
Nhưng mà, Lăng Tiêu Vũ, anh là muốn tìm đường chết sao? Dám phách lối trước mặt tôi?
Hai mắt Trương Thiên lóe lên tia sáng khác lạ, an bài nói, “Ông cố gắng giúp tôi giành phiếu bầu, tôi ngược lại muốn xem xem hắn có thể bày trò gì.”
“Hội nghị diễn ra ở chỗ nào?”
Tưởng Minh Đức đáp: “Được! Ở tầng một tòa nhà cao tầng tập đoàn Hoằng Nhất, buổi chiều hai giờ ba mươi phút.”
“Được.” Trương Thiên đáp lại.
Cúp điện thoại, Tưởng Minh Đức gửi tin nhắn vào trong nhóm Tứ Đại Thiên Vương thành phố Nam Châu thông báo chuyện này, bảo Tô Phong và Bành Hoa dặn dò người của mình thật tốt, bầu chọn cho Trương Thiên.
Trương Thiên đặt điện thoại xuống, trên khuôn mặt nghiêm nghị xuất hiện một nụ cười.
Nhà họ Lăng cũng chỉ có vậy, mới có như thế mà đã sợ rồi?
Lâm Tử Thanh hỏi Trương Thiên, “Có chuyện gì vậy?”
Trương Thiên cúi đầu nhìn cô, mỉm cười nói, “Không sao! Không phải chỉ là đại diện công ty tham dự hội nghị hội thương nhân Nam Châu thôi sao? Buổi chiều đi họp, cố gắng giành được phiếu bầu thành hội viên hội thương nhân Khánh Giang.”
“Ừm.” Lâm Tử Thanh gật đầu.
Lý Dĩnh Nhi hai mắt mở lớn, hội thương nhân thành phố Nam Châu đã khó gia nhập, Trương Thiên còn nói muốn vào hội thương nhân Khánh Giang? Cô ấy bất cẩn nói ra suy nghĩ trong lòng mình, “Ngốc nghếch ôm mộng tưởng, khoác lác!”
Ánh mắt Lâm Tử Thanh và Trương Thiên lập tức đổ dồn về phía Lý Dĩnh Nhi.
Lý Dĩnh Nhi lập tức xấu hổ, mặt đỏ đến tận mang tai.
“Tôi là sếp của cô mà cô dám không tin vào thực lực của tôi? Lát nữa trừ lương của cô.” Trương Thiên tức giận nói.
Lý Dĩnh Nhi chu môi, chẳng hề có chút sợ hãi nào, cô ấy biết ở công ty, Lâm Tử Thanh mới là người đứng đầu phụ trách, hơn nữa cô ấy cảm thấy bản thân mình cũng không làm gì sai.
“Lời tôi nói là thật!” Cô ấy khinh thường nhìn Trương Thiên, quay đầu nói với Lâm Tử Thanh, “Thanh nhi, tớ đi ra ngoài làm việc đây.”
“Đó là đang sỉ nhục sếp, trừ lương!” Trương Thiên không phục nói.
Lâm Tử Thanh cười cười không nói gì.
Cô nghiêm túc nói với Trương Thiên, “Còn ba ngày nữa là nền tảng phát sóng trực tiếp sẽ phát trực tuyến. Bây giờ ngay cả website chúng ta cũng chưa có, sao anh lại chẳng hề có chút sốt ruột nào thế?”
Trương Thiên sờ trán Lâm Tử Thanh, cười nói, “Em không cần lo lắng, trang web anh đã làm xong rồi. Ngày mai anh sẽ bảo người mang thiết kế website đến cho em xem, tiện thể giới thiệu một số đối tác công ty với em.”
“Hả? Trang web được thiết kế bởi công ty khác sao? Cái này liệu có an toàn…” Lâm Tử Thanh nhíu mày hỏi.
Trương Thiên nhẹ giọng an ủi, “Anh làm việc em cứ yên tâm.”
“Anh làm việc mới không thể yên tâm đấy!”
Lý Dĩnh Nhi không biết từ lúc nào xuất hiện ở đằng sau, bưng một ly cà phê nóng đưa cho Lâm Tử Thanh nói, “Thanh nhi, uống nước, bình tĩnh lại.”
Lâm Tử Thanh nhận lấy ly cà phê, không nói thêm gì.
Trương Thiên dữ dằn nhìn chằm chằm Lý Dĩnh Nhi nói, “Trong căn phòng này có hai vị sếp đấy!”
“Dừng!” Lý Dĩnh Nhi không thèm nhìn một cái, uyển chuyển đi ra khỏi phòng.
“Đúng là không có mắt nhìn người! Thiển cận!”
…
Buổi chiều, Trương Thiên đến địa điểm rất sớm, lúc anh tới vẫn chưa có ai đến cả.
Hội trường này được trang trí hết sức lộng lãy trang trọng, trên tường treo đầy các cúp lớn nhỏ cùng cờ giải thưởng, đều là khen tặng vinh dự hội thương nhân Nam Châu nhận được.
Chính giữa hội trường là bàn hội nghị hình bầu dục kéo dài, tổng cộng có hơn ba mươi chỗ ngồi, mỗi chỗ đều đặt sẵn bảng tên, viết tên xí nghiệp và người đại diện tham dự.
Hội trưởng Tưởng Minh Đức đương nhiên là ngồi ở vị trí chủ trì, hai bên trái phải là chỗ ngồi của Tô Phong và Bành Hoa.
Vị trí của Trương Thiên liền kề với vị trí của Bành Hoa.
Tưởng Minh Đức làm việc rất tốt, sắp xếp vị trí của người đến từ Khánh Giang kia ngồi ở dãy đối diện với anh.
Nhìn qua trông có vẻ một vị trí nổi bật, nhưng lại ngồi chung với các xí nghiệp địa vị thấp nhất trong hội thương nhân.
Trương Thiên ngồi xuống vị trí của mình.
Phía sau, lần lượt từng người đi vào hội trường. Bọn họ trông thấy Trương Thiên đều trố mắt kinh ngạc nhìn nhau, nhìn chằm chằm Trương Thiên nhưng không một ai lên tiếng chào hỏi.
Kỳ thật bọn họ cũng đã nhận được tin tức, biết nhân vật chính của cuộc họp hôm nay chính là Trương Thiên.
Một bên là đám người Tưởng Minh Đức yêu cầu bọn họ bỏ phiếu cho Trương Thiên, một bên khác là nhà họ Lăng cường thế, trong lòng bọn họ vẫn có chút lưỡng lự.
Rất nhanh, Tưởng Minh Đức, Tô Phong và Bành Hoa bọn họ cùng tiến vào.
Mi tâm bọn họ nhăn chặt, so với Trương Thiên còn lo lắng hơn, cả đám ai nấy đều mặt mày ủ rũ đau khổ.
Cuối cùng là Bành Hoa nhỏ giọng nói với Trương Thiên, “Tình hình không được khả quan cho lắm, nhiều người vẫn sợ nhà họ Lăng, chưa đồng ý gật đầu.”
Trương Thiên khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, gật đầu nói, “Rõ rồi.”
Các chủ xí nghiệp ở thành phố Nam Châu chỉ mới biết thế lực nhà họ Lăng mạnh đến mức nào, nhưng lại chưa từng chứng kiến uy thế lực lượng của Trương Thiên, còn nghe nói Trương Thiên đắc tội với nhà họ Lăng cường đại.
Đương nhiên bọn họ không muốn vì Trương Thiên mà phải đắc tội với nhà họ Lăng rồi.
Một bên là đại gia tộc ở Khánh Giang, một bên là công ty còn chưa đứng vững trong thương thường, người vừa mới nổi lên thời gian gần đây Trương Thiên.
Bọn họ đương nhiên chọn vế trước rồi.
Điều này Trương Thiên cũng đã sớm dự liệu được.
Mười phút sau, người trong hội thương nhân thành phố Nam Châu cũng đã đến đông đủ.
Trong số những người ngồi đây, ngoài Tưởng Minh Đức, Tô Phong, Bành Hoa ra, Trương Thiên cũng chỉ biết một người nữa là Lâm Nhật Thăng.
Số còn lại, Trương Thiên đều không hề quen biết.
Mọi người đang yên lặng chờ người nhà họ Lăng, Lăng Tiêu Vũ!