Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 39-1: Cô nương xinh đẹp, gả cho ta!



Edit: Kiri

Một lát sau, cửa phòng lão bản bị đá văng từ bên trong!

Ngay sau đó, một nam tử trẻ tuổi có chút khả ái, khí thế nóng nảy hấp tấp đi ra.

Theo sau là ma ma lúc trước.

Nam tử ước chừng hai mươi tuổi, ngũ quan thanh tú, cẩm bào đẹp đẽ quý giá, khuôn mặt trẻ con đầy lửa giận, khí tức táo bạo mãnh liệt, cực không tương xứng với tướng mạo.

Hắn vừa bước nhanh vừa cằn nhằn: “Tháng này lão tử vốn đang phiền lòng, con mẹ nó, hai kẻ không có mắt này! Được, tốt, vừa lúc, không đánh bọn họ kêu cha gọi mẹ, gào khóc thảm thiết, lão tử liền đổi họ………..”

Ma ma đi ở phía sau do dự một lát, sắc mặt trù trừ dặn dò một câu: “Công tử, hai người kia, nhìn qua không đơn giản……”

Nam tử còn đang chửi bới, đột nhiên bị ngắt lời, hắn xoay người trừng mắt lên: “Không đơn giản, vậy lão tử thì đơn giản?”

Ma ma bị văng nước bọt lên mặt, sắc mặt nhăn nhó nghĩ lời này thật không ổn, nhưng không dám biểu hiện ra mặt chút nào, liên tục xua tay: “Không dám không dám, công tử, chính là chỗ này!”

“Hả? Đến rồi?” Nam tử sửng sốt, xoay người nhìn sương phòng, trong mắt đầy sát khí.

Hắn vặn vặn cổ, xoay xoay tay chân,…………

Khởi động xung liền hung tơn hét lên: “Đừng cản lão tử, lão tử hôm nay phải đại sát tứ phương, đánh những…. kẻ làm lão tử xui xẻo này!”

Ma ma và các cô nương đều lui về phía sau, ngươi hỉ nộ vô thường chúng ta còn không biết sao, hai ba ngày lại nổi điên………

Nhất là tháng này, quả thực giống như nữ nhân tới kỳ vậy!

Ai dám ngăn cản?

Nam tử hài lòng gật đầu, đá một cước bật tung cửa.

Nam tử bộc phát oán khí, đi về phía hai người: “Các ngươi, hai kẻ không biết xấu hổ này, dám ăn quỵt ở đại bàn của lão tử, trêu đùa cô nương không để lão tử vào mắt tại thành Tắc Nạp này vẫn chưa có người nào dám ở Hàm Hương Nhã Trúc chiếm tiện nghi của lão tử hôm nay lão tử không phế đi ngươi…….”

Còn chưa dứt lời, những chữ tiếp theo đã nghẹn ở họng.

Mama và các cô nương đang chờ xem kịch vui đồng loạt sửng sốt, vốn chỉ muốn công tử mắng một trận này, người bình thường không thể nào chịu nổi, dù không đánh lại các ngươi, cũng phiền chết các ngươi!

Nào ngờ, người kia đột nhiên dừng bước, sao công tử lại run lẩy bẩy thế kia, hai mắt như sắp rớt tròng, miệng há to đủ để nhét một quả trứng gà, à không, trứng rồng!

Ngay lúc mama vươn tay ra định kéo áo để hắn hoàn hồn, thì nam tử kia bịch một tiếng quỳ xuống đất, lực quỳ quá lớn làm mặt đất cũng phải chấn động.

Trong đôi mắt kia tràn ngập tinh quang, từ kinh hoàng hoảng hốt biến thành khó tin, biến thành kích động, biến thành nước mắt nóng hổi…………

Nam nhi có lệ không rơi, chỉ là chưa tới lúc đau lòng!

Nam tử hung hăng nhắm mắt, từng giọt từng giọt nước long lanh chảy trên khuôn mặt thanh tú, trong không gian yên tĩnh ấy, tưởng chừng như có thể nghe được tiếng nước mắt vỡ tan trên mặt đất.

Môi của hắn run rẩy, tiếng nói khàn khàn: “Gia……….”

Mama và các cô nương kia đều bị một tiếng ‘Gia’ này làm điếng người.

Đã bao giờ thấy lão bản như thế này chưa?

Còn hai kẻ ăn quỵt kia không ngờ lại là chủ tử của chủ tử các nàng?

Chiến Bắc Liệt buông đũa, trong mắt cũng có chút lóng lánh như ẩn như hiện, vui mừng nhìn thuộc hạ.

Khóe môi chậm rãi cong lên, hắn trầm giọng trêu ghẹo nói: “Muốn gặp Chung lão bản của chúng ta, khó đến mức phải dùng binh pháp a.”

Nam tử nóng nảy gương mặt trẻ con này chính là ám vệ Liệt Vương phủ phụ trách cứ điểm Bắc Yến, Chung Trì.

Vừa dứt lời, cuối cùng Chung Trì cũng có phản ứng lại, nhảy dựng lên khôi phục bản tính của hắn, lao về phía Chiến Bắc Liệt, nói liến thoắng: “Gia a! Người không biết đâu, Chung Thương truyền tin cho ta, nói người và Tiểu Vương phi mất liên lạc với bọn họ, biến mất một tháng a! Chúng ta đã không gặp bao lâu rồi, tự nhiên nhận được tin tức như thế, một tháng trời không tin tức, có thể dọa chết lão tử!”

Chiến Bắc Liệt giống như đã quen người này tố chất thần kinh, đá văng hắn đi……….

Chung Trì kiên nhẫn lui ra phía sau vài bước, lại nhào, lại đạp.

Lại nhào, lại đạp………….

Chung Trì rõ ràng bị ghét bỏ, nhìn hắn như tiểu tức phụ, đau lòng vò đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đã lâu không gặp rồi mà không thể cho lão tử một cái ôm thân thiết a!”

Ngũ đại ám vệ của Chiến Bắc Liệt, Chung Thương, Chung Mặc, Chung Trì, Chung Ngân, Chung Vũ phân nhau phụ trách cứ điểm tại ngũ quốc Tần Sở Yến Vệ Hàn.

Bọn họ đều là cô nhi, từ nhỏ đã được tiên hoàng chọn để đi theo Chiến Bắc Liệt, sớm chiều ở chung vài chục năm, đồng hội đồng thuyền vài chục năm, bọn họ chẳng những là chủ tớ, còn là huynh đệ tình thâm, lúc không có ai chọc cười cợt nhả tức giận mắng mỏ hoàn toàn không có khúc mắc.

Năm người tính tình trống đánh xuôi kèn thổi ngược, nếu nói Chung Thương là một miếng đậu phụ đóng băng, mặt ngoài luôn luôn lạnh lùng, đông chết người, nhưng bên trong thì mềm mại, như vậy Chung Trì đích thị là ma bà đậu hũ, ma bà đậu hũ chân chính của Tứ Xuyên, nhìn qua mềm yếu vô dụng, nhưng thật ra lại vừa cay vừa nóng, nóng nảy mà nghiện.

Chung Trì ma bà đậu hũ di chuyển ánh mắt, chuyển tới Lãnh Hạ, thật ra hắn đã sớm nhìn thấy người này, âm thầm ngồi ở kia, vẫn luôn gắp đồ ăn chậm rãi dường như không có gì đặc biệt nhưng khí chất kia, muốn người khác không nhìn thấy thì thật khó.

Đây chính là Tiểu Vương phi bị chôn dưới đường hầm với Vương gia!

Hắn phất phất tay, bảo tất cả mọi người ra ngoài, mấy người kia lúc đi cũng không quên đóng cửa.

Sau khi chỉ còn lại có ba người, hắn quỳ một chân trên đất, thi lễ một cái với Lãnh Hạ, cung kính nói: “Thuộc hạ Chung Trì, tham kiến Vương phi!”

Lãnh Hạ hiểu được tình cảm chủ tớ của Chiến Bắc Liệt và Chung Trì, tình cảm ấy cũng không ít hơn Chung Thương là bao, Chung Thương phụ trách Đại Tần, quanh năm đi theo bên người Chiến Bắc Liệt, mà mấy người khác tuy rằng ở trong ngũ quốc, nhưng từ nhỏ đã hình thành cảm tình và tín nhiệm, sẽ không vì khoảng cách mà giảm thiểu.

Bọn họ đều là tâm phúc mà Chiến Bắc Liệt thật tình tín nhiệm!

Đã như vậy, nàng cũng sẽ không cần phải coi hắn là người ngoài, Lãnh Hạ chậm rãi gật đầu, vạn phần không khách khí trực tiếp phân phó: “Gửi thư báo cho Chung Thương trước, báo tin chúng ta bình an, chuyện lớn như vậy tất nhiên Chung Thương phải báo về Trường An, cũng gửi cho hoàng cung một bức, hơn nữa ngươi vừa nói, chúng ta mất tích đã gần một tháng?”

Chung Trì nhướn mày, Tiểu Vương phi này quả nhiên khác biệt với phế vật công chúa trong lời đồn, lời nói nhẹ nhàng thản nhiên, chỉ là một lời phân phó bình thường nhưng hắn lại có thể cảm nhận được vài phần khí độ và áp lực mà chỉ Vương gia mới có, không cho phép nói leo, khiến cho không tự chủ mà nghe theo trong lòng.

Đây là một nữ nhân xứng với Vương gia!

“Dạ, Vương phi.” Chung Trì lớn tiếng nhận lệnh, chờ phân phó tiếp.

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt ở dưới Hoàng lăng, đầu tiên là muốn sống, rồi dưỡng thương, hoàn toàn không có khái niệm về thời gian, không ngờ đã qua một tháng rồi.

Hiện giờ nàng không đau đầu về vấn đề thời gian, mà là……..

Tiêu Phượng!

Chuyện Chiến Bắc Liệt và nàng bị chôn dưới đường hầm lớn như vậy, Chung Thương không thể nào giấu Chiến Bắc Diễn, Tiêu Phượng không biết thì tốt, nếu nàng biết………

Lãnh Hạ tưởng tượng thấy Tiêu Phượng mang thai chín tháng, rời cung phi ngựa đến xích cương, bụng to lắc lư trên lưng ngựa……….

Thật ra thì không phải không có khả năng này!

Chiến Bắc Liệt cũng nghĩ tới điều này, hoàng tẩu và mẫu sư tử tỷ muội tình thâm, nếu biết mẫu sư tử sống chết không rõ, chắc chắn náo loạn hoàng cung.

Chuyện trốn khỏi cung này quả thật………..

Chiến Bắc Liệt vỗ vỗ vai Lãnh Hạ, an ủi: “Hoàng huynh, lão hồ ly kia chắc chắn cũng sẽ nghĩ tới chuyện này, sẽ trông coi nàng cẩn thận.”

Lãnh Hạ vỗ trán, vừa nghĩ tới Tiêu Phượng liền than thở: “Mau gửi thư nhắc chuyện coi chừng nàng!”

Có nghìn ngày làm tặc, nào có ngàn ngày đề phòng cướp a!

Nếu Tiêu Phượng muốn làm chuyện gì, nhất định là quyết tâm, tìm mọi sơ hở, có cơ hội liền hành động, không có cơ hội thì chế tạo cơ hội, nhất định hành động!

Chung Trì trừng mắt nhìn, nhìn bầu không khí hòa hài giữa hai người, nhìn Đại Tần Chiến thần đỉnh thiên lập địa trong lòng hắn, hai mươi bốn hiếu hảo phu quân nhẹ giọng an ủi Vương phi, chỉ cảm thấy đầu óc không đủ dùng!

Nếu dùng một từ để hình dung cảm giác của hắn lúc này, chính là hết hồn!

Đây đây đây………….

Đây thật sự là chủ tử của hắn, gia của hắn?

Chiến Bắc Liệt phân phó Chung Trì đang ngẩn ngơ: “Truyền lệnh xuống, ám vệ các nơi nếu phát hiện hành tung của hoàng hậu, lập tức đóng gói đuổi về hoàng cung!”

Hoàng tẩu có rời cung hay không thì không thể tìm hiểu được, nếu nàng thật sự rời cung thì Hoàng huynh giấu còn không được, sao có thể lộ ra ngoài, đây không phải là nói cho những kẻ không có ý tốt sao, hoàng hậu Đại Tần trốn khỏi cung với Hoàng tử chín tháng, cơ hội ám sát của các ngươi tới!

Chỉ có thể phân phó ám vệ lưu ý, nếu phát hiện hành tung của nàng, lập tức đóng gói đuổi về hoàng cung!

Mang thai chín tháng không thể đùa giỡn, an toàn là trên hết!

“Rõ!” Chung Trì ngẩn ngơ hồi lâu liền nhận lệnh, khuôn mặt vặn vẹo bước ra ngoài, mở cửa liền thấy mama đợi ở ngoài.

Người này là Chu nương, mama ở Hàm Hương Nhã Trúc, cũng là trợ thủ đắc lực của hắn, đương nhiên biết nhiều hơn người khác một chút, Chu nương chỉ chỉ vào trong phòng, khó tin: Đây là………..

Chung Trì gật đầu, hung hăng nắm chặt hai tay, ai oán nói: “Lão tử không nghĩ ra a!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv