Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm.
Suýt chút nữa.
Suýt chút nữa Diệp Phong đã bị ô nhục.
Âm Đại Quỷ và Lan kỳ chủ đều kiểm tra độc của Từ tam nương, cũng đã thử giải độc giúp ả nhưng lại không thể giải được.
Sắc mặt Cố Thanh Hy tái nhợt, suýt đứng không vững, chỉ cố buộc mình phải thẳng lưng như không có chuyện gì xảy ra.
“Thả Diệp Phong và Diệp bà bà ra, ta sẽ cho ả thuốc giải và đi cùng các người, các người thấy sao?”
“Lão đại, nữ nhân này mưu ma chước quỷ, giết nàng ta trước để tránh tai hoạ về sau. Ta không tin thiên hạ này có hàng nghìn vạn đại phu, chẳng lẽ không có nổi một người giải được độc của ta?”
Cố Thanh Hy cười ngạo mạn, cười vô cùng xinh đẹp và tràn đầy tự tin.
“Quả thật không ai có thể giúp bà giải độc ngoài ta, hơn nữa bà cũng chỉ có một canh giờ. Trong vòng một canh giờ, nếu không giải được, bà cứ đợi đi gặp Diêm Vương đi”.
“Lão tam, bắt nàng ta lại lục soát”.
“Bắt ta cũng vô dụng thôi, trên người ta không có thuốc giải, sao ta có thể đem thuốc giải của loại kịch độc này theo bên mình chứ?”
Shh…
Lan kỳ chủ giơ tay phải lên, hút Diệp Phong chật vật về phía mình.
“Răng rắc…”
Lan kỳ chủ bóp cổ Diệp Phong, cười ác độc: “Ta không thể đồng ý điều kiện của cô, nhưng ta có thể thương lượng một điều kiện với cô”.
Bàn tay to thô ráp của ông ta vuốt ve khuôn mặt tuấn tú mềm mịn của Diệp Phong, hài lòng nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của hắn ta.
“Cô ngoan ngoãn giao thuốc giải ra đây, nếu không ta sẽ bẻ gãy xương của hắn, sau đó thưởng hắn cho hàng nghìn hàng vạn kỳ thủ Ma tộc. Tất nhiên, ta sẽ cho cô ở bên cạnh ngắm hắn”.
“À… Cô đừng hi vọng ma chủ sẽ cứu cô, bởi vì ma chủ bận rộn nhiều việc, không có thời gian lo liệu sự vụ của Ma tộc, thậm chí hắn ta còn không biết sự tồn tại của rất nhiều kỳ thủ”.
Cố Thanh Hy không phải kẻ ngốc.
Nàng hiểu, ý của Lan kỳ chủ là họ còn đào tạo một nhóm kỳ thủ, một nhóm kỳ thủ mà ma chủ không biết.
Mặc dù nàng không biết tại sao Lan kỳ chủ lại sợ chuyện ông ta đối phó nàng sẽ bị ma chủ biết.
Nhưng phải thừa nhận rằng biện pháp này rất hèn hạ.
Lan kỳ chủ vừa nói xong, ngón út tay trái của Diệp Phong đã bị bẻ gãy, phát ra tiếng “rắc” giòn giã.
Diệp Phong cắn chặt răng cửa, không rên thành tiếng như thể ngón tay bị bẻ gãy không phải của hắn ta, nhưng mồ hôi lạnh trên mặt đã bán đứng hắn ta.
“Răng rắc…”
Ngón áp út lại bị Lan kỳ chủ bẻ gãy.
Lan kỳ chủ có vẻ rất thích nghe tiếng xương gãy, càng thích dáng vẻ nhịn đau của Diệp Phong hơn.
Cố Thanh Hy nổi giận: “Đủ rồi! Ta đã từng gặp hạng người vô sỉ, nhưng chưa bao giờ gặp người nào vô sỉ, ghê tởm và biến thái như ông cả”.