Lại một chưởng đánh vào khoảng không, Từ tam nương không nhịn được phát cáu: “Ngươi cứ né như vậy, ngoài việc kéo dài thời gian, ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát được à?”
“Ít nhất vẫn có thể giữ được tính mạng của mình”.
Cố Thanh Hy cười khẩy.
Khi Từ tam nương lại tung một chiêu huyết thủ ấn, lần này nàng không lùi nữa mà tiến tới.
“Ầm…”
Hai chưởng chạm nhau.
Cố Thanh Hy văng ra như diều đứt dây, hộc ra một búng máu, lục phủ ngũ tạng đảo lộn.
Trái lại Từ tam nương không không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ đắc ý nhìn Cố Thanh Hy.
“Nha đầu xấu xí, trước giờ những người trúng huyết thủ ấn của ta chưa có một ai có thể sống sót cả”.
Cố Thanh Hy phun máu trong miệng ra, cắn răng lảo đảo đứng dậy.
Nàng vẫn kiêu ngạo, cố chấp, không chịu nhận thua.
“Vậy ư, nhưng Cố Thanh Hy ta đây luôn thích phá luật. Vả lại bà chết rồi, ta chưa chắc sẽ chết”.
Nàng xoa ngón tay, bị bỏng đau thật đấy.
Ở thế giới này, không có nội công thật con mẹ nó thiệt thòi.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng.
Huyết thủ ấn của Từ tam nương có độc, hơn nữa nhiệt độ rất cao, đủ để hoà tan mọi thứ, đánh vào người không chết thì cũng tàn phế.
Cố Thanh Hy không có nội lực, tại sao nàng vẫn có thể kiên trì đến bây giờ?
Lẽ nào cơ thể nàng có bí mật nào đó?
Từ tam nương giật mình: “Ngươi có ý gì?”
“Bà nhìn bàn tay của mình xem”. Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
Từ tam nương cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, nơi đó cắm một cây ngân châm rất nhỏ, xung quanh ngân châm bao trùm một lớp sương đen, chỉ cần thoáng nhìn là có thể nhận ra cây ngân châm đó có độc, hơn nữa còn là kịch độc.
Ả nổi giận, ngưng tụ nội lực muốn giết Cố Thanh Hy.
Nhưng ả không ngờ mình không chỉ không điều động được nội lực, ngược lại còn bị đau từ cánh tay cho đến tim, đau tới mức ả suýt thở không nổi.
Thấy vậy, Triệu Chấn không khỏi nổi giận: “Thuốc giải đâu, giao thuốc giải ra đây”.
“Muốn lấy thuốc giải cũng không phải không được, bảo tên nam nhân đê tiện kia thả Diệp Phong ra ngay”.
Cố Thanh Hy bị ba người bao vây, căn bản không có cách cứu Diệp Phong. Có trời mới biết khi nhìn thấy Diệp Phong bị làm bẩn như thế, lòng nàng đau đớn cỡ nào.
“Cô dám mắng ông ấy đê tiện? Muốn chết đúng không?”
“Nếu ngươi giết ta, Từ tam nương cũng sẽ chôn cùng với ta. Độc mà ta hạ, trừ ta ra, trên đời này không ai có thể giải loại độc này”.
Lan kỳ chủ vốn định tiến hành bước cuối cùng nhưng lại bị chuyện bên này quấy rầy tâm trạng. Ông ta thả Diệp Phong ra, định giải quyết Cố Thanh Hy trước mới tập trung trừng phạt Diệp Phong.
Diệp Phong run bần bật, nhặt quần áo rách rưới dưới đất quấn lên người mình, cố gắng che đi dáng vẻ nhếch nhác của mình.