Nhưng nàng không ngờ lại đẹp như vậy.
Nói là mỹ nhân tuyệt thế cũng không thái quá.
Đôi mắt nàng như nước, mũi cao thẳng, môi anh đào đỏ mọng, thoạt nhìn tự có khí chất thanh nhã và cao quý.
Cố Thanh Hy hài lòng sờ lên khuôn mặt nõn nà của mình, nhếch môi cười nhẹ.
Với dung mạo này, không uổng công bao lâu nay nàng đã hao tâm tổn sức tìm hoa Yên La và cỏ Địa Ngục.
Cố Thanh Hy vốn không định đeo khăn che mặt, không biết nghĩ tới điều gì đó, nàng vẫn cầm lấy khăn che mặt che đi khuôn mặt tuyệt sắc, chỉ để lộ đôi mắt trắng đen rõ ràng.
“Thanh Phong”.
“Có thuộc hạ, không biết vương phi có gì căn dặn?”
“Vương gia có đích thân đến núi Vọng Hồn không?”
“Chuyện này… thuộc hạ không biết ạ”.
“Đi hỏi xem”.
“Vương phi nương nương, chủ tử đã dặn ngoài việc bảo vệ người thì không được lo những việc khác, càng không thể nói cho vương phi biết”.
“Vậy ý của ngươi là ta là tù nhân?”
“Thuộc hạ không dám”.
“Nếu đã không dám thì ngươi nói xem, bây giờ ngươi nên làm gì?”, Cố Thanh Hy cười như không cười, vẻ khác thường thoáng qua trong đôi mắt như nước.
Thanh Phong run lên, tủi thân đáp: “Vương phi nương nương, người đừng làm khó nô tài được không ạ?”
“Ta chỉ là một tù nhân thôi, đâu dám uy hiếp ngươi, có điều vị tiểu tổ tông trong bụng ta nói với ta, thằng bé ở trong phòng phát chán rồi, muốn ra ngoài đi dạo, ngươi nghĩ sao?”
“Thuộc hạ lập tức theo vương phi đi dạo trong sân”.
“Tiểu tổ tông bảo mình chán đi dạo trong sân rồi, muốn đi biển”.
“Vương phi…”
Thanh Phong sắp khóc đến nơi.
Hắn ta biết vị chủ tử này không dễ hầu hạ mà.
“Chủ tử đã dặn, nếu người ra khỏi Khởi Nguyệt Các thì bảo thuộc hạ xách đầu đi gặp ngài ấy, xin vương phi thương xót, tha cho thuộc hạ được không ạ?”
“Ngươi nói xem có phải ngươi làm người hầu sắp điên rồi không? Không phải là ta muốn đi biển, mà là vị tiểu tổ tông trong bụng muốn đi”.
Thanh Phong cạn lời.
Tiểu vương gia mới hơn một tháng, có thể biết gì chứ?
Tất cả đều do vương phi quyết định cơ mà?
Thanh Phong vắt hết óc nghĩ cách từ chối, nào ngờ Cố Thanh Hy lại bảo.
“Được rồi, nhìn bộ dạng đáng thương của ngươi kìa, ta không làm khó ngươi nữa, ngươi đi lấy bánh ngọt cho ta ăn đi”.
“Hả…”, vương phi dễ nói chuyện như thế từ khi nào vậy?