Thu Nhi cười rạng rỡ, múc cho Cố Thanh Hy thêm một bát: “Tiểu thư, mọi người đồn rằng chiến thần vương gia hung ác tàn nhẫn, giết người như ngoé, nhưng theo nô tì quan sát mấy ngày nay thì thấy thật ra vương gia là một người rất tốt, đặc biệt là sau khi tiểu thư mang thai, vương gia đối xử với tiểu thư tốt hơn nhiều”.
“Ồ… Đối xử tốt với ta như thế nào?”, giam cầm nàng trong sân nhỏ này, xung quanh có vô số cao thủ canh gác cũng gọi là đối xử tốt với nàng?
“Vương gia phái người đưa đến rất nhiều thuốc bổ, tơ lụa và đồ cổ quý hiếm, tất cả mọi người trong phủ đều hâm mộ. Hơn nữa vương phủ còn điều động năm, sáu vị thái y đến để dưỡng thai cho người đó ạ”.
“Tiểu thư, người có biết không, những loại thuốc bổ mà vương phủ đưa tới đều là thuốc bổ thượng hạng có giá trị đắt đỏ, ngay cả hoàng cung các quốc gia khác cũng không có đâu”.
Cố Thanh Hy không quan tâm.
Uống nhiều thuốc bổ cũng có thể chết bất đắc kì tử.
“Tiểu thư, mặc dù nô tì không biết người mang thai con của vương gia khi nào, nhưng người đã có tiểu vương gia, ngày mai cũng thành hôn rồi, người nên giữ khoảng cách nhất định với Diệp công tử, Tiêu công tử đi ạ, kẻo bị một số người lắm mồm nói ba bịa bốn”.
Cố Thanh Hy uống ừng ực hết cháo tổ yến, sau đó đẩy Thu Nhi ra ngoài: “Tiểu tổ tông, ta buồn ngủ rồi, muốn ngủ một giấc, ngươi đừng dông dài nữa, ta nghe mà tai sắp mọc kén luôn rồi này”.
“Rầm…”
Cửa đóng lại.
Thu Nhi ngơ ngác nhìn cái khay trong tay mình.
Nàng ta dông dài khi nào?
Hôm nay nàng ta chỉ nói vài câu thôi mà?
Thu Nhi định vào nhắc nhở thì chợt nhớ ra nữ tử trong thời gian mang thai dễ buồn ngủ, đành phải coi như thôi.
Trong phòng, Cố Thanh Hy ngồi trước gương trang điểm, giã nát cỏ Địa Ngục lấy từ Ma tộc, bôi một nửa lên mặt, nửa còn lại lấy nước.
Nàng thấp thỏm nhìn vào gương.
Nếu như cỏ Địa Ngục không thể khôi phục dung mạo của nàng, trên đời này không còn cây thuốc nào có thể khôi phục dung mạo của nàng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trên mặt Cố Thanh Hy không có phản ứng gì, nàng trong gương cũng không có gì thay đổi.
Cố Thanh Hy rất muốn đập vỡ gương trang điểm.
Mẹ kiếp…
Cỏ Địa Ngục cái quái gì chứ, không có chút hiệu quả nào.
Khi nàng đang định bỏ cuộc thì mặt đột nhiên tê rần, ngay sau đó những vết sẹo lồi lõm, chằng chịt trên mặt bắt đầu lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sau đó…
Còn tróc một lớp da.
Cố Thanh Hy soi gương.
Nàng trong gương giống như trẻ con mới sinh, làn da trắng nõn, mịn màng, khuôn mặt trái xoan đẹp nghiêng nước nghiêng thành, không một tì vết.
Cố Thanh Hy ngơ ngác nhìn bản thân mình.
Nàng biết sau khi khôi phục dung mạo, dung mạo của nàng nhất định không kém.