Trong lúc nàng đang nghi ngờ, Diệp Phong lại quay về, tháo khăn che mặt trên mặt mình xuống, hỏi: “Cố cô nương, sắc mặt của ta có quá khó coi không?”
“Không… Không có”, chỉ là mắt hơi sưng to thôi.
“Cảm ơn”.
Diệp Phong nói một tiếng cảm ơn rồi xoay người rời khỏi phòng ăn, để lại Cố Thanh Hy và Phù Quang trố mắt nhìn nhau.
Đây là tình huống gì vậy?
Chẳng lẽ Diệp Phong không thấy chủ tử đang ở đây?
Cố Thanh Hy ho khẽ: “Diệp Phong dễ ngại ngùng, chúng ta phải hiểu. Đi thôi, trở về phòng ăn cơm chay Diệp Phong nấu”.
“Vâng”.
Hai người một trước một sau rời khỏi phòng ăn, nhưng bọn họ phát hiện, Diệp Phong không phải đi tới phòng khách của bọn họ mà lại rẽ sang một phòng khách khác.
Hơn nữa…
Hai người còn thấy Diệp Phong đi qua đi lại trước phòng khách kia, nét mặt căng thẳng, dường như muốn đưa cơm, lại không dám đi vào.
Cuối cùng hắn ta đưa giỏ thức ăn cho một tiểu hoà thượng đi ngang qua.
“Sư phụ, phiền sư phụ giúp ta đưa thức ăn cho phu nhân bên trong được không?”
“Thí chủ là người nấu cơm chay sáng nay à?”
“Phải…”
Diệp Phong đỏ mắt, hơi sốt ruột, cũng hơi lúng túng giải tích.
“Nghe nói phu nhân kia quanh năm hành thiện tích đức, còn góp cho chùa Bạch Vân không ít tiền nhang đèn, ta… ta thấy rất cảm động, cho nên nấu cho bà ấy một ít cơm chay, coi như là chút tấm lòng”.
Tiểu hoà thượng hiểu ra.
Y cười nói: “Thí chủ có lòng rồi, nhưng sinh hoạt của vị phu nhân kia có người chuyên phụ trách, bình thường cũng không ăn cơm chay ở chỗ chúng ta, đều là người của bà ấy tự nấu, e rằng không thể đưa cơm chay này cho bà ấy được”.
Vẻ căng thẳng của Diệp Phong thoáng chốc trở thành chán nản.
Hắn ta quên mất chuyện này, người ta là Hoàng Hậu, sao có thể tuỳ tiện ăn đồ ăn hắn ta nấu.
“Cảm ơn sư phụ”, hắn ta nhận lại cơm chay, lưu luyến nhìn gian phòng khách ở cách đó không xa, ủ rũ rời đi.
Tiểu hoà thượng nhắc nhở: “Thí chủ, mặc dù không biết vị phu nhân kia có thân phận gì, nhưng nghe nói thân phận của bà ấy rất cao quý, bên cạnh còn có rất nhiều ám vệ bảo vệ bà ấy. Nếu không có việc gì thì thí chủ cố gắng đừng đến gần nơi này, kẻo bị tưởng là thích khách”.
“Cảm ơn tiểu sư phụ”.
“A Di Đà Phật, tiểu tăng xin cáo lui”
Cố Thanh Hy càng nghi ngờ hơn.
Đáng ngờ hơn là một nữ nhân trung niên mở cửa bước ra, theo sau bà ấy là một tiểu nha hoàn. Vừa nhìn thấy Diệp Phong, nữ nhân trung niên lộ ra vẻ vui mừng.
“Tiểu công tử, sao lại là ngươi?”
Diệp Phong giật mình.
Hắn ta muốn ngoảnh đầu nhưng người lại cứng đờ, nhịp tim nhanh hơn bình thường rất nhiều.